Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 832



Chỉ mong tên nhóc Lạc Hồ kia có thể tuân thủ lời hứa hẹn, đừng để Lạc Hà xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn gì, nếu không anh ta không kiến nghị tắm máu toàn bộ Ám Long đâu.

“Hai người cũng không cần lo lắng đâu, Lạc Hồ có thể nắm chắc phần thắng của ván cờ này, với lại, không phải một mình anh ta chống cự, thủ lĩnh cũng trở về trụ sở chính, hai người bọn họ liên thủ, mười tên Đại trưởng lão cũng không phải đối thủ của bọn họ.”

“…”

Liên tiếp hai ngày.

Căn cứ điều trị của Triệu An đều bị sát thủ hàng đầu quốc tế phục kích.

Cũng may Thẩm Thành và Trần Tuấn đã có chuẩn bị, cho nên không để Dương Tâm bị tổn thương gì.

Trong phòng làm việc.

Đám người Thẩm Thành đang thảo luận làm thế nào để hóa giải nguy cơ trước mắt.

Dương Tâm cắn răng nói: “Không hóa giải được nữa rồi, bên Ám Long kia rõ ràng là muốn lấy mạng của em, em đã liên hệ với Tiểu Ca, để cậu ấy chuẩn bị chiến đấu đến một mất một còn với Ám Long, sau đó lại để Dương Tùy Ý điều động thế lực Tu La Môn ở Hải Thành tới bảo vệ chúng ta.”

“Không được.” Thẩm Thành cũng không từ chối thẳng: “Hiện tại không rõ tình thế, chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ được, chủ yếu là chúng ta còn không biết rõ ràng tình cảnh Lục Gia Bách, không biết hiện tại tình hình của anh ấy như thế nào, càng không thể tự tiện hành động.”

Trần Tuấn phụ họa nói: “Tôi đồng ý với Thẩm Thành, vẫn là đợi thêm hai ngày nữa đi, nói không chừng đây là cái bẫy anh họ đặt ra đó, em hành động thiếu suy nghĩ, sẽ làm hỏng kế hoạch của anh ấy.”

Dương Tâm vừa mới chuẩn bị mở miệng, lúc này, cửa phòng làm việc bị phá tan, Dương Tùy Ý vội vã xông từ bên ngoài vào.

“Cậu ơi, có kết quả rồi, bên trụ sở chính của Ám Long truyền đến tin tức chuẩn xác, nói…”

Giọng nói của cậu nhóc đột nhiên im bặt, bởi vì cậu nhìn thấy Dương Tâm cũng đang trong phòng, không dám nói tiếp nội dung phía sau.

“Mẹ, mẹ Dương, không phải mẹ đang ở trong phòng thí nghiệm nghiên cứu thuốc kháng ung thư à, sao lại ra đây làm gì?”

Dương Tâm híp mắt nhìn cậu nhóc, nhẹ nhàng nói: “Ở đó đang tập thái cực quyền rồi, nói đi, trụ sở chính của Ám Long rốt cuộc truyền đến tin tức gì?”

Ế…

Cậu nhóc sờ sờ lên cái mũi, không muốn nói lắm.

Dương Tâm cười lạnh: “Không nói? Không sao hết, tin tức bọn họ truyền về nhất định phải đi qua khoa tình báo của trụ sở chính Tu La Môn, mẹ sẽ liên hệ người phụ trách khoa tình báo rồi tự mình đi hỏi anh ta, còn con, có thể cút rồi.”

Dương Tùy Ý cắn răng, gằn từng chữ một: “Nói thì nói, dù muốn giấu diếm mẹ, sợ rằng cũng không giấu nổi một hai ngày, thôi thì cứ nói hết với mẹ luôn cho rồi.”

“Bớt nói nhảm lại, mau nói đi.”

“Lệnh truy sát là bố con tự mình phát ra, hơn nữa ông ấy còn nói là thủ lĩnh Ám Long muốn đầu của Dương Tâm mẹ, bất kể kết quả là gì, chỉ cần có thể lấy mạng mẹ là được.”

‘Loảng xoảng.’ Chén trà Dương Tâm đang cầm trong tay đột nhiên trượt xuống, đập vào sàn nhà lạnh như băng, phát ra một tiếng ‘choang’ giòn vang.

Cô lẳng lặng nhìn cậu, chậm rãi đứng lên từ trên ghế salon, giọng điệu run rẩy hỏi: “Con, con nói thật đấy à? Con, con có chắc mình không nhầm không đấy?”

Thẩm Thành cũng đứng lên theo, nháy mắt ra hiệu với cậu nhóc một cái, sau đó nói với Dương Tâm: “Chắc là có nhầm lẫn rồi, hoặc là đám người Đại trưởng lão cố ý dùng cách này để tấn công em, kích thích em, khiến em rối tung lên, như vậy bọn họ sẽ có thể thừa dịp mà vào.”

Dương Tâm không để ý tới anh ta, kinh ngạc nhìn Dương Tùy Ý, lại hỏi: “Con có chắc chắn mình không nhầm lẫn không?”

Cậu nhóc nhíu nhíu mày lại, thở dài: “Mọi người đoán mò làm gì vậy, con còn chưa nói xong mà, theo tin tức bọn họ truyền đến, nói Đại trưởng lão hạ thuốc mất trí nhớ với bố con, khiến ông ấy quên đi mẹ Dương, chỉ coi mẹ là môn chủ của Tu La Môn, cho nên mới hạ lệnh truy sát.”

Mất trí nhớ?

Lục Gia Bách bị mất trí nhớ? Quên đi cô?