Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 857



Vừa bước xuống xe thì đã nghe được tin bà Lục tỉnh rồi.

Dương Tâm có chút kích động, cô muốn lập tức chạy đến khu hồi sức tích cực, nhưng nghĩ đến Trần Uyên vẫn đang ở trên xe thì cô lại đột nhiên dừng bước.

Trần Uyên cười nói: “Tớ biết cậu lo lắng cho bà Lục, mau đến thăm đi.”

Khu hồi sức tích cực.

Dương Tâm ở bên ngoài chạy vào thì lập tức đối mặt với nụ cười của bà Lục.

“Con bé này, bao nhiêu tuổi rồi mà còn lăng xăng thế kia?” .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Không Hẹn Mà Đến
2. Nữ Phụ Không Muốn Nam Nữ Chính Chia Tay
3. Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi
4. Xuân Sinh
=====================================

Hốc mắt Dương Tâm đỏ hoe, suýt chút nữa là nước mắt tuôn trào.

Cô đi tới mép giường, đưa tay ôm lấy bà Lục, sau đó nhào vào lòng bà ấy khóc rống lên.

“Cuối cùng bác cũng chịu tỉnh dậy rồi, nếu không cháu cũng không biết phải đối mặt với Lục Gia Bách như thế nào nữa.”

Bà Lục ngẩn người.

Trong ấn tượng của bà ấy, con bé này là một người rất kiên cường, không bao giờ để người khác ra oai trước mặt mình.

Nhưng không ngờ cô lại để lộ một khía cạnh yếu ớt như vậy trước mặt bà Lục.

Bà ấy vừa vui mừng vừa đau lòng.

Đứa trẻ này cần được quan tâm yêu thương nhiều hơn.

Bà ấy từ từ đưa tay ra xoa xoa lưng cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ, nghe rất nhịp nhàng, rất bình yên.

“Bác không sao mà, không phải đã tỉnh lại rồi sao, cho nên cháu không cần lo lắng nữa, cũng đừng tự trách bản thân mình quá mức. Còn về phần Lục Gia Bách, chỉ cần cháu không sao, mọi chuyện cứ giao cho bác.”

Dương Tâm khẽ cười một tiếng, ôm chặt bà Lục: “Dù sao chúng ta cũng không thể có chuyện, cháu với Lục Gia Bách còn phải kết hôn, bọn nhỏ cũng còn nhỏ, còn phải chứng kiến tụi nhỏ trưởng thành.”

Bà Lục tươi cười rạng rỡ, mặc dù sắc mặt vẫn còn tái nhợt, nhưng tinh thần rất khỏe mạnh, nghỉ ngơi hai ba ngày là có thể hồi phục.

Lục Gia Tân và Lục Thanh Thanh chạy vào, nhìn thấy mẹ đã tỉnh, Lục Thanh Thanh chạy đến khóc thét lên.

Sau đó Lục Gia Tân cũng chạy đến bên giường bệnh, cúi đầu vào lòng mẹ.

“Mẹ, mẹ làm con sợ muốn chết.”

Bà Lục đưa tay ra ôm lấy cô ta, bà ấy nhìn thấy cánh tay của Lục Thanh Thanh lập tức hỏi: “Tay của con không thể chữa được sao?”

Lục Thanh Thanh khoát tay, coi thường nói: “Không có chuyện gì, có thể gãy tay vì người mình thích, tâm hồn vẫn vui vẻ là được rồi, nên mẹ đừng lo lắng cho con, con không sao đâu.”

Bà Lục nhìn thấy con gái rộng lượng như vậy, khẽ cười: “Con đi theo chị dâu một thời gian, tính tình cũng thay đổi, tốt lắm, đây mới là tấm lòng mà con gái nhà họ Lục nên có chứ.”

Lục Thanh Thanh nhếch miệng cười: “Cho nên mẹ công nhận cách làm của con, đồng ý cho con theo đuổi người mình thích rồi sao? Mẹ không ngại thân phận của anh ấy à?”

Bà Lục khẽ than một tiếng, sau đó lo lắng nói: “Đúng, mẹ đã nghĩ thông suốt rồi, cả nhà họ Lục giàu sang phú quý, không cần phải dựa vào quan hệ thông gia nữa, nên các con muốn kết hôn với ai thì mẹ cũng ủng hộ.”

“Hoan hô mẹ!”

Lục Thanh Thanh vòng tay qua cổ mẹ mình, hôn lên má bà ấy một cái.

Bà Lục bật cười, nhìn Dương Tâm rồi nói: “Tâm Tâm, cháu hãy tin bác, sau này bác nhất định sẽ để cháu trở thành một người vợ danh chính ngôn thuận.”

Dương Tâm cười một tiếng.

Đương nhiên là cô tin.