Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 870



Nụ cười trên mặt Lâm Thanh bỗng sững lại, nhưng anh khôi phục lại trạng thái bình thường rất nhanh, cười đáp: “Đợi khi nào em khỏe lại, đến lúc đó em hãy gỏi điện cho anh, anh sẽ tới.”

“Được.” Trần Uyên đồng ý một tiếng rồi sau đó lại rơi vào im lặng. Sau hơn một phút đồng hồ trôi qua, cô mới cất lời: “Anh cũng đừng thuận theo ý của Trần Nhiên, bởi vì càng có tiền anh ấy càng làm ra những chuyện hoang đường, cứ chặt đứt con đường kiếm tiền của anh ấy đi, không có tiềm lực kinh tế làm nền tảng có lẽ anh ấy sẽ có thể dần dần đi về con đường đúng.”

Nhắc đến Trần Nhiên, khiến Lâm Thanh nghĩ về những lời cay độc mà anh ta đã nói với mình. Người đàn ông đó đúng là điên rồi, nếu như anh ta còn có một chút lương tâm, anh ta sẽ không đối xử với Trần Uyên như thế. Con giun xéo lắm cũng phải oằn, huống hồ gì là một con người.

“Được, anh biết rồi, anh sẽ dành thời gian nói chuyện với anh ấy, xem xem có thể để anh ấy ở bên cạnh mình dạy anh ấy cách làm ăn không.”

Anh không muốn Trần Nhiên gây thêm phiền phức cho Trần Uyên, nên anh chỉ có thể để anh ta ở bên cạnh mình.

Trần Uyên đã nhìn thấu tâm tư của anh, có điều cô không hề từ chối lời đề nghị này. Với tư cách là một người đàn ông thì Lâm Thanh sẽ có rất nhiều chủ đề nói chuyện chung với Trần Nhiên, chưa biết chừng sau một khoảng thời gian ở bên cạnh anh, người anh trai này của cô sẽ có thể đi đúng hướng. Thực ra Lâm Thanh nghĩ sai rồi, người thực sự khiến cho bố mẹ đã mất của cô bận tâm nhất không phải là cô mà là người anh trai chuyên đi gây rắc rối khắp nơi Trần nhiên.

Nếu như Trân Nhiên có thể thay đổi, làm lại từ đầu, bố mẹ cô nơi suối vàng cũng có thể mỉm cười.

“Cảm ơn anh.”

Gia tộc Hải Nhân.

Ông hai hải đã gọi bác sĩ tới đây để lấy nước ối của Hải Cẩn, sau đó đưa vật mẫu về bệnh viện giám định. Sau khi đám người bọn họ rời đi, cô lập tức lôi điện thoại ra nhắn tin cho Dương Tâm: ‘Sư phụ, bọn họ đã lấy mẫu đi làm xét nghiệm rồi, số tài khoản của hệ thống thông tin y tế của gia tộc Hải Nhân là…, sư phụ nhất định phải giúp em thay đổi kết quả đấy, đừng để lộ sơ hở.”

Gửi tin nhắn xong, Hải Cẩn dựa vào lòng Vân Hành, cô lo lắng, thấp thỏm không yên. Cô luôn cảm thấy sắp có chuyện lớn xảy ra rồi.

Vân Hành đưa mắt nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Em đừng lo lắng, chuyện này chưa đến mức nghiêm trọng, mọi chuyện vẫn có thể cứu vãn được.” Hải Cẩn cắn chặt môi, khẽ nói: “Trong lòng em cảm thấy vô cùng bất an, cảm giác như sắp có chuyện lớn xảy ra, nhưng bây giờ lo lắng cũng vô ích, chỉ có thể chờ những diễn biến xảy ra tiếp theo thôi.”

Nói xong, cô nhìn Vân Hành hiếu kỳ hỏi: “Tại sao anh lại bằng mọi giá muốn giúp em? Đừng nói với em cái câu yêu em từ cái nhìn đầu tiên nha, anh là một người lý trí, có thể khống chế tốt cảm xúc của bản thân, em cũng không cho rằng bản thân mình có một sức hút mãnh liệt nào đó khiến anh yêu em cả.”

Vân Hành ôm chặt lấy cô, ánh mắt trở nên mơ hồ, dường như quay về quãng thời gian ngày trước.

Sau một hồi im lặng, anh thờ ơ đáp: “Em còn nhớ cậu bé mà năm em năm tuổi cứu được ở căn cứ huấn luyện của gia tộc Hải Nhân không?”

Hải Cẩn cũng bắt đầu hồi tưởng lại.

Cô là một người vô tâm, không có trí nhớ tốt giống như sư phụ, có rất nhiều chuyện trước đây cô đều đã quên, huống hồ gì là ký ức lúc chỉ mới năm tuổi.

“Năm tuổi… Ừm, quả thật trong ấn tượng của em, khoảng thời gian đó rất mơ hồ, dường đó là một cái hồ lớn, bên trong có rất nhiều cá sấu, dường như em đã cứu được một cậu bé suýt nữa bị cá sấu ăn thịt…”

Nói đến đây, cô bỗng nhướng mắt nhìn Vân Hành: “Anh, anh,… Không lẽ anh chính là cậu bé đó?”

Vân Hành mỉm cười, chỉ lặng lẽ nhìn cô mà không nói câu nào, ngầm thừa nhận phán đoán của cô là đúng.