Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 900



Trần Uyên chậm rãi ngồi thẳng người, thấy anh ta nhấc nhẹ cánh tay, theo bản năng nhíu chặt hàng lông mày, vội vàng đưa tay ấn cánh tay anh ta trở về.

“Bây giờ anh thành ra thế này, anh bị ngốc rồi sao? Lại còn dám động đậy lung tung, có phải chê vết thương còn nhẹ quá, nên muốn bị thương nặng hơn phải không?”

Lâm Thanh nhìn cô cười, mặt mày ôn hòa: “Còn nói anh nữa chứ, không phải em cũng không biết quý trọng bản thân sao, mới sảy thai như vậy…”

Nói đến đây, anh ta bỗng nhiên dừng lại.

Chuyện này dường như hơi nhạy cảm, vừa nói ra lại đâm vào nỗi đau của hai người.

Trần Uyên đứng dậy đi đến tủ đầu giường, với lấy bình nước trên đó rót một ít nước ấm.

Lúc xoay người, thấy Lâm Thanh ngọ ngoạy muốn ngồi dậy, cô vội nhào tới đè anh ta xuống.

“Anh có thể yên tĩnh một chút, đừng ngọ ngoạy lung tung được không? Anh tưởng anh bị thương da thịt thôi sao? Tim bị rạch ra một lỗ, nếu không tịnh dưỡng cho tốt, có thể sẽ chết bất kỳ lúc nào.”

Dứt lời, cô đưa tay với lấy ống hút.

“Uống vậy đi, đừng hòng ngồi dậy nữa.”

“…”

Sau khi uống vài ngụm nước ấm bằng ống hút, xoa dịu cổ họng khô khốc, anh ta ngây ngốc nhìn Trần Uyên, xuýt xoa nói: “Vẫn còn được gặp em, tốt thật.”

Trần Uyên khẽ quay mặt đi, lạnh lùng nói: “Sau này đừng như vậy nữa, ân huệ lớn quá em trả không nổi, bây giờ chúng ta đã ly hôn rồi, giữa hai người không còn dính líu gì nữa. Anh không phải là chồng em, em cũng không phải vợ anh, giữa chúng ta không còn quan hệ gì nữa. Anh không cần dấn thân vào nguy hiểm lấy mạng ra bảo vệ như vậy, em không đáng để anh làm vậy.”

Lâm Thanh không nhịn được phì cười: “Người phụ nữ như em cũng nói chuyện thẳng thừng thật, bây giờ anh còn là người bệnh đó, nằm trên giường không động đậy được, em không thể nói vài lời tốt đẹp an ủi anh được sao?

Mở miệng ra là anh không phải chồng em, em không phải vợ anh, vội vàng phủi sạch quan hệ, làm anh ngột ngạt thêm, thái độ giống như em thì anh còn dưỡng thương kiểu gì được? Đang sống sờ sờ cũng có thể bị em làm cho tức chết.

Dù sao thì anh cũng cứu mạng em, cho dù là một người xa lạ, đối xử với ân nhân cứu mạng cũng không nên có thái độ lạnh lùng như em chứ?”

Trần Uyên mím môi, cũng nhận ra được giọng điệu của mình hơi dữ.

Cô đang giận người đàn ông này không biết quý trọng mạng sống của mình.

Dù là vì cứu cô mới bị thương, cô cũng không muốn nhìn thấy, càng không thể chấp nhận được.

“Sau này đừng như vậy nữa, anh làm vậy là đang cầm dao cứa vào tim em đó.”

Lâm Thanh cười gượng lắc đầu: “Nhưng em là mạng sống của anh mà, nếu em chết rồi, anh cũng là một người chết, thay vì nói là đang bảo vệ tính mạng của em, chi bằng nói là đang bảo vệ tính mạng của chính anh, bởi vì trong lòng anh chúng ta đã có chung một mạng sống này.”

Hốc mắt Trần Uyên dần ửng đỏ, nức nở nói: “Nhưng giữa chúng ta bị ngăn cách bởi thù hận sâu đậm, bây giờ con cũng mất rồi, chứng minh ông trời hoàn toàn không muốn chúng ta đến với nhau, anh có chung cái mạng này, chỉ có thể khiến chính bản thân anh càng đau đớn hơn, tội gì phải thế?”

Lâm Thanh chầm chậm nhắm mắt.

Anh ta quá yếu ớt, nói chuyện một lúc đã tốn hết sức lực.

“Vì em, anh sẵn lòng gánh chịu.”

Chữ cuối cùng vừa thốt ra, anh ta lại rơi vào trạng thái hôn mê.