Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 935



“Thanh Thanh…”

Lục Gia Tân hung dữ hất Tiểu Ca ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu em gái tao mà xảy ra chuyện gì thì ông đây nhất định sẽ không tha cho mày đâu!” .

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

Nói xong, anh ta vội vàng đuổi theo Lục Thanh Thanh.

Nhìn thân hình mảnh khảnh đang chạy trong gió tuyết kia, ánh mắt Tiểu Ca trầm xuống.

Anh ta không nên tồn tại trong thế giới của cô gái ấy. Bởi vì trên người anh ta phải gánh vác rất nhiều, rất nhiều những thứ âm u tăm tối, một cô gái tươi tắn như ánh mặt trời thế kia không nên dây vào một kẻ không thể tồn tại ngoài ánh sáng như anh ta.

Dương Tâm bước tới, ánh mắt quét một vòng nhìn người phụ nữ trẻ tuổi đứng bên cạnh Tiểu Ca.

Đối phương bị dọa cho sợ hãi, vội vàng quỳ một gối xuống đất, cúi đầu nói: “Thuộc hạ kính chào môn chủ. Môn, môn chủ, không phải tôi chủ động quyến rũ Tiểu Ca đâu, không đúng, giữa tôi và Tiểu Ca không xảy ra chuyện gì hết, là anh ta…”

Dương Tâm khoát tay, nhẹ nhàng nói: “Cô đi xuống trước đi, tôi có chuyện muốn nói với Tiểu Ca.”

Nữ đặc công vội vàng tránh sang một bên.

Dương Tâm híp mắt nhìn Tiểu Ca, trầm giọng nói: “Thanh Thanh ôm cõi lòng tràn đầy vui vẻ mong chờ cậu đến đây, cậu không nên ép con bé buông tay bằng phương pháp này, tàn nhẫn quá.” Tiểu Ca lạnh lùng liếc cô một cái, trong mắt không hề có một chút độ ấm nào, anh ta nhẹ giọng nói: “Dương Tâm, cô ấy là em chồng của chị, chị muốn làm cho cô ấy vui vẻ cũng không có gì là đáng trách, nhưng xin chị đừng áp đặt chuyện đó lên cách đối nhân xử thế của tôi. Tôi toàn áp dụng phương pháp này để giải quyết dứt khoát với những người phụ nữ có tình cảm với mình thôi!”

Xuất thân của anh ta, cộng thêm những thứ mà anh ta phải gánh vác trên lưng đã định trước rằng đời này anh ta không thể lấy vợ sinh con như những người đàn ông bình thường khác, cho nên… Kịp thời cắt đứt tất cả nỗi nhớ nhung mới là lựa chọn chính xác nhất.

Dương Tâm im lặng thở dài một hơi, thăm dò hỏi: “Cậu thật sự không thích Thanh Thanh sao? Nếu như không thích, không quan tâm đến con bé, vậy thì tại sao cậu lại huy động toàn bộ lực lượng để tìm kiếm các bác sĩ nổi tiếng có thể chữa khỏi cánh tay cho con bé chứ?”

“Cánh tay của cô ấy bị thương là vì tôi, tôi chỉ làm những việc mà mình nên làm thôi, tôi không muốn nợ bất kỳ ân tình nào của cô ấy cả. Nếu điều này khiến các người hiểu lầm gì đó, vậy thì tôi chỉ có thể nói rằng thật sự rất xin lỗi. Bây giờ tôi đã nói rõ ràng cả ra rồi, hẳn là các người cũng nên từ bỏ thôi chứ?”

Dương Tâm lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt Tiểu Ca và gằn từng tiếng một: “Nhóc con, cậu đang tự lừa mình dối người đấy, một thiếu nữ tích cực và lạc quan như vậy là một tia nắng chiếu sáng trong sinh mệnh của cậu, sao cậu lại không động lòng chứ? Tôi đoán là do cậu không muốn đem lại tai họa cho cô ấy nên mới nhẫn tâm từ chối người ta thì có!”

Tiểu Ca xoay người đi, đưa lưng về phía Dương Tâm và nói: “Chị à, chị đừng có quên mối thù sâu như biển cả trên người tôi. Sau này, giữa tôi và thằng súc vật kia nhất định sẽ diễn ra một trận chiến sinh tử, nếu như tôi thua thì chắc chắn là tôi sẽ chết, còn nếu như tôi thắng, vậy thì sẽ phải gánh trên lưng cái tội giết anh. Ai đi theo tôi cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì đâu.”

Dương Tâm ngẩn người, ký ức của cô bắt đầu mê mang, dường như cô lại nhìn thấy cảnh tượng trong đêm mưa tầm tã kia.

Một thiếu niên người bê bết máu nằm trên sàn nhà lạnh lẽo như băng, bị hơn mười người đàn ông cao to vạm vỡ vây xung quanh xâm phạm một cách tàn nhẫn. Chính vào lúc đó, cô đã giết hơn mười sát thủ hàng đầu và cứu được cậu thiếu niên bị làm nhục đến thoi thóp kia ra.

Những năm gần đây, trên lưng anh ta vẫn luôn gánh vác hai chữ báo thù này. Bây giờ Tiểu Ca đã đủ lông đủ cánh, đúng là anh ta có thể thực hiện kế hoạch báo thù của mình rồi.

Chỉ là, người Tiểu Ca muốn giết chính là anh trai của mình, con đường báo thù này đã định trước là sẽ vô cùng gập ghềnh và đầy chông gai.

Anh ta dùng cách thức như vậy để ép Lục Thanh Thanh từ bỏ, quả thật là đang suy nghĩ cho cô ấy. Nhưng mà, bọn họ thật sự không có tương lai sao?