Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 938



Sự im lặng chết chóc bao trùm bầu không khí, không biết đã qua bao lâu, giọng nói có vẻ không được lưu loát lắm của Hải Cẩn mới truyền qua loa điện thoại, cô ta nói: “Anh Thẩm, chắc là anh đã biết về chuyện xảy ra đêm hôm đó rồi. Thật sự rất xin lỗi, là do Hải Cẩn nhỏ tuổi xốc nổi, làm ra loại chuyện đồi bại phong tục như vậy, khiến anh khó xử rồi. Mấy ngày nay tôi luôn đóng cửa tự hối lỗi, tôi đã nhận ra được sự sai lầm của mình, nên đã chủ động phá bỏ thai nhi trong bụng. Nếu như anh tức giận thì xin hãy nhằm vào một mình tôi thôi, đừng làm khó dễ cho gia tộc của tôi.”

Thẩm Thành mím chặt đôi môi mỏng, trong con ngươi sâu thẳm quay cuồng sóng ngầm mãnh liệt.

Giống hệt như những gì bọn họ suy đoán! Xem ra mấy lão già kia chán sống rồi nên mới vội vàng tìm chết như thế này, đã đụng vào người phụ nữ của anh ta, bây giờ lại còn đe dọa cô ấy. Rất tốt!

“Cô hai Hải suy nghĩ nhiều rồi, tôi chẳng có chút ấn tượng nào về chuyện xảy ra đêm hôm đó cả, cho nên tôi cũng không để ý đâu. Nếu đứa bé kia đã mất rồi thì thôi, cô hãy tự chăm sóc bản thân mình cho tốt, đừng để sư phụ của cô phải lo lắng. Tôi không hề nghĩ đến chuyện trả thù, dù sao thì muốn đối phó với gia tộc Hải Nhân cũng quá tốn công tốn sức, không đáng.”

Lại là một quãng thời gian im lặng rất lâu, lúc này, Hải Cẩn mới cười gượng và nói: “Là do tôi quá ngây thơ, quá ấu trĩ, tôi cứ đinh ninh rằng ít nhiều gì thì trong lòng anh cũng sẽ có chút không nỡ, sẽ gây ra bất lợi cho gia tộc Hải Nhân. Hóa ra, đối với anh mà nói thì đứa bé kia chỉ là một sự tồn tại có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Thôi vậy, chuyện đã đến nước này, giữa hai chúng ta cũng không còn gì để nói nữa, tạm biệt anh, sau này không hẹn gặp lại.”

Nói đến đây, Hải Cẩn hơi dừng một chút, sau đó lại bổ xung thêm một câu: “Chúc anh và cô Cố trăm năm hòa hợp, mãi mãi bên nhau.”

Nói xong, cô ta lập tức cúp máy.

Nghe tiếng ‘tút tút’ phát ra từ trong điện thoại, Thẩm Thành không khỏi cau mày lại.

“Có phải anh đã quá vô tình rồi không? Lỡ may cô nhóc kia nghĩ quẩn rồi tự tử thì biết làm sao bây giờ?” Dương Tâm lắc đầu, nói: “Đám sài lang hổ báo trong gia tộc của Hải Cẩn dồn ép em ấy rất gay gắt, chỉ khi anh tỏ ra xem thường thì bọn họ mới cảm thấy nguy cơ đã giảm xuống, bấy giờ Hải Cẩn mới được an toàn.”

“Hy vọng là như thế, hy vọng rằng em ấy có thể tỉnh táo lại, cố gắng chống đỡ đến lúc chúng ta tới cứu em ấy.”

‘Nhất định sẽ như vậy mà, tính tình của cô nhóc kia rất cứng cỏi, nhất định em ấy sẽ cố gắng sống tiếp.’ Ngày hôm sau.

Dương Tâm và Trần Tuấn đi ra vùng ngoại ô đã hẹn từ trước.

Có vẻ như Tô Yến rất tự tin, cho nên lúc Dương Tâm đưa ra đề nghị để Trần Tuấn cùng cô đi đón Triệu An và Lê Vãn Trinh thì cô ta chẳng nói hai lời đã đồng ý luôn.

Có lẽ, trong tiềm thức của cô ta thì một khi hai người bọn họ đã rơi vào vòng vây thì cho dù họ có mọc cánh cũng khó mà thoát được Thẩm Thành cũng không nhãn rỗi gì cho cam, anh ta đã dẫn người đi bắt Trần Cát Phượng.

Còn Phó Đức Chính thì âm thầm sắp xếp người ở bên ngoài, chờ tiếp ứng cho đám Dương Tâm.

Trần Tuấn lái xe, đưa Dương Tâm đến vùng ngoại ô, không khí trong buồng xe có chút ngột ngạt, ngay cả bầu không khí cũng giống như đang đông cứng lại vậy.

“Dương Tâm, em nhất định sẽ hạnh phúc, đúng không? Cho dù không có anh ở đây thì cũng sẽ có người bảo vệ em, cả đời em sẽ không cần phải lo nghĩ gì hết, đúng không?”

Dương Tâm nghiêng đầu nhìn anh ta, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt. Sao cô nghe kiểu gì cũng thấy cha nội này giống như đang nói lời trăng trối thế nhỉ? Lời trăng trối…

Dương Tâm chắc chắn rằng khi cô gặp phải nguy hiểm thì Trần Tuấn nhất định sẽ đứng ra chắn cho cô, thay cô chịu chết. Nhưng mà, cô có thể tiếp nhận được một phần tình cảm sâu nặng đến vậy không? Cả đời này cô chẳng nợ nần gì ai cả, chỉ nợ một mình Trần Tuấn mà thôi. Người đàn ông này đã vì cô mà trả giá rất nhiều, rất nhiều, nhiều đến mức chính cô cũng đếm không xuể. Nếu có kiếp sau, có lẽ cô sẽ quỳ dưới gốc cây bồ đề, cầu xin ông trời cho bọn họ thêm một ít duyên phận, để bọn họ bên nhau trọn đời, trả lại ân tình kiếp này cô đã nợ anh ta.