Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 941



“Cô Dương đúng là nữ anh hùng nha, dám một thân một mình đi đến chỗ hẹn, xem ra tôi đã quá xem thường cô rồi. Sự tồn tại của loại phụ nữ giống như cô chính là để khiến cho tất cả mọi người phải ganh ghét ghen tị. Chỉ khi cô chết đi thì nỗi buồn bực trong lòng chúng tôi mới được giải tỏa. Ngày hôm nay, cũng xem như là tôi thay trời hành đạo, trút cơn giận cho toàn bộ phụ nữ trên thế giới này!”

Người nói chuyện chính là Tô Yến, cô ta chậm rãi đi ra từ trong kho hàng. Trên người cô ta mặc một bộ quần áo da màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác lông chồn, tôn lên thân hình nhỏ nhắn xinh đẹp của cô ta, trông cô ta giống như một cô em gái nhà hàng xóm vậy.

Chỉ là, hình ảnh này rơi vào trong mắt Dương Tâm lại biến thành một người đẹp rắn rết.

“Tôi đã đến đây rồi, có phải là cô nên tuân thủ theo lời hứa thả Triệu An và Lê Vãn Trinh ra không?”

Tô Yến cười lạnh một tiếng, nói: “Bây giờ cô đã là cá trong chậu rồi, cô có tư cách gì mà nói điều kiện với tôi chứ? Muốn tôi thả bọn họ ra á? Cũng được thôi, cô tự trói mình lại trước đi!”

Cô ta vừa mới nói xong thì đám vệ sĩ xung quanh đã ném một nắm dây thừng xuống trước mặt Dương Tâm.

Dương Tâm nhướng mày, như cười như không nói: “Cô cũng nói rằng tôi đã là cá trong chậu rồi, chẳng lẽ cô còn sợ tôi hay sao? Nếu muốn trói tôi, chẳng phải cô tự mình tới trói thì sẽ hay hơn à? Làm như vậy có thể giúp cô thỏa mãn lòng hư vinh của mình đấy!”

Tô Yến hừ lạnh một tiếng, cười khẩy nói: “Ai biết được trên người cái loại đàn bà mưu mô xảo quyệt như cô cất giấu bao nhiêu ám khí hay là độc dược cơ chứ? Nếu tôi vác xác qua đó chẳng phải là tự chuốc lấy khổ sao? Bây giờ tôi cũng rất muốn nhìn thấy cô tự trói mình lại đấy! Đừng có nói nhảm nữa, cô cứ kéo dài như thế thì e là cái mạng nhỏ của chị em tốt của cô sẽ không giữ được nữa đâu.”

Dương Tâm nhìn xuống mớ dây thừng dưới mặt đất, híp mắt nói: “Trước tiên, cô để Trần Tuấn tới mở trói cho Triệu An và Lê Vãn Trinh, sau đó thả bọn họ đi, tôi sẽ ở lại đây mặc cho cô xử lý!”

Trong mắt Tô Yến lóe lên vẻ khó chịu, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô dựa vào cái gì mà cò kè mặc cả với tôi hả? Bây giờ, người trở thành tù nhân là cô chứ không phải tôi!”

Dương Tâm nhún vai, cười gằn nói: “Tù nhân? Cũng chưa chắc nha, mới nãy cô đã nói rồi đó thôi, tôi đây mưu mô xảo quyệt như vậy, chưa biết chừng có thể chuyển bại thành thắng đấy. Chỉ cần cô không thể khống chế sự tự do của tôi thì bất kỳ lúc nào tôi cũng có cơ hội lật ngược thế cờ hết đó!”

“Cô…” Tô Yến ra vẻ muốn xông lên.

Dương Tâm nhíu mày lại, nói: “Trên người tôi có giấu rất nhiều đồ khoa học công nghệ cao cấp đấy, cô mà đụng vào thì chắc chắn sẽ gặp tai vạ cho mà xem.”

“…”

Tô Yến đột nhiên khựng lại.

Cô ta không dám. Cô ta không dám đùa cợt với tính mạng của mình.

Tất cả mọi người trên thế giới đều biết đến thủ đoạn và năng lực của Dương Tâm, cô ta cũng không phải là ngoại lệ.

“Được, cô cho người của cô đi cứu Triệu An và Lê Vãn Trinh đi, đợi đến khi tôi thả bọn họ ra, cô nhất định phải buông tay chịu trói, nếu không, tôi cũng chẳng ngại cá chết lưới rách, chơi chết mấy người ở đây đâu.”

Dương Tâm nghiêng đầu nhìn về phía Trần Tuấn, nói: “Anh đưa bọn họ đi trước đi.”

Trần Tuấn đứng im không động đậy.

Nếu như anh ta thật sự rời đi, vậy thì người phụ nữ sẽ bơ vơ một mình. Anh ta ở lại đây thì tốt xấu gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau, lúc gặp nguy hiểm anh ta còn có thể che chắn cho cô một chút.

Nếu anh ta cứ thế mà rời đi, lỡ may cô lâm vào tình huống nguy hiểm mà lại không có ai giúp đỡ, vậy chẳng phải là đã đi ngược lại với mục đích anh ta đến đây cùng với cô hay sao?