Đóa Hồng Kiều Diễm Của Đại Lão Hào Môn

Chương 2



Mồ hôi lạnh lập tức lăn xuống thái dương, người phụ trách há to miệng, cố nặn ra một nụ cười trên mặt.

"Ngài cứ đùa, sao Lục tiên sinh lại làm lãng phí thời gian của người khác được chứ?"

Hắn đưa tay vả mình một cái, "Đều tại cái miệng bép xép của tôi cả, này thì chừa cái tật lắm lời."

Hắn tát rất mạnh nên chỉ chốc lát sau trên má đã in dấu tay rõ mồn một.

Lục Đình ngắm nghía dấu tay trên mặt hắn rồi tiếc nuối thở dài, "Xem anh kìa, xúc động thế làm gì? Trên mặt có một dấu tay nhìn chẳng cân xứng chút nào cả."

Người phụ trách bị anh nhìn không nói nên lời, lại đưa tay vả mình thêm cái nữa, rốt cuộc lần này đã cân xứng.

Người đàn ông cao lớn cúi người đưa khăn tay cho hắn, "Chắc đau lắm nhỉ, mau lau đi, khóe miệng rỉ máu rồi kìa."

Người phụ trách nơm nớp lo sợ cầm khăn tay anh đưa.

Lục Đình đứng thẳng dậy rồi liếc nhìn người đứng cạnh, ánh mắt ôn hòa như một quý tộc ưu nhã.

"Tôi tự hỏi cuộc đua của chúng ta đã bắt đầu được chưa?"

Lilian đứng trong đám người, ánh mắt dán vào người đàn ông cao lớn kia. Cô đứng khá xa nên không thấy rõ chuyện gì xảy ra, nhưng lại thấy được người đàn ông cúi người đưa khăn tay.

Cô chợt có linh cảm mình đã tìm được mục tiêu của hôm nay.

Cô gái bên cạnh thấy vậy thì phả khói thuốc vào mặt cô, "Nhìn trúng anh ta rồi à?"

Liliane không hề che giấu ý định của mình, "Không được sao?"

"Được thì được, nhưng......" Cô gái nở nụ cười, "Cô sẽ......"

Cô sẽ hối hận cho xem.

Cô gái còn chưa dứt lời thì người phụ trách đã gọi Lilian tới.

Hắn kéo cô đứng trước mặt Lục Đình rồi cười đon đả, "Đây là hướng dẫn viên mới tuyển, ngài có cần không ạ?"

Lục Đình liếc nhìn Lilian, vẻ mặt vẫn ôn hòa như cũ, "Đây là vinh hạnh của tôi."

Anh chống gậy đến gần cô rồi nở nụ cười.

"Cô là hướng dẫn viên mới à? Rất vui được gặp cô, tôi là Zoe, cô cũng có thể gọi tên tiếng Trung của tôi......" Anh dừng một lát rồi chậm rãi mở miệng.

"Lục Đình."

Lilian không ngờ anh sẽ chủ động trả lời mình, nỗi mừng rỡ quá lớn khiến cô không để ý những ánh mắt thương hại xung quanh.

Cô nở một nụ cười tự cho là e thẹn, "Chào...... Chào ngài...... Em là......"

Còn chưa dứt lời đã bị Lục Đình cắt ngang, "Bắt đầu được chưa?"

Lilian giật mình, vô thức ngẩng đầu nhìn anh.

Người đàn ông vẫn đang cười, nhưng nụ cười kia giống hệt chiếc mặt nạ đeo trên mặt. Đôi mắt tựa như thủy tinh vô cơ, nhìn vào đó sẽ có cảm giác như đang nhìn xuyên qua một lớp băng dày.

Khí lạnh âm thầm lan rộng, đến giờ Lillian mới thấy bất an.

Nhưng cô chưa kịp suy nghĩ thì đã ngồi vào ghế lái phụ trên xe Lục Đình.

Xung quanh vang lên tiếng huyên náo, những khuôn mặt thỉnh thoảng nhìn thấy trên bản tin giải trí lần lượt đi qua, đèn xe chiếu sáng trời đêm, tạo thành một thế giới cuồng loạn ngợp trong vàng son.

Một thế giới mà Lilian chưa bao giờ bước vào.

Lục Đình ngồi trên ghế lái, bàn tay thon dài nắm vô lăng, gương mặt khuất trong bóng tối, ánh sáng lờ mờ bên ngoài phác họa ra hình dáng mơ hồ.

Giọng anh trầm thấp như đang dịu dàng thì thầm với người yêu.

"Chúng ta sắp xuất phát rồi."

Lilian mò tìm dây an toàn theo phản xạ nhưng chẳng mò được gì, quay sang nhìn mới biết trên chiếc xe này không hề có dây an toàn.

Cô lập tức tái mặt, "Tiên...... Tiên sinh, dây an toàn đâu rồi ạ?"

"Dây an toàn?" Dường như nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm, người đàn ông nở nụ cười, "Cô biết đấy, tôi đua xe chưa bao giờ cài dây an toàn cả."

Bởi vì điều xưa nay anh theo đuổi không phải là thứ hạng.

"Nhưng cô đừng lo, nếu xảy ra chuyện thì tiền bồi thường của chúng tôi nhất định sẽ làm người nhà cô hài lòng."

"Không...... Không phải vậy."

Rốt cuộc Lilian đã hiểu tại sao cô gái lúc nãy nhìn mình bằng ánh mắt thương hại, đây hoàn toàn không phải đua xe gì cả, người này chính là một tên điên.

Anh muốn chết.

Cô đưa tay kéo cửa xe nhưng phát hiện nó đã bị khóa cứng, "Thả tôi xuống, tôi không làm nữa! Điên rồi, điên thật rồi!"

Cô vừa dứt lời thì chiếc xe bỗng lao vút đi như tên bắn.

Theo quán tính, cả người Lilian ngửa ra sau, khi anh đạp phanh thì đột ngột chúi tới trước.

Trước mắt bỗng chốc tối sầm, thật lâu sau cô mới hoàn hồn lại rồi quơ tay mò mẫm, màu đỏ tươi kích thích thần kinh của cô.

Lilian mất khống chế hét toáng lên.

Tiếng thét chói tai này hệt như một chất xúc tác.

Hai mắt người đàn ông đỏ ngầu vì hưng phấn, lớp vỏ bọc ôn hòa trước mặt mọi người rốt cuộc bị xé toạc, để lộ khuôn mặt khát máu vặn vẹo.

Anh nở nụ cười rồi điên cuồng đạp ga bỏ xa chiếc xe phía sau.

Lilian nắm chặt tay vịn trên đầu, vết thương trên trán đau rát, cơn đau kích thích thần kinh, chiếc xe lao như vũ bão khiến adrenaline trong người cô tăng vọt, cảm giác như mình có thể ngất đi bất cứ lúc nào.

Đột nhiên khóe mắt cô liếc thấy gì đó, tiếng thét chói tai càng lớn hơn.

"Xe! Đằng sau có xe kìa!"

Chiếc xe kia điên cuồng bám theo xe họ, có vẻ như không muốn vượt qua mà là muốn tông bọn họ.

Lục Đình cũng nhìn thấy, bóng đêm đã sâu mà mắt anh còn sâu hơn.

Đằng sau vẻ thâm trầm này là sự điên cuồng vô tận.

Mặt Lilian trắng bệch, "Nhường nó đi! Nó chạy qua rồi!"

Lục Đình chẳng những không nhường mà còn đạp ga tăng tốc, tông thẳng vào chiếc xe kia.

Rầm ——

Tiếng va chạm chát chúa vang vọng khắp đường núi quanh co.

Trong bóng đêm Lilian nghe thấy tiếng thét chói tai, đám người ùa tới bên này, sau đó cửa xe bị mở toang.

Cô hoảng hốt mở mắt ra, nhìn thấy đèn đường trên đầu.

Vô số âm thanh huyên náo vang lên bên tai, máu chảy ướt nhòe mắt, cuối cùng chìm sâu vào bóng tối.

"Cô ta sao rồi?"

"Vết thương không nặng mà chỉ bị chảy máu thôi, nhìn ghê lắm, chắc sợ quá nên ngất rồi."

"Gan nhỏ vậy mà cũng dám chạy tới trước mặt Lục à?"

"Người mới nên đâu biết gì......"

"......"

Lục Đình bị thương nặng hơn Lilian nhiều, mặt bị kính vỡ cứa rách, máu tươi chảy dọc khuôn mặt tuấn tú, trong bóng đêm toát lên một vẻ đẹp yêu diễm.

Anh lấy khăn tay trong ngực ra đắp lên vết thương rồi bước xuống xe như chẳng hề hấn gì.

Lục Cửu đứng trước chiếc xe va chạm với bọn họ, mở cửa xe lôi ra một gã đàn ông đã bất tỉnh. Hai người xuất hiện sau lưng hắn, khiêng gã đàn ông hôn mê kia rời khỏi hiện trường.

Lục Cửu tới gần Lục Đình rồi thấp giọng hỏi, "Có cần gọi bác sĩ không ạ?"

Lục Đình xoa thái dương, nhìn vết lõm ở đuôi xe rồi hời hợt nói, "Chẳng chết được đâu mà lo."

Người phụ trách in hai dấu tay trên má nơm nớp lo sợ chạy tới, thấy vết máu ngoằn ngoèo chảy trên cổ người đàn ông thì hai chân bủn rủn như sắp khuỵu xuống.

"Lục...... Lục tiên sinh, tôi thật sự không biết tên kia là ai và tại sao lại đến đây, chuyện này không hề dính dáng gì đến tôi cả......"

Lục Đình nhìn vẻ mặt khiếp đảm của đám người xung quanh, cứ như thể một giây sau anh sẽ giết sạch bọn họ để trút giận.

Đám người này sợ anh nhưng không thể không bợ đỡ anh.

Anh chợt thấy vô vị.

Khăn tay thấm đẫm máu tươi bị vứt xuống đất rồi bị giày da láng bóng đạp lên.

"Về đi."

Anh nói.

Anh đã muốn đi thì chẳng ai dám cản. Thấy xe anh khuất xa, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Cayenne màu đen lướt êm trên đường.

Trong xe rất yên tĩnh, chỉ có mùi máu tươi nhàn nhạt tràn ra khắp nơi.

Một lát sau, Lục Cửu nghe thấy giọng nói mang theo ý cười của Lục Đình, "Cậu đoán xem tác phẩm lần này là của ai?"

Lục Cửu không dám đoán, đoán tới đoán lui cũng chỉ có mấy đứa con riêng kia.

Cùng là con riêng, dựa vào cái gì Lục Đình trở thành người cầm quyền nhà họ Lục mà bọn họ lại không được chứ?

Lục Cửu khúm núm cụp mắt, "Xin lỗi, thuộc hạ không đoán ra ạ."

Lục Đình dựa vào ghế, mơ màng nhìn bóng đêm đen kịt ngoài cửa sổ.

Giờ khắc này, anh cảm thấy mọi chuyện hết sức vô vị.

Đua xe vô vị, câu trả lời của Lục Cửu cũng vô vị.

Tuy không thấy rõ cảnh bên ngoài nhưng anh biết phía dưới là vách núi.

Anh nghĩ nếu bẻ lái tông thẳng vào hàng rào bên cạnh rồi lao xuống vực, có lẽ sẽ thú vị hơn chút ít.

Nhưng Lục Đình không làm vậy.

Anh nhắm mắt lại, trong xe hoàn toàn yên tĩnh.

Hồi lâu sau, chợt nhớ đến chuyện gì nên anh lấy điện thoại ra khỏi túi rồi mở app có hình chó con.

Buổi livestream vẫn đang diễn ra.

Giọng nói trong trẻo ấm áp của thanh niên vang lên trong không gian nhỏ hẹp, nắng chiều rực rỡ phủ lên chiếc bàn một tầng sáng hiền hòa.

Chiếc áo len trên tay cậu đã sắp đan xong, áo nhỏ xíu, màu hồng phấn, xù xù mềm mềm, chỉ nhìn thôi cũng có cảm giác như sờ tận tay.

"Xem này, chúng ta đã đến bước cuối rồi, chiết mũi đan hơi phức tạp nên tôi sẽ làm chậm thôi, ai không hiểu phải nói ngay nhé."

Nói gì vậy? Buổi livestream chưa có tới mười người xem, ngoài Lục Đình ra chẳng biết số còn lại có phải người máy không nữa.

Tất nhiên Thẩm Kiều biết không có ai, nhưng cậu đã quá quen rồi, lẩm bẩm một mình cũng không thấy xấu hổ.

Sợi len trong tay cậu rất nghe lời, ngón tay thon dài nhanh nhẹn linh hoạt, chỉ chốc lát sau đã hoàn thành một chiếc áo len xinh xắn.

Cậu vuốt ve chiếc áo, đáy mắt hiện ra ý cười, ngay cả giọng nói cũng nhẹ tênh.

"Thế là áo len của chúng ta đã đan xong rồi, trời sắp vào thu, đến lúc đó nhiệt độ xuống thấp, áo len mềm mại sẽ rất thích hợp cho mùa này."

Hiển nhiên không ai trả lời cậu.

Thẩm Kiều cụp mắt, ngón tay trên bàn vô thức cuộn lại, đầu ngón tay ửng lên màu đỏ nhạt.

Thấy vậy cậu ra sức chà xát, đến khi màu đỏ kia biến mất hẳn và hiện ra màu trắng thì cậu mới hài lòng buông tay.

【 Lu đã tặng streamer một khúc xương.】

【 Đáng yêu lắm.】

Thẩm Kiều ngẩn người, hồi lâu sau mới nhớ cảm ơn.

"Cảm ơn Lu đã tặng xương nha."

Cậu mím môi cười nói, "Tôi cũng thấy đáng yêu lắm."

Lục Đình lười biếng nhắm mắt lại, hờ hững quăng thêm một khúc xương.

Có phải anh khen áo len đâu.

Thẩm Kiều không biết gì, nhưng hai lần tặng quà liên tiếp khiến cậu được sủng mà sợ.

"Cảm...... Cảm ơn, nhưng tặng quà trong khả năng của mình thôi nhé, đừng chi nhiều quá."

Người kia không nói gì, Thẩm Kiều chờ một hồi, phát hiện đối phương đã rời khỏi buổi livestream.

Cậu rũ mắt nhìn mấy người máy còn lại rồi nói, "Buổi livestream hôm nay đến đây là kết thúc, ngày mai gặp lại nhé."

Đã gần năm giờ chiều.

Cậu đã ký hợp đồng với trang web này, nhưng số người xem livestream ít đến đáng thương, cũng không ai tặng quà nên chẳng tạo ra doanh thu nào, thời gian livestream được cộng dồn, nếu vẫn không ai xem chắc ngày chấm dứt hợp đồng không còn xa nữa.

Thẩm Kiều không biết với thân thể tàn phế này, ngoài livestream ra mình còn có thể làm gì?

Không còn sớm nữa, cậu phải đi nấu cơm tối.

Thẩm Kiều cầm điện thoại lên, bất ngờ nhận được một tin nhắn gửi từ nửa tiếng trước.

Là Thẩm Ngọc.

【 Tối nay tôi dẫn bạn về nhà chơi, anh vào phòng mình đi, đừng có ra ngoài làm tôi mất mặt.】

Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa.