Đóa Hồng Tàn

Chương 6



Lúc được ôm đến phòng tắm thì Hạ Ngôn Tân đã mơ mơ màng màng muốn ngủ, Lục Dã dùng khăn ấm lau mặt cho anh, mặt đỏ lên. Anh giãy giụa liếc mắt nhìn Lục Dã một cái rồi lại lim dim. Lục Dã tranh thủ lúc anh không để ý, đeo một chiếc nhẫn kim cương lên ngón áp út, kiểu dáng đơn giản nhưng lại rất đẹp, kích thước vừa khít do Lục Dã trộm đo lúc đêm khuya. Về đến nhà, Hạ Ngôn Tân mới phát hiện trên tay nhiều thêm một món đồ, anh ngơ ngẩn nhìn trong chốt lát, vừa định tháo xuống thì Lục Dã dựa vào cửa nhìn. Anh lập tức dừng lại.

"Ăn cơm." Lục Dã nói.

Hạ Ngôn Tân gật gật đầu, buổi sáng. Lục Dã đối xử với anh rất ôn nhu cho nên hiện tại, anh không thấy chỗ nào không thoải mái. Nhẫn ở trên ngón tay anh không dám tháo. Anh liếc mắt một cái, Lục Dã cũng mang nhẫn. Anh lại ngốc ngốc, nghĩ thầm, nếu Lục Dã không thích thì không cần tạo cho mình ảo giác được quý trọng như này. Bị đánh dấu, mang thai, sinh con, kết hôn, đều không khó tin bằng sự ôn nhu của Lục Dã cùng nhẫn trên ngón áp út.

Đeo nhẫ, hai người giống như là ái nhân.

"Làm sao thế?"

Hạ Ngôn Tân hoàn hồn, lắc lắc đầu.

Lục Dã gắp miếng thịt gà bỏ vào bát anh, dặn dò: "Ăn nhiều một chút."

Hạ Ngôn Tân gật đầu. Hạ Ngôn Tân chưa cầm đũa, Lục Dã đột nhiên ôm anh. Lục Dã cũng không hiểu tại sao mình lại ôm Hạ Ngôn Tân. Có lẽ bởi vì ánh mắt của anh làm hắn thấy đau lòng, hắn muốn ôm Hạ Ngôn Tân một cái. Cho dù chỉ có tác dụng tạm thời nhưng hắn vẫn muốn làm Hạ Ngôn Tân dễ chịu hơn. Ngoài dự đoán, Hạ Ngôn Tân ôm lại hắn, còn đặt cằm lên đầu vai của Lục Dã, ngoan ngoãn lại dễ gần trong chốt lát. Cùng Lục Dã gần gũi bao lâu, anh liền cảm thấy mình đang lâng lâng nằm mơ bấy lâu. Anh thấy mình không bình thường, tất muốn Lục Dã ôm mình lâu hơn, lại ôn nhu thêm một chút.

Lục Dã buông anh ra, nói: "Được rồi, ăn cơm thôi."

Hạ Ngôn Tân ăn miếng gà kia chậm rì rì, nói: "Hôm nay cậu không đi làm à?"

Lục Dã đáp: "Buổi chiều có cuộc họp, buổi tối cũng có xã giao, có thể sẽ về muộn."

Hạ Ngôn Tân gật đầu. Lục Dã lại gắp thêm khối cá cho anh, Hạ Ngôn Tân cũng ăn luôn. Sườn mặt cong cong rất nhu hòa. Ánh nắng giờ ngọ rất ấm áp, làn dà tuyết trắng cũng nhiễm nắng trở nên ấm hơn. Thức ăn trên bàn còn tỏa nhiệt, Hạ Ngôn Tân cũng thấy lòng ấm. Hiện tại, chỉ cần Lục Dã tốt với anh một chút, anh càng chấp nhận số phận hơn. Buổi chiều,Hạ Ngôn Tân ôm tiểu bảo bảo phơi nắng trong chốc lát. Em bé khỏe mạnh cười với anh vui vẻ. Anh hôn tay nhỏ của bảo bảo, bé bi lại cười càng vui.

Hạ Ngôn Tân nói: "Bé yêu lớn nhanh thật."

Tiểu bảo bảo bập bẹ trả lời,tay nhỏ giật giật, cầm ngón tay Hạ Ngôn Tân. Hạ Ngôn Tân nhìn bảo bảo càng ngày càng giống Lục Dã, tâm đều mềm đi. Anh cùng bảo bảo chơi một lát sau đó ngủ một giấc, đột nhiên ngửi thấy mùi tuyết tùng nhàn nhạt pha cùng mùi rượu. Lục Dã không đánh thức anh, thay quần áo xong liền đi tắm luôn. Hạ Ngôn Tân mở mắt, nghĩ một chút rồi lại nhắm mắt giả vờ ngủ. Lục Dã say, nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ sau đó lên giường, hôn nhẹ khóe miệng Hạ Ngôn Tân, nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon, lão bà."

(Note: mình thấy để lão bà khá hay nên không muốn đổi sang từ khác mong mọi người thông cảm.)

Lông mi anh run lên, giả vờ ngủ cũng không giống lắm nhưng đang say nên Lục Dã cũng không phát hiện, ôm eo anh ngủ, tin tức tố mùi tuyết tùng của Alpha vờn quanh phòng, dụ ra hương hoa hồng nhàn nhạt. Hạ Ngôn Tân dựa vào cổ Lục Dã, nghĩ thầm, xong đời, trong lòng ngọt như mật vậy. Hôm sau, Lục Dã ra ngoài từ sớm, Hạ Ngôn Tân cho em bé uống sữa sau đó vừa ăn sáng vừa nhìn tin tức. Quản gia cảm thấy Hạ Ngôn Tân thật gầy yếu liền làm cháo bào ngư ăn sáng. Hạ Ngôn Tân rũ mắt uống cháo cho đến khi khuôn mặt anh tuấn của Lục Dã xuất hiện trên màn hình. Anh ngơ ngác nhìn, Lục Dã sóng đôi cùng một Omega xinh đẹp dự yến hội. Omega kia còn là minh tinh giới giải trí, trên tay đeo nhẫn giống hệt của Hạ Ngôn Tân.

Tin tức thông báo: "Lục Dã là Alpha ưu tú nhất liên minh. Hai người sử dụng đồ tình lữ nhằm khẳng định Hà Hân đã gả vào hào môn......"

Hạ Ngôn Tân nhìn nhẫn trên tay, quả quyết tháo ra. Anh cười nhẹ, má lúm đồng tiền khẽ động. Năm giờ chiều Lục Dã đã về nhà. Hạ Ngôn Tân không có gì khác trước, nhẹ giọng nói: "Cậu về rồi.". Lục Dã trời sinh rất mẫn cảm trong mọi tình huống. Hắn vừa thay quần áo, vừa suy nghĩ, hỏi: "Nhẫn của anh đâu?"

Hạ Ngôn Tân rũ mắt: "Làm mất, không tìm thấy.". Anh không ra khỏi cửa, chắc chắn nhẫn vẫn trong nhà. Lục Dã tin lời anh, nhẹ giọng nói: "Hôm nay anh đi những đâu? Tôi giúp anh tìm.". Hạ Ngôn Tân kể:" Phòng em bé, thư phòng, phòng ăn, vườn hoa,...". Lục Dã đi ra ngoài tìm nhẫn, gặp quản gia từ ngoài về.

Hắn nói: "Hạ Ngôn Tân làm mất một chiếc nhẫn, phiền ông giúp tôi tìm."

Quản gia giật mình, nói: "Buổi sáng sau khi nhìn thấy tin tức về ngài trên truyền hình, ngài ấy tự tháo xuống."

"Tin nào?"

Lục Dã hơi hoang mang, ngồi trong phòng khách nghiêm túc xem lại tin tức, hỏa khí trong lòng dần dần bùng lên. Lúc hắn quay lại phòng ngủ, Hạ Ngôn Tân còn đang ngẩn người.

Lục Dã nói: "Không tìm thấy."

Hạ Ngôn Tân thở nhẹ, nói: "Vậy kệ đi.". Nhìn qua, anh thật sự không quan tâm. Lục Dã cau mày: "Nhẫn kết hôn không được tùy tiện bỏ ra. Hạ Ngôn Tân gật đầu, nhẫn bị anh giấu dưới gối. Cho dù đây chỉ là một giấc mộng, anh cũng muốn mơ thêm nhiều lần.

Anh nhẹ giọng nói: "Thật xin lỗi, đã làm mất nhẫn."

Lục Dã không biết làm gì, nói: "Hà Hân là đối tượng gặp mặt mà phụ thân giới thiệu với tôi từ lâu rồi, ảnh chụp đã bị dân mạng photoshop, tin đồn tình ái không có thật." Hạ Ngôn Tân giật mình, đôi mắt hơi trợn lên, đôi mắt màu hổ phách lóe sáng rồi lại đạm đi.

"Ừ."

Lục Dã lục ngăn kéo, hộp nhỏ trên bàn cuối cùng tùy tiện lật gối trên giường. Hóa ra, lại ở dưới gối của Hạ Ngôn Tân. Lục Dã sửng sốt, mềm lòng, không nỡ mắng Hạ Ngôn Tân.

"Anh có thể trực tiếp hỏi tôi." Lục Dã đeo lại nhẫn lên tay Hạ Ngôn Tân, "Đừng suy nghĩ bậy bạ."

Hạ Ngôn Tân gật đầu, nói: "Người kia rất xinh đẹp."

Lục Dã nhíu mày: "Nên?"

"Cậu thích cậu ấy sao?" Hạ Ngôn Tân bình tĩnh hỏi.

Lục Dã trầm mặc một lúc lâu, cũng không hiểu Hạ Ngôn Tân có ý gì, chẳng lẽ là nóng lòng tác hợp hắn cùng người khác sau đó rời đi? Lục Dã lãnh đạm trả lời: "Tôi không thích."

Tối này ngoài trời mưa tầm tã mà trong lòng Lục Dã cũng đang đổ mưa. Trong mơ, hắn dõi theo bóng dáng Hạ Ngôn Tân. Anh quay đầu lại, đôi mắt màu hổ phách rạng rỡ ý cười. Anh mặc quân phục của đế quốc, cong cong mắt nhìn hắn, nói: "Tái kiến.". Lục Dã không thích giấc mơ này. Hắn tỉnh giấc, nhìn Hạ Ngôn Tân ngủ say bên người, thở phào nhẹ nhõm, hôn lên trán Hạ Ngôn Tân. Hắn không nghĩ tới Hạ Ngôn Tân sẽ dậy, đầu tóc anh xù xù cọ ngực hắn, mơ hồ tỉnh giấc.

Lục Dã buông tay, nói: "Lại ngủ thêm đi." Hạ Ngôn Tân gật đầu. Tối hôm nay, Lục Dã mua thêm một đôi nhẫn mới xinh đẹp hơn trở về.

Hạ Ngôn Tân mê mang hỏi: "Để làm gì?". Lục Dã đáp: "Trong lòng khó chịu."

Hạ Ngôn Tân ngây người nhìn nhẫn được khảm một vòng kim cương trên ngón áp úp, nhẫn này so với nhẫn trước quý hơn nhiều, càng nhiều kim cương hơn. Lục Dã đưa cho anh chiếc nhẫn to hơn, nói: "Anh đeo cho tôi đi.". Hạ Ngôn Tân chầm chậm giúp Lục Dã đeo nhẫn, do khẩn trương, nhẫn còn rơi xuống sàn nhà. Anh nhặt lên thổi, bộ dáng khá đáng yêu.

Lục Dã hơi cong khóe môi, nói: "Khẩn trương à?"

Hạ Ngôn Tân lắc đầu, nhẫn rất đẹp, anh nhìn ngón áp út của hai người, nói: "Thật xinh đẹp."

Lục Dã cảm thấy một ngàn vạn này mình tiêu là đáng giá. Cuối tuần, Lục Dã gặp bạn cũ ở công ty, cũng là quan chức làm ngành kỹ thuật của liên minh. Năm đó, lúc hắn xuất ngũ, Vương Khải Quang block hắn, không bao lâu sau lại bỏ chặn. Cùng là alpha, Vương Khải Quang không hiểu nổi tại sao Lục Dã từ bỏ con đường tốt đẹp phí trước. Cho nên, câu đầu tiên nhắn cho Lục Dã chính là: Bạn bị ngu à?

"Tiện việc nên cô chú bảo tôi qua thăm cậu luôn." Vương Khải Quang đánh giá qua Lục Dã, vẫn bộ dáng cũ, gầy béo dung mạo đều không đổi nhưng trên người thêm mùi hoa hồng. Bình tĩnh mà suy nghĩ thì mùi tin tức tố của omega này khá dễ ngửi. Alpha bình thường có khả năng mê muội mùi này nhưng Lục Dã không phải bình thường, hắn là tinh anh trong tinh anh. Chưa từng có ai có thể làm hắn dao dộng trừ Hạ Ngôn Tân.

"Kết hôn xong sống ổn chứ?"

Lục Dã gật đầu, nói: "Cũng không tệ lắm."

"Tôi nhìn thấy tin tức, Hà Hân tìm cậu à?"

"Ừ, chưa chết tâm."

"Cậu thì sao?"

"Tôi có ái nhân." Lục Dã khoe nhẫn trên ngón áp út, "Hà Hân cũng điên, cố tình mua cùng loại ép tôi phải nâng cấp nhẫn cho lão bà."

Vương Khải Quang cười một tiếng, nói: "Đỉnh."

Lục Dã nghĩ, lại nói: "Cha mẹ tôi không cùng Hà gia nói chuyện kết hôn à?"

"Có nói." Vương Khải Quang nói, "Cơ mà Hà Hân cũng thật lòng với cậu, tuy tuổi còn nhỏ nhưng lớn lên cũng ổn, gia thế cũng được, cậu......"

Lục Dã nói: "Tôi không thích."

Vương Khải Quang bất đắc dĩ lắm. Hắn không khuyên nữa, không có ích.

"Dã ca, cha mẹ anh nhờ tôi mang cho cháu chút thực phẩm dinh dưỡng, hình như còn có cả phần cho anh với vợ, tí tôi lái xe mang qua nhà cho."

( Lục Dã mà gọi là Anh Dã tui đọc hơi ngượng mồm nên để Dã ca mọi người tạm chấp nhận nha:')))))

Lục Dã cảm ơn hắn, trầm giọng nói: " Cậu cũng qua nhà chơi đi. Cậu là bằng hữu tốt nhất của tôi, tôi muốn cho anh ấy gặp cậu."

Vương Khải Quang thở dài.

"Tôi chỉ hận sắt không thành thép." Vương Khải Quang ở trên xe còn ở lẩm bẩm, "Lão bà của cậu có phải người thật xinh hơn ảnh chụp vạn lần không mà làm đầu óc cậu mê muội vậy."

Lục Dã không nói gì ngắm cảnh ngoài cửa sổ, chỉ khóe miệng cong lên.

Thời tiết nóng lên, Hạ Ngôn Tân mặc áo sơ mi màu xám, cùng Lục Huy bơi ở bể bơi nhỏ trong vườn. Anh kéo tay nhỏ của Lục Huy, nghiêng đầu hỏi: "Bé yêu, bơi vui không?"

Lục Huy mặc đồ dưa hấu, vui vẻ tóe nước cười với anh, ê ê a a nửa ngày. Hạ Ngôn Tân nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, nói: "Vui là tốt rồi.". Hạ Ngôn Tân cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình đằng sau, anh quay đầu lại, nhận ra chính là Omega từng xuất hiện trên tin tức với Lục Dã mấy ngày trước. Đối phương nhìn qua chỉ khoảng 20 tuổi. Hạ Ngôn Tân ngẩn người sau đó nhìn người ta cười đáp lại. Hà Hân ngơ ngẩn nhìn mặt Hạ Ngôn Tân, cậu trốn đi nên không có tin tức gì. Nghe nói Hạ Ngôn Tân đã 28 tuổi, không thể nào xinh đẹp trẻ trung như mình. Nhưng đến khi nhìn thấy người thật, cậu mới nhận ra, trong sách nói, mĩ nhân không phân biệt tuổi tác là thật. Hạ Ngôn Tân có một đôi mắt khiến mọi người đều thích, như mắt mèo, có chút mị hoặc nhưng lại thanh thuần nhiều hơn. Màu mắt cũng hơi nhạt, cười hay không cười đều là dáng vẻ ưu nhà lại có chút thần bí như trong tranh sơn dầu. Khí chất tỏa ra khá phức tạp. Giống như mạt tuyết trắng trong tiết đông chí lạnh nhất, ưu nhã hơn người, cao đến mức không ai có thể với tới, lại giống cả một loại động vật nhỏ nào đó, khiến người khác muốn đem anh giấu đi, nâng niu trong lòng bàn tay.

Lục Dã bước xuống xe, trùng hợp gặp Hà Hân đang đứng chờ ngoài cổng. Hạ Ngôn Tân đứng ở cách đó không xa, an tĩnh nhìn Lục dã.

"Dã ca! Hôm đấy là em sai, em đến để tạ lỗi. ". Hà Hân lập tức xin lỗi Lục Dã. Vương Khải Quang xách hai túi đồ to đứng ở sau, nhìn bộ dáng Hà Hân vội vội vàng vàng, lại nhìn sang Hạ Ngôn Tân an tĩnh, ôn nhu đứng cách đó không xa, đại khái cũng minh bạch Lục Dã thích kiểu người như thế nào. Hai người phải có chút bù trừ bổ sung cho nhau mới có thể sớm chiều lâu dài bên nhau. Lục Dã không để ý Hà Hân, một chữ đều không nói. Hắn lập tức đi đến bên Hạ Ngôn Tân, nói: "Buổi tối, bạn tôi tới nhà ăn cơm. Anh thay quần áo đi."

Hạ Ngôn Tân đáp: "Ừm."

Lục Dã bế tiểu bảo bảo đang trôi theo dòng nước lên, dùng khăn bông bọc lên bé rồi ôm ra khỏi bể, hỏi: "Em bé nay có khóc không?"

Hạ Ngôn Tân lắc đầu, nhấp môi, lúm đồng tiền lặng lẽ hiện lên.

"Bé Huy thích cười lắm". Anh đáp,"Tôi ôm bé về trước.". Một chữ dư thừa anh cũng không hỏi, cũng không nhìn Hà Hân. Hà Hân ngồi ở cửa nhà Lục Dã khóc, Vương Khải Quang bất đắc dĩ lắm phải nói: "Tiểu Hà, em còn nhỏ, đừng làm chuyện như thế. Không thấy Lục Dã cũng không để ý đến em à?"

Hà Hân khóc lóc nói: "Thấy được, thấy được!"

Hà Hân nhìn Lục Dã chầm chậm bước đến, lại để ý thấy nhẫn trên ngón áp út của Lục Dã đã thay đổi. Khoảng khắc ấy, cậu triệt để chết tâm.

Lục Dã lạnh nhạt thêm xa cách nói: "Tôi kết hôn, cậu đừng làm bất cứ chuyện gì khiến ái nhân tôi hiểu lầm."

Vương Khải Quang vốn định giảng hòa, giải cứu hiện trường hỗn loạn nhưng Lục Dã chưa cho hắn cơ hội lại nói tiếp: "Nếu còn có lần sau, đừng trách tôi không nể cha mẹ cậu."

Thật đúng là lãnh khốc vô tình.

Vương Khải Quang ở nhà Lục Dã ăn cơm chiều. Hắn lặng lẽ đánh giá Hạ Ngôn Tân, nghĩ thầm đây là một người khá hướng nội. Ăn xong cơm, hắn tìm cớ lên lầu, hoàn toàn không hiểu tại sao Lục Dã dẫn anh ra mắt bạn bè hắn.

Lục Dã ngồi trên sô pha phòng khách hút thuốc, mặt không biểu tình. Một lát sau, tin tức tố của Alpha trở nên mang tính công kích, lăng liệt mà cao quý.

"Lục Dã." Vương Khải Quang cười nói, "Làm sao đấy, bạn đến mà không vui à?"

"Vui."

"Vậy có chuyện gì?"

Lục Dã nhìn thoáng qua lầu trên, nói: "Anh ấy không hỏi tôi cái gì."

Một câu dư thừa đều không nói, đó là cách hành xử của Hạ Ngôn Tân. Kể cả giây tiếp theo, Lục Dã tuyên bố mình và Hà Hân kết hôn, Hạ Ngôn Tân cũng sẽ tôn trọng mà chúc phúc, dâng lên mấy đóa hồng rồi ôm hài tử nhanh chóng cút đi. Đều là Alpha, Vương Khải Quang hiểu rõ cảm thụ của Lục Dã, mím môi, nói: "Tôi đi trước, ngày mai còn có việc."

Lục Dã gật đầu, đứng lên tiễn hắn. Vương Khải Quang đi ra ngoài sân, vẫn nhìn thấy Lục Dã đứng ở dưới lầu ngước lên phòng ngủ lầu trên, đứng một lúc lâu mới động. Hắn bất đắc dĩ cười, nghĩ thầm, một người tìm được bạn lữ chân chính mà mình yêu cũng không dễ dàng. Lục Dã đẩy cửa tiến vào phòng ngủ, Hạ Ngôn Tân đã tắm xong đang đọc sách. Lục Dã tắm xong, Hạ Ngôn Tân vẫn chưa ngủ, vẫn xem sách. Lục Dã nhìn đồng hồ, sắp hết ngày rồi. Nội tâm hắn như hừng hực lửa, Hạ Ngôn Tân vẫn là không nhanh không chậm không làm gì. Đến tận lúc hắn cho rằng Hạ Ngôn Tân sẽ đi ngủ, Hạ Ngôn Tân mới chậm rãi ngẩng đầu lên nói: "Chiều nay, thiếu nam mặc quần áo màu lam... tin tức tố vị dứa kia... Là vị hôn thê trước của cậu à?"

Hạ Ngôn Tân hơi buồn, hỏi xong lại cảm thấy không thích hợp, trở mình, nói: "Thôi...... Tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút.". Hàng mi dày run run, Hạ Ngôn Tân nói: "Ngủ ngon."

Lục Dã nghiêm túc trả lời: "Không phải vị hôn thê, chỉ là con trai của một người bạn của cha, chính hắn tự đến, đã đưa trở về. Tôi sợ anh nghĩ nhiều, chưa nói thật.". Hắn lại bổ sung nói: "Lần này không lừa anh.". Hạ Ngôn Tân giương mắt, lông mi run rẩy nhưmột con bướm đen. Anh nhẹ nhàng đưa ngón tay sờ mặt Lục Dã. Lục Dã là kiểu người lời nói gói vàng, nay lại kiên nhẫn giải thích chuyện ban ngày, làm anh không kiềm chế được mà hôn hắn. Anh giống như chú mèo nhỏ, tới gần Lục Dã, môi nhẹ nhàng chạm lên cằm Lục Dã sau đó rời đi, lại rũ mắt.

Lục Dã đợi thật lâu, Hạ Ngôn Tân không hôn tiếp. Lục Dã thở dài, ôm Hạ Ngôn Tân vào ngực hôn một cái thật sâu. Hắn nhẹ nhàng từng chút từng chút cạy môi cùng răng, mỗi một động tác đều phảng phất tiếc thương.

__________________

Editor: Hmu hmu một chương edit nguyên ngày:(