Đóa Hồng Tàn

Chương 8



Hạ Ngôn Tân đưa con đi học sớm dần cũng làm quen được với các vị phụ huynh của những em bé khác. Anh thuộc kiểu người hướng nội, nếu có thể nói ít đi một câu liền không có lời thừa thãi tránh nói sai hay lỡ lời không hay. Kể cả hồi trước còn đi làm, anh cũng như thế, không chắc chắn 100% thì không phát biểu ý kiến của mình.

"Tiểu Hạ, cậu không vui à?"

Omega đã ly hôn kia tên là Ứng Nhạc Kiềm - đã thành công thoát khỏi tên chồng cũ, hiện đang sống một mình cùng với hài tử, tự do vui vẻ.

"Sao thế?"

Hạ Ngôn Tân cười nói: "Không gì, tôi thấy hơi nóng thôi."

Ứng Nhạc Kiềm nhìn mấy vết loang lổ trên cổ anh thêm với tình trạng hay ngẩn ngơ, cau mày hỏi:"Có phải Alpha của cậu bắt nạt cậu không? Hay là làm chuyện gì khiến cậu giận?"

Hạ Ngôn Tân lắc đầu, nói: "Đều không phải."

Ứng Nhạc Kiềm nói: "Hai người kỳ quái thật đấy. Cậu biết không, hôm trước hắn tới đón cậu, cậu không nhìn chồng thì hắn cứ chăm chú nhìn cậu nhưng cậu vừa quay qua thì liền tỏ vẻ lạnh lùng."

Hạ Ngôn Tân kinh ngạc, nói: "Anh quan sát kĩ thế."

"Hắn có vẻ rất thích cậu." Ứng Nhạc Hoàng nói, "Tôi nghĩ là không đến mức khi dễ cậu quá đà...... Thôi, cậu đừng nghĩ nhiều như vậy, Alpha đều là chó!"

Đôi mắt màu hổ phách của Hạ Ngôn Tân lóe lên vài tia sáng, hỏi: "Anh cảm thấy hắn thích tôi à?"

Ứng Nhạc Hoàng đấp: "Ừ, tôi suy đoán chuẩn lắm,mọi dấu vết ngoại tình của chồng cũ cũng bị tôi phát hiện ra hết."

Hạ Ngôn Tân ôn nhu nhấp môi, nói: "Ừm, cảm ơn anh."

"Hình như mỗi ngày cậu chỉ có chăm em bé, thật ra, thỉnh thoảng cậu cũng nên đi chơi cho thay đổi không khí. Hay là tối nay chúng ta đi làm vài chén? Dù sau cũng là quản gia tới đón thì cậu để quản gia chăm bé cưng còn đi cùng xe chúng tôi là được, chơi đã thì bọn tôi đưa cậu về tận cửa."Một Omega khác nói:" Cậu ý yên tâm đi, chúng tôi đều giàu và rảnh, không có ý xấu gì đâu, mọi người vui vẻ thư giãn là được."

Hạ Ngôn Tân suy tư trong chốc lát, lắc đầu nói: "Quá muộn, tiên sinh của tôi sẽ không vui."

Ứng Nhạc Hoàng nhíu mày nói: "Cậu quan tâm hắn làm gì?"

Ngón tay anh xoắn lại với nhau, nói: "Quan hệ chúng tôi hơi phức tạp......Nhưng mà, cảm ơn nhiều, lần sau có cơ hội sẽ cùng mọi người uống cà phê."

Tiểu bảo bảo đã biết đi đường, Hạ Ngôn Tân hướng bé cưng dang hai tay, tiểu bảo bảo liền bổ nhào vào trong lòng ngực anh.

"Ba ba!"

Hạ Ngôn Tân ôn nhu đeo khăn quàng cổ cho bé cưng, hỏi: "Con có lạnh không?"

Lục Huy lắc đầu, nãi thanh nãi khí nói: "Baba ơi, về nhà thôi!"

Hạ Ngôn Tân bế con, lúc lên xe, không tin được Lục Dã cũng tới đón anh. Anh nghĩ thầm, may mắn không đi uống rượu cùng mấy Omega kia, không thì bị Lục Dã phát hiện tại trận luôn. Trong quan hệ giữa hai người, anh vĩnh viễn đều không có quyền tự do. Lục Dã dẫn anh cùng bé cưng ra công viên chơi đu quay. Dù đã ngồi yên trong buồng xe, Hạ Ngôn Tân vẫn còn hoảng hốt tự hỏi tại sao Lục Dã đưa hai người đến đây. Lục Dã tham khảo ý kiến mấy Alpha khác. Vương Khải Quanh đề cử rất nhiều địa điểm hẹn hò ổn, hắn lại không thấy có gì khác nhau. Nhưng ánh cầu vồng sặc sỡ chiếu lên khuôn mặt của Hạ Ngôn Tân sẽ khiến anh càng trở nên xinh đẹp lấp lánh. Ánh mắt Lục Dã nhu hòa đi vài phần, yên lặng lấy điện thoại chụp Hạ Ngôn Tân và tiểu bảo bảo. Đây là bức ảnh thứ 2 kể từ khi họ kết hôn. Ảnh không có Lục Dã, Hạ Ngôn Tân và bảo bảo là đủ rồi, giống như không thể chen thêm bất cứ thứ gì nữa.

Hạ Ngôn Tân do dự, hỏi: "Chụp tôi à?"

"Ừ," Lục Dã đặt ảnh vừa chụp làm ảnh nền, "Rất đẹp."

Mặt anh thoáng điểm hồng, nói: "Cậu sẽ hối hận không?"

Lục Dã ngước mắt, hỏi lại: "Gì?"

"Cùng tôi kết hôn."

"Không hối hận." Lục Dã nhìn cảnh sắc bên ngoài, cười cười, "Hạ Ngôn Tân, cùng anh kết hôn là việc đúng đắn nhất tôi làm trong kiếp này."

Tâm trí của Hạ Ngôn Tân loạn một vòng. Đôi khi, anh cũng cảm thấy có thể Lục Dã thật sự thishc mình nhưng giờ khắc này, ánh mắt Lục Dã nhìn anh, có cả tình yêu.

"Trước đây, rất lâu, tôi từng là học sinh của anh."

Lục Dã cảm thấy không khí không tồi, thuận miệng nói thêm: "Tuy nhiên, lúc ấy, anh cũng có rất nhiều học sinh, không nhớ tôi."

Đôi mắt Hạ Ngôn Tân trợn to, anh thật sự không biết. Anh từng ở trường quân đội Hà Lâm làm giảng viên đặc biệt một năm, anh cũng không nhớ rõ Lục Dã từng là học sinh của mình. Khi ấy, chiến tranh chưa bắt đầu, họ vẫn giống nhau. Còn nay, hai người đã thành 2 loại khác nhau. Cảm giác này, không ổn chút nào. Lục Dã đốt một điếu thuốc, nhẹ giọng nói: "Lúc ấy, rất nhiều người yêu thầm anh, anh biết không?". Hạ Ngôn Tân lắc đầu,ngoan ngoãn nhìn Lục Dã, cảm thấy mình sắp phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa. Khóa miệng Lục Dã kéo lên, buông mi, thở ra vòng khói, trầm giọng nói: "Anh là tình nhân trong mộng của tất cả học sinh.". Hạ Ngôn Tân nhẹ nhàng nói: "Thật không? Tôi đều quên hết rồi."

"Nhiều người yêu thầm anh như vậy, nhưng ngủ với anh chỉ có tôi."

Hạ Ngôn Tân dùng tay che kín tai của tiểu bảo bảo, nói: "Bé cưng còn bé, không được nói thế."

Lục Dã cười nhẹ như không có chuyện gì, nói: "Vì thế tại sao anh lại thấy tôi sẽ hối hận? Tôi thật sự không hối hận. Tôi biết anh sẽ ủy khuất, sẽ ghét tôi nhưng tôi không hối hận." Lục Dã cũng biết Hạ Ngôn Tân sẽ không đáp lại, hắn nói xong, Hạ Ngôn Tân liềm trầm mặc thật lâu tới khi về nhà. Về đến cửa, còn dùng ánh mắt vô cùng đáng yêu nhìn hắn một cái. Lục Dã cũng không biết nên gọi ánh nhìn đó là gì, dù sao, rất đáng yêu, cưng đến mức hắn muốn ôm anh một cái.

Hạ Ngôn Tân từ phòng tắm bước ra liền phải làm ca đêm. Cơ thể Lục Dã thấy vô cùng thoải mãi nhưng tinh thần vẫn không thỏa mãn. Nghĩ nửa ngày, hắn rất cuộc tìm ra nguyên nhân. Hắn yêu tầm Hạ Ngôn Tân lâu như vậy, Hạ Ngôn Tân lại không thích mình. Chẳng sợ hắn chôn sâu vào cơ thể anh, đánh dấu anh, hắn vẫn luôn không ngừng hi vọng, Hạ Ngôn Tân yêu mình.

Đường sự nghiệp thành công nhưng tình duyên thì thảm hại. Lục Dã nhớ lại những lời phụ thân từng mắng, mày cưỡng ép người ta, mày là loại súc vật. Nhưng mọi chuyện đã đến nước này, cứ như vậy thôi. Hắn sẽ cố hết sức đối xử tốt với anh.

Lục Dã hôn nhẹ lên khóe mắt Hạ Ngôn Tân, dừng trong đôi lát, nói: "Xin lỗi."

Hạ Ngôn Tân nhìn hắn rồi vươn tay ôm cổ Lục Dã, nói: "Không đau lắm đâu. "

Đôi mắt của Hạ Ngôn Tân rất xinh đẹp. Lục Dã nhìn trong chốt lát, luôn cảm thấy mình có thể nhìn thấy ôn nhu cùng yêu thường ẩn hiện trong mắt anh, có thể là ảo giác, có thể là hắn tự ảo tưởng nhưng không sao cả, thời khắc này, giây phúc này, hắn rất hạnh phúc.