Đóa Hướng Dương Của Anh

Chương 39: Đứa bé



Đến tối Nhiễm Mộ Húc tới đón người về, nhìn người nọ có phần không nỡ rời đi, nhẹ giọng nói: "Sau này anh sẽ cùng em về nhà nhiều hơn được chưa nào?"

Sau đó anh nắm tay người kia chầm chậm tản bộ về nhà. Buổi tối mùa hè có chút oi bức, làn gió nhẹ thổi qua khiến cả người sảng khoái hơn rất nhiều. Đây là lần đầu tiên họ tay trong tay cùng tản bộ về nhà trên đường phố nhộn nhịp.

Thức ăn vỉa hè dậy mùi thơm phức khiến Bạch Tĩnh An cảm thấy bụng đói của mình bỗng nhiên bị dụ dỗ, nhưng bạn trai lại không cho cậu ăn loại đồ ăn này. Vì vậy cậu phải dốc toàn lực.

Cậu kéo tay áo người kia thì thào: "Ông xã... Em muốn ăn thịt cừu xiên, mực xiên, bò viên, bạch tuộc viên nhỏ."

Nhiễm Mộ Húc cảm thấy thính lực giống như bị ảo giác, ngày thường trừ việc ở trên giường ra sức bắt nạt khiến cậu không chịu nổi mới kêu một tiếng, hiện tại bạn trai nhỏ của mình vì đồ ăn mới gọi như vậy, trên mặt anh không che giấu được nụ cười, nhẹ giọng nói: "Gọi lại được không, anh sẽ mua cho em tất."

Bạch Tĩnh An cúi đầu, vành tai cậu đỏ bừng, khẽ thì thào: "Ông xã à." Giữa phố sá sầm uất, tiếng gọi thỏ thẻ của cậu dường như không thể nghe được nhưng Nhiễm Mộ Húc lại nghe thấy, bởi vì trong mắt anh chỉ có người này nên có thể nghe được.

Nói thì phải giữ lấy lời, Nhiễm Mộ Húc đương nhiên hiểu được, anh không muốn cậu bị người khác chen lấn nên một mình đi xếp hàng, cúi đầu khẽ nói: "Em đừng đi lung tung, đứng đây đợi anh."

Bạch Tĩnh An cúi đầu sờ sờ cái bụng không biết nhịn, khẽ nói: "Vì mày mà chút liêm sỉ nhỏ tao cũng không có đó."

Lúc này, bé gái bên cạnh nhẹ nhàng nói: "Chị ơi, chị có em bé ạ?"

Bạch Tĩnh An thấy bé gái đang nhìn mình, nhanh chóng phủ nhận, "Em nhỏ, anh là con trai nên anh không có sinh em bé."

Cô bé tỏ vẻ tiếc nuối, nói: "Vậy tại sao anh lại sờ bụng và nói chuyện với nó vậy ạ. Vậy nên em tưởng anh đang có em bé, anh trai à trông anh rất xinh đẹp nên em bé chắc sẽ rất đẹp."

Bạch Tĩnh An cảm thấy có hơi xấu hổ, sờ sờ bụng gây ra sự hiểu lầm không đáng có, cậu giả vờ như không nghe thấy, nhẹ giọng nói: "Sao em lại ở đây một mình, ba mẹ em đâu?"

Cô bé lúc này hơi sợ hãi nói: "Lúc nãy em đi cùng mẹ nhưng bây giờ em lạc mất mẹ, một mình em đứng đây tìm mẹ."

Bạch Tĩnh An nghĩ chắc mẹ cô bé đang rất lo lắng, cậu nghĩ cô bé này không nối dối nên cậu liếc nhìn người yêu trong chốc lát, nhẹ giọng nói: "Anh đi tìm với em."

Sau đó, cậu nắm tay bé gái đi đến nơi bé bị lạc, đi không bao lâu thì mẹ cô bé nhanh chóng tìm tới, nhìn thấy cậu thiếu niên xinh đẹp đã giúp con mình, người mẹ tỏ ý cảm ơn, đưa cho cậu danh thiếp nói, nếu cần giúp đỡ thì liên lạc với cô.

Cô bé vẫy tay tạm biệt anh trai xinh đẹp, thật ra cô bé muốn ở cùng với cậu lâu hơn 1 chút. Sau khi người rời đi, Bạch Tĩnh An chậm rãi quay về chỗ cũ.

Lúc Nhiễm Mộ Húc mua đồ xong, quay lại thì người đáng lẽ nên đứng ở đó đã biến mất.

Anh vội vàng bước tới, những người xung quanh đi đi dừng dừng nhưng anh vẫn không thấy người anh muốn tìm. Hình ảnh cậu bị thương cứ lởn vởn trong đầu anh, anh hoảng hốt nhìn xung quanh, trán đầy mồ hôi, ban đêm tầm nhìn không rõ, không thể nhìn thấy người anh yêu trong đám đông.

Cuối cùng, anh cưỡng ép chính mình bình tĩnh lại, anh nên đứng ở đó đợi, bằng không khi cậu quay trở lại không thấy người sẽ càng sợ hãi hơn.

Vì vậy anh nhanh chóng quay lại chỗ cũ, xa xa một bóng người nhỏ gầy đang đứng đó nhìn đông ngó tây, anh nhanh chóng chạy tới ôm người vào lòng như thể tìm lại được vật báu của mình.

Bạch Tĩnh An đẩy người ra, nói: "Làm sao vậy? Anh đã đi đâu vậy?"

Nhiễm Mộ Húc ổn định lại, nhẹ giọng nói: "Không sao."

Anh đưa đồ ăn cho cậu, sau đó nắm chặt tay cậu. Bạch Tĩnh An vừa ăn vừa nghĩ ngợi, lén nhìn người bên cạnh, thấy anh lông mày cau lại, vẻ mặt lạnh lùng nên cậu thấy hơi chột dạ, mơ hồ giải thích: "Vừa rồi có một bé gái đi lạc, nên em giúp cô bé tìm người nhà, em nghĩ anh còn thanh toán khá lâu nên em vội rời đi, anh đừng giận."

Nhiễm Mộ Húc đè nén nội tâm lo lắng cùng nóng nảy, nhỏ giọng nói: "Anh lo em sẽ xảy ra chuyện gì, nếu cô bé kía nói dối, em gặp phải người xấu thì phải làm sao..."

Bạch Tĩnh An che miệng anh lại, nghiêm túc nói: "Em tin anh, em tin anh sẽ luôn tìm được em, cũng sẽ luôn đợi em, có đúng không?"

Nhiễm Mộ Húc đột nhiên buồn lòng, cho dù cậu ở đâu thì anh sẽ luôn tìm được cậu, nhưng anh vẫn không vui, bất đắc dĩ nhẹ giọng nói: "Em ỷ lại việc anh yêu em mà hành đồng liều lĩnh không biết lo cho an toàn của chính mình."

Bạch Tĩnh An ngẩng đầu lên nhìn anh, khóe miệng cong lên, giống như muốn nói, anh yêu em, yêu đến hết thuốc chữa rồi.

Sau khi hai người về nhà tắm rửa, Bạch Tĩnh An lại nằm trong vòng tay anh, nhẹ nhàng nói: "Cô bé nói, nếu em sinh con thì đứa bé sẽ rất dẹp. Sau này chúng ta nhận nuôi một đứa trẻ được chứ?"

Nhiễm Mộ Húc không chút do dự, lạnh lùng nói: "Không, anh chỉ muốn mình em." Anh không muốn có đứa nhỏ, quấy rầy thế giới của hai người, con cái chỉ cạnh tranh với anh mà thôi.

Anh thuyết phục nói: "Chúng ta đều là đàn ông nên không thể nuôi dạy tốt được. Hơn nữa sau này tiền ăn vặt của em phải chia cho nó 1 phần. Buổi tối nó khóc quấy khiến em ngủ không được, còn phải đưa nó đi học nữa, em thấy ổn không?"

Bạch Tĩnh An suy nghĩ một chút, quả thực con nhỏ rất phiền, cậu nghĩ nghĩ nói: "Nếu sau này ba mẹ thúc giục thì phải làm sao?"

Nhiễm Mộ Húc trầm giọng nói: "Anh sẽ tìm cách, em không cần lo lắng nhiều như vậy, cục cưng à, đi ngủ thôi."

Vài ngày sau đó, Bạch Tĩnh An bắt đầu đi học, buổi sáng Nhiễm Mộ Húc đã đưa người đến trường, trên đường đến công ty thì nhận được một cuộc gọi, "Trần Hạo đã thua kiện, tung tin đồn thất thiệt cộng với hành vi cố ý gây thương tích khiến hắn bị phạt tù 3 năm. Đây là mức án cao nhất, hắn cũng đã ngồi tù, cậu có thể tới nhìn xem."

Nhiễm Mộ Húc không hài lòng với mức án này, khóe miệng gợi lên một tia giễu cợt, quay đầu xe, đi đến nhà tù thành phố.

Nhà tù ở thành phố A nằm ở một nơi tương đối hẻo lánh, xung quanh tương đối hoang vắng, cách trung tâm thành phố hai mươi km, chung quanh căn bản không có người ở.

Sau khi Nhiễm Mộ Húc xuống xe, một người đàn ông mặc vest bước tới, nghiêm túc nói: "Mộ Húc đây là hồ sơ vụ án, cậu có thể xem qua."

Nhiễm Mộ Húc trịnh trọng nói: " Cảm ơn anh, tôi muốn đến nhà giam xem trước, tôi sẽ nói thư kí chuyển phí cho anh."

Cảnh sát canh cửa đã được bố trí từ trước, sau đó đưa anh đến một góc tối trong tù.

Trong tù hắn không còn vẻ sáng sủa như xưa, gương mặt trở nên tiều tụy, trên người còn có vết thương, quần áo xộc xệch.

Tên tù nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên. Đây là người đàn ông mà hắn đã nhìn thấy trong đêm hôm đó.

Trên mặt hắn lộ ra vẻ tức giận, giận dữ nói: "Mày là người đưa tao vào tù phải không? Người giàu đều có thể làm những gì mình muốn, mày và tên mặt trắng kia đều giống nhau."

Nhiễm Mộ Húc cảm thấy người này làm tốt lắm, dám mắng anh và cục cưng nhà anh, anh lạnh lùng nói: "Mở cửa đi."

Anh ta bước vào tát mạnh và mặt tên kia hai cái, còn đạp một cú thật mạnh lên người, dửng dưng nói: "Cái cái tát này là trả lại cho mày vì tội dám tung tin đồn thất thiệt và làm tổn thương em ấy. Em ấy hiền lành nên bị ăn hiếp nhưng còn tao thì không."

Anh xách cổ hắn lên, thì thầm vào tai: "Mày đã tự hủy cuộc đời mày, mày chắc cảm thấy hạnh phúc lắm. Loại người như mày không bao giờ hiểu rõ được chính mình, nói như rồng bay làm như mèo mửa, luôn đố kì với người khác, nên người như mày cả đời đều không làm được gì, Hơn nữa em ấy là người tao yêu, mày nói sai rồi."

Sau đó, anh bỏ đi mà không thèm nhìn lại. Khuôn mặt của tên trong tù in hằn dấu tay, có thể nói anh ra tay rất nặng, Trần Hạo ngồi bệt xuống ngẩn người. Hắn lẩm bẩm: "Người yêu... nghĩa là sao?"

Cảnh ngục nhìn tên trong tù lắc đầu, luôn có một số người không biết lượng sức, xúc phạm đến người không nên đụng tới. Nghĩ về mối quan hệ của người đó, người này chính là nhân vật có thể làm mưa làm gió ở thành phố A, trong lòng có điểm thương hại tên kia: "Người đáng giận thì cũng có mặt đáng thương."

- --------------------------------------------

Lời tác giải: Chỉ cần An An là tốt rồi, tiểu Nhiễm không muốn có con, hai người hạnh phúc là tốt rồi.