Đoạ Tiên

Quyển 2 - Chương 43



Trời phiên ngoại tám tháng đều có tuyết bay. Hiện giờ là đầu tháng mười hai, đương lúc thời tiết biên tái lạnh khủng khiếp nhất.

Bắc địa Vụ châu, bởi vì suốt năm âm lãnh, từ sáng sớm cho đến tối muộn, cả ngày mây mù lượn lờ mà được gọi như vậy; cùng Chấn châu sóng vai trở thành cánh cửa phòng thủ của Đại quốc ở phương bắc, đồng thời hiện nay là phiên địa của bào huynh (*) Hoàng thượng – Túc vương Ấn Huy.

[(*): bào huynh: anh ruột]

Chấn châu mặc dù rất gần tái ngoại, nhưng có Trình hướng quan, Chấn sơn quan hai là hai trấn quan giữ nơi hiểm yếu, dễ thủ khó công. Dưới sự xâm phạm hàng năm của các bộ lạc Uyển úc vẫn lù lù không động. Mấy tháng trước, địch quốc lợi dụng yêu đạo, thi triển tà pháp, sử dụng binh sát cương thi mạnh mẽ tiến công tập kích, Trình hướng quan một đêm đình trệ, toàn quân giữ thành bị diệt. Cho đến khi Giới sơn Huyền Ngư quan Vi Nhất chân nhân, mang theo một đạo tiên phù lao tới biên cương, tại tường thành Chấn sơn quan bày ra Bắc Đẩu hướng sát phá tà trận, mới trấn nhiếp được đám binh sát cương thi. Lại suốt đêm truy kích mấy trăm dặm, đem kẻ hoá luyện thao túng cương thi là truyền nhân của Cửu U tà đạo tru diệt, thay giới tu hành thanh lý môn hộ, lúc này mới bảo vệ được đạo quan quan ải thứ hai của Đại quốc. Sau đó, thánh chỉ điều động đem Tần Dương Vũ lãnh binh hai mươi vạn, gấp rút tiếp viện Chấn châu, xem như cơ bản ổn định an toàn biên cảnh.

So với cậy vào địa thế tự nhiên của Chấn châu, biên phòng của Vụ châu lại dựa vào sáu vạn thân quân của Túc vương. Túc vương từ nhỏ anh dũng thị võ, không thích ở trong cung, cực thiện luyện binh trị quân. Ở phiên địa tu chỉnh tường thành, xây dựng tháp canh, luyện doanh trận, đem Vụ châu tạo ra phòng thủ kiên cố. Lại thêm thương lính như con, làm gương cho binh sĩ, thường cùng ăn cùng ở với binh sĩ, còn tự thỉnh phong hào “Trấn bắc Đại tướng quân”. Trong quân không cho người gọi là “Vương gia”, “Điện hạ”, chỉ có thể xưng hô “Tướng quân”.

Một ngày này sắc trời âm trầm, mây dày không mưa, trên sơn đạo tây bắc Vụ châu, xuất hiện một đội khinh kỵ binh ước chừng hơn ngàn người. Người mặc chiến giáp, ngựa thắng yên nhung, quân dung nghiêm túc, chỉnh tề trên sơn đạo mà đến.

Sau một trận sấm vang chớp giật trên không, mưa to tầm tã trút xuống, trong nháy mắt đem đội kỵ binh tưới đến ướt nhẹp. Áo giáp lại ngấm mưa tuyết, khiến cho toàn thân lạnh thấu xương. Thiên tướng Lâm Quỳnh ra roi giục ngựa, vài bước đã bắt kịp, hướng người đầu lĩnh nói: “Tướng quân, mưa càng lúc càng lớn, hãy tìm một chỗ tránh mưa, ngươi xem phía trước có tòa miếu sơn thần.”

Tướng quân kia thân mặc ngân giáp nhẹ, lưng đeo một cây kích dài hai trượng, thắt lưng cài cường cung túi tiễn, nâng lên mũ giáp hồng anh, ánh mắt lợi hại như chim ưng nhìn qua màn mưa một chút, vuốt cằm nói: “Tránh qua trận mưa lớn này đi.”

Miếu sơn thần mặc dù cũ nát, nhưng cũng không đến mức tan hoang, miễn cưỡng có thể tránh mưa, bị hơn ngàn người tụ lại đầy ắp. Thân vệ ở trong đại điện nhóm lên một đống lửa, giúp chủ tướng cởi ra áo giáp ướt sũng. Phía trong áo giáp là một cỗ chiến bào thanh sắc, càng làm lộ ra một thân nam nhân cao chín thước, bờ vai rộng rãi, thắt lưng tráng kiện, đôi chân dài thập phần nhanh nhẹn dũng mãnh.

Sau khi cởi mũ giáp, võ tướng dùng lòng bàn tay lau nước mưa trên mặt, lộ ra một khuôn mặt anh tuấn gầy yếu, mày rậm môi mỏng, mũi cao thẳng mà hơi khoằm. Khuôn mặt cùng da thịt trên cổ sậm màu đầy vẻ phong sương, toàn thân toả ra một loại khí thế hùng dũng phong trần khói lửa.

Thân vệ ở trong lửa hồng, nướng vài cái lương khô, dâng lên võ tướng. Hắn lấy hai cái trong đó, ý bảo đem còn thừa phân phát cho mọi người.

“Tướng quân, một trận chiến này đánh đến thống khoái!” Lâm Quỳnh cắn lương khô ngồi xổm xuống sưởi ấm, mặt mày hớn hở nói “Một cái tù trưởng bộ lạc con con, cũng dám đến Vụ châu chúng ta cướp lương đoạt thảo, cho hắn có đi không có về! Đáng tiếc là đám Thát tử kỵ binh đó chạy trốn nhanh quá, cuối cùng vẫn là thoát mất một nửa.”

Võ tướng nói: “Thát tử am hiểu du kích, kỵ binh linh hoạt như gió cuốn, nhất quán đánh thắng được liền đánh, đánh không thắng liền chạy. Trừ phi dụ địch xâm nhập, mới tiêu diệt hoàn toàn được.”

Đương khi nói chuyện, bỗng nhiên một tiếng sấm sét nổ vang, giống như bổ sát ngay bên cạnh, đinh tai nhức óc. Phía dưới hành lang có binh sĩ kêu lên: “Thiên lôi bổ xuống gốc hoè đại thụ sau miếu!”

Võ tướng cùng thân vệ đứng dậy, đi ra ngoài cửa quan sát. Quả nhiên sau hậu viện có một gốc hoè đại thụ không biết sống mấy trăm năm bị sét đánh trúng, trong khoảnh khắc từ giữa cây lách tách lách tách mà bốc cháy lên.

“Tránh xa một chút, trong chốc lát không chừng cây cháy ngã xuống.” Một người đội trưởng nhắc nhở binh lính đang xem náo nhiệt.

Vừa dứt lời, một ánh sáng thật dài từ giữa không trung bay tới, quấn quanh thân cây khổng lồ, trong nháy mắt đem thân cây này đoạn làm hai nửa, lập tức cuồn cuộn cuốn lên hướng về phía ngoài tường vây vung ra.

Đám quân sĩ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cây hoè cổ thụ cao tới mấy trượng, tán cây xoè to như nóc nhà, cứ như vậy đùng đùng bốc cháy trong không trung, bay ra đầu tường, ầm ầm nện xuống nơi đất hoang, giống như chứng kiến kỳ cảnh trong thần thoại.

“… Sao, sao lại thế? Cổ thụ bị chặt đứt? Bay? Một gốc cây lớn như vậy!” Lâm Quỳnh khiếp sợ đến nói không lưu loát, cằm quên cả khép lại.

Lúc này, trong hậu viện thốt nhiên xuất hiện một thanh niên nam tử mặc áo xám. Người chung quanh đông đúc, nhưng ai cũng không thấy rõ hắn vào bằng cách nào, chỉ cảm thấy bóng đen chợt lóe, người cứ như vậy thình lình mà xuất hiện ngay dưới mí mắt.

Thanh niên đầu đội đấu lạp, trên người không mang bất luận vũ khí gì, tay không đi đến nửa thân cổ thụ bên cạnh, cúi người một quyền đấm xuống đất. Bùn đất vẩy ra tung toé, mặt đất xuất hiện một cái động thật to, thật sâu. Hắn vươn tay vào động, lấy ra một cái hộp gỗ, hứng nước mưa đem hộp cọ rửa sạch sẽ, lập tức để vào trong ngực.

Một loạt động tác này như mây bay nước chảy, lưu loát sinh động, chỉ xảy ra trong vài cái chớp mắt. Thanh niên giống như xem binh lính sĩ tốt chung quanh như không có gì, xoay người liền định rời đi.

“Đứng lại! Người nào? bắt lấy cho ta!”

Đám binh sĩ rùng rùng như thủy triều, đem hắn vây quanh.

Võ tướng đứng ở trên bậc thang, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của thanh niên, trên mặt biểu tình uyên trầm như nước.

Thanh niên dưới đấu lạp ngẩng mặt lên, bình thản ung dung mà hướng hắn ôm quyền thăm hỏi: “Mỗ vô tâm va chạm quý quân, chỉ là thấy thiên lôi đánh xuống gốc hòe cổ thụ, sợ vật cũ năm xưa chôn ở dưới tàng cây gặp liên lụy, dưới tình thế cấp bách, mới vừa rồi không chào hỏi liền ra tay. Thỉnh cáo lỗi. Xin cáo từ.”

Võ tướng bước xuống bậc thang, binh sĩ nháy mắt hướng hai bên nhường thành một lối đi, để hắn bước qua liền nhanh chóng khép lại như được huấn luyện nghiêm chỉnh. Hắn đi đến trước người thanh niên thì đứng lại, ánh mắt sắc bén mà đánh giá trên dưới tỉ mỉ, sau đó chậm rãi xuất ra một tia cười nhẹ: “Ba năm không thấy, thân thủ của ngươi càng ngày càng thâm hậu, nói vậy võ học đã đến mức thượng thừa.”

Thanh niên lộ ra một tia thần sắc nghi hoặc: “Ta cùng với tướng quân nhận thức sao?”

Võ tướng nói: “Ngươi quên ta, ta lại không thể nào quên ngươi. Tả Cảnh Niên, Tả hiệp sĩ, vết thương sau lưng trúng tên đã khỏi chưa?”

Tả Cảnh Niên chợt nói: “Ngươi là người ba năm trước đây vô tình cứu ta- ”

Sáu năm trước, y từng là võ lâm hào kiệt, sau lại quy ẩn núi rừng làm thợ săn phụng dưỡng phụ mẫu chết bệnh. Ba năm sau mãn đại tang, hắn trên lưng mang gói hành trang nhỏ, tay cầm một thanh đinh ba dùng để săn bắn hạ sơn. Chính lại gặp Uyển úc Thát tử xâm lấn, cùng một đội kỵ binh nhân số ít ỏi giao chiến. Bởi vì binh lực địch ta cách xa, đội kỵ binh cực kỳ nguy hiểm. Hắn ở trong đám cây cối nhịn không được, cùng chung mối thù mà đem đinh ba hướng thủ lĩnh địch quân ném mạnh. Lại một nhát đâm thủng ngực, nháy mắt xoay chuyển chiến cuộc. Quân địch bị chọc giận bắn loạn một lượt, hắn bị trúng một mũi tên ở phía sau lưng.

Trên mũi tên có kịch độc. Hắn lập tức rút tên vận công, độc tính vẫn phát tác, suýt nữa chết. Cuối cùng vẫn là tướng quân thống lĩnh đội kỵ binh kia, bôn ba khắp nơi tìm được một lang trung tha phương, mấy thang dược hổ lang mà đem hắn cứu sống.

Người tuy được lôi ra khỏi Quỷ môn quan, dư độc lại hóa thành bệnh kín nấn ná trong cơ thể khó có thể trừ tận gốc, khiến võ công cũng bị giảm đi sáu bảy thành.

Tướng quân kia đối hắn vừa cảm kích lại vừa chịu ơn cứu mạng, hứa lấy vị trí thiên tướng trong quân cho hắn. Nhưng hắn lại muốn đi đô thành du ngoạn, nhẹ nhàng từ chối hảo ý của đối phương. Đối phương giữ mãi mà không được, đành phải tự mình tiễn hắn đến địa giới Vụ châu, lại còn tặng hắn một cái tư ấn bằng đồng, nói: “Ngày sau nếu gặp nguy cơ, cứ việc hướng ta xin giúp đỡ. Chỉ cần mang vật này tới quân doanh, lập tức có người mang ngươi tới gặp ta.”

Lúc ấy hắn ra đời chưa lâu, chỉ biết vị kia võ tướng kia danh hào “Trấn bắc Đại tướng quân”. Sau này đối với triều đình hơi có hiểu biết, mới biết đối phương chính là huynh trưởng của đương triều Thiên tử, Túc vương Ấn Huy.

Hắn tự nghĩ thân phận đôi bên cách xa, tốt nhất không cần có điều dính líu, liền cất sâu miếng thanh đồng tư ấn kia. Sau đó, lúc Tử Y vệ hướng dân gian chiêu mộ binh sĩ chính trực nhạy bén, hắn liền ứng tuyển vào cung, càng là sự việc không nên lộ dấu vết. Nếu không có bên hông độc thương thật lâu không khỏi, cơ hồ cũng đã quên mất.

Nhớ tới một chén xà thang chữa khỏi vết thương tên độc, giọng nói và dáng điệu Ấn Vân Mặc lại hiện ra trong đầu, từng nét nhăn mày, từng nụ cười rõ ràng như tạc, Tả Cảnh Niên trong lòng ảm đạm, ngực lại càng đau đớn không thôi.

Lại là đến cùng, hắn và tiên đế có mối thù diệt môn. Bởi vì mối hận khó giải, hắn đâm ấu tử của tiên đế một kiếm, tính toán cùng Ấn Huyên từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt, hai bên không thiếu nợ gì nhau nữa. Nhưng trong vô tình lại cứu tánh mạng trưởng tử Ấn Huy của tiên đế – này nhất bút sổ nợ rối mù, thật sự là tính không ra được!

Ấn Huy cùng cố nhân gặp lại, trong lòng vui sướng. Thấy đối phương thần sắc bất định, tưởng thủ hạ binh sĩ chọc giận hắn, vội phất tay lệnh cho chúng binh sĩ lui ra, khẩn thiết mà nói rằng: “Trời lạnh mưa to, thỉnh dời bước vào trong điện một lúc.”

Tả Cảnh Niên không muốn cùng con của cừu nhân lại có liên quan, do dự nói: “Ta còn có chuyện quan trọng trong người…”

Ấn Huy tựa hồ nhìn ra ý từ chối, cười nói: “Cũng không nóng vội nhất thời. Cho dù Cảnh Niên đối ta đã không còn tình cảm ngày xưa, ta lại không thể nào quên ân cứu mạng năm đó.”

Tả Cảnh Niên tâm tính đoan chính ngay thẳng, bị hắn nói có chút hổ thẹn, liền theo sau tiến vào đại điện, cởi áo sưởi ấm.

Ấn Huy mang những chuyện lý thú lúc hai người ở chung hơn một tháng khi trước ra nói, rất là tình chân ý thiết, khiến cho Tả Cảnh Niên cũng dần dần buông xuống khúc mắc, cũng không còn ngại thân phận chân thật của hắn, cùng hắn nói chuyện phiếm.

“Năm đó ngươi nói muốn du ngoạn thiên hạ, ngày nay trở lại cố thổ, có tính toán gì không?” Ấn Huy hỏi.

Tả Cảnh Niên lạnh nhạt nói: “Ta chỉ muốn thu hồi vật tổ truyền, dụng tâm nghiên cứu, còn lại còn chưa nghĩ nhiều.”

“Tổ trạch ở đâu, có chỗ ở chưa?”

“Tuỳ thời thích ứng, chỉ cần phiến ngói che thân là được.”

Ấn Huy nhăn mày, khóe mắt có một tia cầu tài nhược khát, sắc mặt vui mừng: “Lời này thứ cho ta không thể gật bừa. Nam nhi võ nghệ cao cường, có thể nào phiêu đãng như bèo bọt, làm cho tài năng mai một. Ta xem ngươi trong tâm cũng có nhiệt huyết, sao không đến quân doanh góp sức, cùng ta đuổi giặc Thát lỗ, bảo vệ quốc gia?”

Tả Cảnh Niên nhất thời chính mình cũng mờ mịt không biết nên làm cái gì, có thể làm cái gì. Giờ phút này chỉ nghĩ đan thư trong ngực, chẳng biết có từ trong đấy tìm ra chân tướng diệt môn huyết án năm đó bị che dấu, biết rõ đến tột cùng Tiên đế ép phụ thân luyện ra thuốc gì không. Còn có Công tử, hắn nhớ rõ y nói mình bị thấp khớp do ở trong lao trong nhiều năm, đã hạ xuống thành bệnh căn. Chi bằng mượn đạo gia ngoại đan thuật, dùng tài năng để trị tận gốc. Cũng không biết chính mình xem mấy quyển đan thư này, có thể luyện ra linh dược mà Công tử cần hay không?

Hắn tâm tư không ở trước mắt, chính là trước mặt người kia địa vị cao, lại đối với một thảo dân như hắn chân tình quyến luyến, nếu nói hắn không có chút nào cảm động cũng không đúng, liền không từ chối rõ ràng: “Việc tương lai hãy tính toán sau, trước mắt ta muốn tìm một chỗ đạo quan dàn xếp, mượn đan đỉnh chế thuốc, tạm thời không thể tiếp thu hảo ý của tướng quân, thật có lỗi.”

Ấn Huy ngoài ý muốn nói: “Nguyên lai ngươi là võ đạo song tu?” Ngẫm nghĩ lại hiểu ra thoải mái “Khó trách mới vừa rồi một tiên lực, giống như đất rung núi lở.”

Tả Cảnh Niên nói: “Tướng quân có thể thấy rõ là tiên?”

Ấn Huy vuốt cằm.

Tả Cảnh Niên ánh mắt vi lượng, nguyên lai vị này cũng là võ học cao thủ đỉnh cao, không chừng đã bước vào đạo cảnh nửa bước, lại anh hoa nội liễm, khiến hắn mới bước chân vào Huyền môn không lâu, suýt chút nhìn không ra. Nếu là Công tử ở đây, chắc chắn chỉ trong thời gian ngắn liền nhìn thấu đối phương sâu cạn, hắn buồn bã nghĩ.

Ấn Huy nhìn hắn, trong mắt có cuồng nhiệt chiến ý chợt lóe qua, “Vô phương. Trong Hoài Sóc trấn ta đang ở hiện nay cũng có không ít đạo quan, có thể luyện đan. Cảnh Niên cứ việc tùy ý sử dụng, chính là thỉnh đáp ứng ta một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Đến khi việc của ngươi hoàn tất, cùng ta hảo hảo luận bàn một hồi?”

Tả Cảnh Niên cười nói: “Có thể. Nếu tướng quân thắng ta, ta liền đầu nhập trong quân của ngươi, sẵn sàng đợi lệnh.”

“Liền nói như vậy định rồi!” Ấn Huy cười ha ha, khoái ý đến cực điểm mà cùng hắn vỗ tay hoan nghênh, “Ta đang muốn quay về quân trấn, không bằng cùng đi?!”

————-

Ngày đông rét buốt, cỏ cũng khó tìm. Gió tuyết một trận lại một trận tràn tới. Những mục phu đem dê lùa vào trong chuồng, lấy mao chiên che đậy cẩn thận, e sợ bọn chúng kinh tán.

Thảo nguyên cạnh bờ sông uốn lượn như rắn, san sát những lều vải. Có một căn phá lệ to lớn mà hoa lệ, trên mái vòm trang trí bằng hoàng kim tiêm tháp, thân trướng rủ xuống từng dãy cờ phiên, chung quanh trướng đầy thủ vệ, liếc mắt một cái liền biết là nơi ở của vương đình.

Các bộ lạc Uyển úc sau khi thống nhất, thành lập vương đình, tôn con trai đích tôn của “Thiết phạt khả hãn” làm chủ. Khả hãn hiện giờ tuổi còn nhỏ, mẫu thân A Lộc bất tiện tham gia vào chính sự, liền để cho thúc thúc của tân Khả hãn, Nhiếp chính vương Đô Lam thay mình xử lý chính sự.

Đô Lam hiện giờ ba mươi sáu tuổi, thân mặc cừu bào, đầu đội mũ lông sói, cài xuyến kim châu dài xuống mái tóc rối tung tới bả vai, mắt thâm mũi cao, đồng tử sắc xanh biếc, bên miệng có một hình xăm, xốc lên rèm cửa vương trướng đi ra.

Hắn sắc mặt âm trầm, bên gáy gân xanh chưa tan, tựa hồ mới vừa hung hăng cãi nhau với ai một trận. Sau khi quăng mình lên ngựa, hướng về đám thân vệ đang đợi mệnh quát: “Đi thần miếu!”

Hơn năm mươi tên kỵ binh nhất thời nối đuôi như một mũi tên, ngược chiều gió tuyết, hướng đến một chỗ chân núi mờ mịt trong tuyết bão táp mà đi.

Tiến vào khe núi, gió tuyết nhất thời biến mất, giống như nơi đây có sức mạnh khiến cho thiên uy cũng không dám phóng túng, không thể không nhẹ nhàng dịu xuống.

Một tòa thần miếu bằng đá vuông vức to lớn dựa vào núi mà kiến, tràn ngập uy áp như đâm vào mắt khiến chúng kỵ binh phải e sợ. Đô Lam xuống ngựa, dây cương trên tay hướng thân vệ vung ra, sải bước đi lên thềm đá.

Hắn lập tức tiến vào chỗ sâu trong đại điện, đến trước một thân ảnh từ đầu đến chân bao phủ trong áo choàng đen, hình thể cao lớn đến mức không giống người thường, phủ phục hành lễ: “Tham kiến Quốc sư.”

Quốc sư xoay người, ước chừng so với Đô Lam khôi ngô cũng cao gấp rưỡi, giống như người khổng lồ trong truyền thuyết. Trường bào cùng áo choàng đen đem hắn bao trùm đến nghiêm nghiêm thực thực, không nhìn thấy mặt mày, mà ngay hai tay lộ ra ngoài tay áo, cũng được bao bằng bao tay da mỏng màu đen.

Hắn đứng sững ở giữa thần điện, đem ánh sáng cản trở hơn phân nửa, Đô Lam cảm thấy một loại kinh sợ che lấp mặt trời, bởi thế lời nói càng thêm kính cẩn: “Lần trước phiền nhiễu đến Quốc sư ra tay, đại uy có thể hóa thành thiên kiếm, đem đạo sĩ kia của Đại quốc trảm thương, nếu không chúng ta đã có thể hao tổn không chỉ  đám luyện thi đó mà thôi.”. Truyện Cung Đấu

Quốc sư mở miệng, thanh âm thô ráp khô khốc, như đá sỏi ma sát lẫn nhau: “Ta ra tay, bởi vì đối phương là người tu đạo. Phàm nhân, không xứng!”

“Dạ, dạ! Quốc sư là người đại năng, phàm nhân làm sao có thể lọt vào pháp nhãn của ngài.” Đô Lam do dự một chút, tiếp tục nói: “Chính là lúc này quân địch hai mươi vạn nhân mã thế tới rào rạt, binh sĩ thảo nguyên chúng ta mặc dù dũng mãnh thiện chiến, trừ bỏ lão ấu, chân chính có thể đánh trận bất quá cũng chỉ khoảng sáu bảy vạn. Gần đây mấy lần giao chiến, đều không chiếm được thượng phong, khiến cho hao tổn không ít binh mã. Nghe nói Dã Li Tử kia, cũng ở Vụ châu ngựa mất móng trước, bị Ấn Huy một kích đâm chết. Năm nay trời đổ rét đậm nghiêm trọng như thế, nếu không cướp được một ít thực vật lương thảo, sợ là phải có không ít tộc nhân đói rét mà chết, ngài xem có thể… ngoại lệ lại một lần trợ thủ, giúp chúng ta công phá Chấn sơn quan hay không?”

Quốc sư phát ra một tiếng cười lạnh chói tai, gọn gàng dứt khoát nói: “Không thể! Chuyện của phàm nhân, phàm nhân tự giải quyết. Lui ra đi, không có việc gì đừng đến phiền ta.”

Đô Lam sắc mặt chợt xanh chợt xám thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn là ẩn nhẫn nhịn xuống, phục tùng hành lễ: “Dạ, tiểu vương liền cáo lui.” Xoay người từng bước nặng nề mà rời đi.

Trong thần điện rộng lớn trống trải, dư lại Quốc sư một mình một người.

Trầm mặc một lát, hắn vươn tay phải, nắm chặt cánh tay trái, chợt cường mãnh dùng một chút lực, đem chính cánh tay trái xả xuống dưới!

Không có máu tươi phun tung toé, cũng không có đau đớn rên rỉ, bình tĩnh giống như một màn kịch câm quỷ dị; Hắn đem cánh tay cụt giơ ra trước người, ống tay áo màu đen rũ xuống bao quanh. Bỗng nhiên cánh tay vặn vẹo co rúm lại, giống như chia thành vô số khối nhỏ, rồi lại lần nữa hợp lại, thành một hình thái mới-

Tay áo sau khi hạ xuống, hiện ra một con Hải đông Thanh hắc điểu, toàn thân đen tuyền, một đầu tuyết trắng, đứng trên cánh tay hắn.

Con chim này, xứng gọi là ác điểu “Vạn ưng chi vương”, mỏ và trảo như được làm từ thép cứng. Nó nhìn quanh căn phòng, tràn ngập khí thế hung bạo. Nhìn kỹ, lại phát hiện nó căn bản không phải là sinh vật sống, mà là một mộc khôi lỗi (*) trông rất sống động!

[(*): mộc khôi lỗi: con rối bằng gỗ]

Quốc sư ở trên đầu ác điểu khẽ vuốt một chút, đầu ngón tay nhảy ra một mảnh băng kính nho nhỏ. Trên mặt kính chiếu ra một thân ảnh nam tử – cẩm y kim quan, mặt mày xinh đẹp, tư thế nhàn nhã, đang lười biếng mà dựa vào đệm mềm trong thùng xe, trên tay cầm miếng điểm tâm hướng miệng đưa tới.

Hình ảnh chợt lóe lên rồi biến mất trong con mắt màu vàng của ác điểu, Quốc sư nhẹ nhàng vung tay, ác điểu giương cánh bay lên, xuyên qua vòm thần điện thẳng hướng lẫn vào trong mây.

“Ha ha…” Nhìn theo Hải đông Thanh bay đi, cánh tay trái không biết đã khôi phục như cũ từ lúc nào, Quốc sư phát ra một tiếng cười trầm thấp “Chuyển thế thân… Ấn Vân Mặc? Nếu đã đưa lên cửa, liền chớ chạy!”