Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất

Chương 1: Đối Tượng Xem Mắt



"Ding... Dong...", Chiếc chuông cảm biến nhỏ gắn phía trên cánh cửa quán cà phê phát ra âm thanh ngân vang.

Người đàn ông ngồi ở bàn gần đấy ngẩng đầu lên, vô tình chạm ánh mắt với vị khách vừa mới bước vào.

Đó là một cô gái trạc ba mươi tuổi, diện một chiếc váy liền hoạ tiết hoa nhí, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng và mái tóc buộc cao phù hợp với thời tiết có chút oi bức của mùa hè.

Cô gái chậm rãi tiến về phía người đàn ông, duyên dáng mỉm cười: "Anh là Lục Minh Trạch phải không?"

Sau khi đối phương gật đầu xác nhận, cô gái ngồi xuống ghế đối diện, gọi đồ uống cho mình rồi tự giới thiệu: "Tôi là Tô Nhược. Xin lỗi vì đã để anh phải đợi lâu."

"Không phải đâu. Là tại tôi đến sớm.", Lục Minh Trạch kìm nén sự lo lắng trong lòng, chăm chú nhìn cô không rời mắt.

Giữa bầu không khí yên tĩnh của quán cà phê, Tô Nhược nhận ra tâm trạng hồi hộp của anh. Cô thận trọng quan sát người đàn ông này. Xương quai hàm sắc nét, sống mũi cao thẳng, thần thái lãnh đạm nhưng lại không khiến người ta có cảm giác xa cách. Không chỉ có ngoại hình nổi bật, thông qua người mai mối, Tô Nhược biết được, gia cảnh lẫn công việc của Lục Minh Trạch cũng rất tốt. Ba mẹ anh đều đang định cư ở nước ngoài, bản thân anh vừa trở về nước hai tháng trước, tiếp nhận vị trí tổng giám đốc của một công ty xây dựng.

Tô Nhược tự hỏi, một người có nhiều ưu điểm như vậy, tại sao vẫn cần phải đi xem mắt?

Giống như những lần xem mắt trước đây, Tô Nhược là người mở đầu cuộc trò chuyện, bằng một vấn đề không mấy dễ chịu.

"Lục tiên sinh, tôi muốn nói rõ ràng trước, tôi từng yêu một người trong 5 năm, tuy hiện tại chúng tôi đã chia tay, nhưng tôi cũng không thể yêu người khác được nữa. Vậy nên, nếu như anh đồng ý, hôn nhân giữa chúng ta chỉ mang tính hình thức mà thôi."

Vẫn là nên thẳng thắn ngay từ đầu, để tránh những rắc rối về sau. Tô Nhược để quyền quyết định hoàn toàn nằm trong tay đối phương.

Những đối tượng xem mắt trước đây của cô, sau khi nghe xong đều rời đi với một biểu cảm khó coi trên mặt. Cũng phải thôi, chẳng ai lại muốn vợ của mình luôn nhớ đến một người đàn ông khác.

Trừ khi anh ta cũng có một người ở trong lòng.

Nhìn nụ cười trên môi Lục Minh Trạch nhạt dần rồi tắt hẳn, Tô Nhược thầm hiểu, lần xem mắt này của cô lại thất bại nữa rồi.

Giữa lúc Tô Nhược đang muốn tìm cho mình một lý do để ra về, Lục Minh Trạch đột nhiên bật cười: "Thật trùng hợp! Tôi cũng đã yêu một người trong rất nhiều năm, yêu rất lâu rồi, còn lâu hơn cả cô nữa. Và tôi cũng không quên được cô ấy."

Tô Nhược không nhịn được tò mò, hỏi lại: "Anh yêu cô ấy bao lâu rồi?"

"15 năm."

Khi trả lời con số này, Lục Minh Trạch tỏ ra rất điềm tĩnh, nhưng trái lại, Tô Nhược hết sức kinh ngạc. Một mối tình kéo dài 5 năm đã khiến trái tim cô tan nát thành trăm mảnh, yêu một người 15 năm mà không được hồi đáp, cảm giác sẽ đau đớn đến nhường nào?

Không muốn đào sâu vết thương lòng của đối phương, cũng không muốn khơi gợi những ký ức đã chôn chặt của chính mình, Tô Nhược nói tránh sang một chủ đề khác.

Để đối phó với sự thúc giục của ba mẹ hai bên, Lục Minh Trạch đồng ý với cô thực hiện một thoả thuận hôn nhân giữa hai người.

Buổi xem mắt cuối cùng cũng thành công tốt đẹp.

Bỏ qua giai đoạn hẹn hò, Lục Minh Trạch và Tô Nhược đến toà thị chính đăng ký kết hôn vào ngay ngày hôm sau, cùng nhau lên kế hoạch chớp nhoáng để tổ chức đám cưới vào tháng tiếp theo.

Ba mẹ của Lục Minh Trạch từ nước ngoài trở về để tham dự hôn lễ của con trai. Ông bà là những người giàu có nhưng tính tình hết sức phóng khoáng và thân thiện, đặc biệt tỏ ra rất yêu quý Tô Nhược.

Tất nhiên, đối với ba mẹ Tô Nhược, Lục Minh Trạch hoàn toàn phù hợp với những tiêu chuẩn về hình mẫu con rể lý tưởng của ông bà.

Trong mắt gia đình và bạn bè, Lục Minh Trạch và Tô Nhược là một cặp đôi mặn nồng hạnh phúc, nhưng đáng tiếc là trên thực tế, bọn họ lại không hề dành tình cảm cho đối phương.

Lúc cả hai cùng ngồi viết thiệp mời, Tô Nhược ngạc nhiên quay sang hỏi Lục Minh Trạch: "Anh cũng học trường cấp ba Thiên Tân sao?"

"Ừ. Lớp 10A4. Ban tự nhiên.", Lục Minh Trạch ngừng bút, nhìn cô chằm chằm như chờ đợi một điều gì đó.

Tô Nhược cũng học ban tự nhiên, lớp 10A8, nhưng cô lại có cảm giác mình chưa từng gặp Lục Minh Trạch trước đây. Có lẽ ngôi trường cấp ba tuy chỉ là một xã hội thu nhỏ nhưng cũng đủ rộng lớn để hai con người xa lạ trong suốt ba năm học không hề chạm mặt nhau, hoặc đã vô tình lướt qua mà không để lại ấn tượng gì.

"Trùng hợp thật.", Tô Nhược khẽ cảm thán, duyên số cũng thật biết cách an bài. Một người đàn ông từng ở một khoảng cách rất gần với cô trong quá khứ, sau đó chia xa ngàn dặm, đến nay lại trở thành chồng của cô.

Lục Minh Trạch im lặng nhìn cô thêm một lúc trước khi cúi đầu viết tiếp những cái tên lên thiệp mời.

Tô Nhược chợt nghĩ, xét theo mốc thời gian, người con gái trong lòng của Lục Minh Trạch có thể cũng học cùng trường cấp ba với hai người.