Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất

Chương 11: Tô Nhược (2)



Kỹ năng diễn xuất của Tiêu Thần phải nói là vô cùng tốt, hoặc có lẽ do tôi quá ngây thơ và ngu ngốc, thế nên trong quãng thời gian hẹn hò, tôi đã thật sự tin rằng hắn yêu tôi như những gì hắn thể hiện.

Bạn bè tôi đều cho rằng tôi là một cô gái may mắn vì có một người bạn trai cưng chiều hết mực. Chỉ cần tôi than thở tâm trạng không vui một chút, hắn sẽ làm mọi cách để khiến tôi cười. Có khi là những cách rất điên rồ, giống với con người của hắn.

Có một đợt tôi bị stress do nhiều ngày liền thức trắng đêm cố gắng tranh thủ hoàn thành bài luận văn đúng hạn.

Buổi sáng chủ nhật hôm đó, hắn gọi điện cho tôi, giọng nói dịu dàng: "Anh đang ở dưới nhà, em mau xuống đây."

Tôi còn đang ngái ngủ, lồm cồm bò khỏi giường, bước tới gần cửa sổ, vén tấm màn ngó xuống xem thử. Tiêu Thần lười biếng dựa người vào chiếc mô tô màu đen cực ngầu của hắn, mái tóc bị gió thổi bay nhè nhẹ, ngẩng đầu lên tươi cười với tôi.

Đoán là hắn mang đồ ăn sáng qua cho tôi như mọi lần, tôi rửa mặt sơ sài, không muốn hắn đợi lâu nên vẫn mặc nguyên bộ pyjama xuống mở cổng.

Tôi lao vào vòng tay của Tiêu Thần, hắn cúi đầu hôn lên trán tôi rồi đột ngột bế tôi ngồi lên xe. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chưa kịp phản ứng thì hắn đã cẩn thận đội mũ bảo hiểm cho tôi, cười cười ra vẻ bí mật: "Muốn đưa em đến chỗ này một chút."

Hai tiếng sau, tôi có mặt ở một bãi biển hoang sơ thơ mộng, nước xanh trong, bãi cát trắng mịn hình vòng cung, sóng vỗ rì rào yên bình đến lạ lùng. Tiêu Thần vẫn luôn nhớ tôi không thích những chỗ đông người. Chuyến đi này không hề có kế hoạch, hắn vẫn luôn là người ngẫu hứng như vậy.

Hắn kéo tôi làm đủ trò, từ nhặt vỏ sò đến nhảy điệu tango dưới bóng cây, còn không ngại lăn lộn chụp cho tôi vài kiểu ảnh để làm kỷ niệm. Bên cạnh hắn, tôi thật sự quên hết những phiền muộn trong cuộc sống.

Tôi và hắn đã ở bãi biển đến tận lúc hoàng hôn buông xuống. Ánh chiều tà đỏ rực nơi chân trời.

Tôi chơi đùa đến kiệt sức và đôi dép lê tùy tiện xỏ vào chân lúc ra khỏi nhà khiến tôi không bước nổi nữa. Tiêu Thần đã cõng tôi quay trở lại nơi hắn đỗ xe. Cách lớp vải áo, tôi vẫn cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ tấm lưng vững chãi của hắn.

Tiêu Thần bước rất chậm rãi, dường như muốn kéo dài khoảng khắc đẹp đẽ này mãi mãi. Nhưng tôi tưởng hắn cũng thấm mệt nên đã nói: "Hay là anh thả em xuống đi, chỉ cần dìu em là được rồi."

Hắn dùng lực xốc lại tư thế của tôi, không quay đầu lại nhưng giọng nói mang theo tiếng cười rất khẽ: "Nhược Nhược, em nhẹ như là một cục bông vậy, đến khi chúng ta già đi, anh vẫn có thể cõng em được."

Dù năm tháng sau này đã không diễn ra như thế, tôi vẫn sẽ không phủ nhận, tôi đã rất hạnh phúc khi hắn nói với tôi những lời đó.

Sau khi tốt nghiệp đại học, gia đình Tiêu Thần muốn hắn ra nước ngoài du học nhưng hắn đã chọn ở lại, cùng tôi thi vào chương trình thạc sĩ của một trường đại học trong nước.

Buổi tối đi dạo, tôi bảo mình không muốn làm nguyên nhân cản trở tương lai của hắn, Tiêu Thần đã dừng bước, nghiêng người sang vén lọn tóc bị gió thổi bù xù của tôi, ánh mắt nghiêm túc: "Nhược Nhược, em chính là tâm can của anh. Anh không nỡ sống xa em một chút nào."

Trăng đêm đó rất sáng. Người đứng dưới trăng thẹn thùng đỏ mặt.

Năm thứ tư đón giao thừa cùng nhau, giữa ánh sáng rực rỡ của pháo hoa, hắn trao cho tôi một nụ hôn nồng cháy rồi thì thầm vào tai tôi, giọng nói thâm tình quyến rũ: "Dù cho thời gian xoay chuyển, anh nguyện một lòng yêu em mãi không thay đổi."

Đừng trách tôi quá mơ mộng tin vào những lời hứa hão huyền, có ai đang yêu một người tha thiết lại không muốn cùng người đó ước hẹn trăm năm?

Cho đến một tối cuối tuần sau buổi lễ tốt nghiệp thạc sĩ, bạn bè cũ của Tiêu Thần ở trường đại học tổ chức họp mặt, hắn muốn dẫn tôi theo cùng nhưng vì tôi có việc bận đột xuất nên đã đến trễ ba mươi phút.

Cửa phòng bao chỉ khép hờ, tôi định bước vào thì một câu nói khiến tôi khựng lại.

"Tiêu Thần, chẳng phải cậu chỉ muốn lợi dụng Tô Nhược để chọc tức Thẩm Nguyệt thôi sao? Sao lại ở bên cô ấy đến tận 5 năm như vậy? Có phải cậu thật sự động lòng rồi không?"

Tôi sững sờ, đứng chết trân tại chỗ, không biết qua bao lâu mới nghe thấy giọng nói giễu cợt của hắn đáp lại: "Đừng nói chuyện viễn vông. Tô Nhược chỉ là công cụ để tôi trả thù, tôi làm sao có thể thích cô ta được?"

Tôi hít sâu một hơi, bình tĩnh đến đứng trước mặt Tiêu Thần, hỏi hắn vừa nói gì. Lông mi hắn khẽ rung nhưng cũng không có vẻ gì là bối rối, thản nhiên cười khẩy một tiếng: "Đã nghe thấy hết rồi sao vẫn còn hỏi lại? Tô Nhược, tôi chưa từng yêu cô..."

Trước khi hắn kịp dứt lời thì tôi đã dùng hết sức bình sinh tát hắn một bạt tai. Rõ ràng hắn có đủ thời gian để né tránh nhưng hắn lại trơ mặt ra lãnh trọn cú đánh đó của tôi. Lực đánh mạnh đến nỗi đầu hắn vẹo sang một bên, năm dấu tay hằn đỏ trên gò má.

Sau đó tôi không nói không thêm gì nữa, quay người rời khỏi phòng bao, mặc kệ ánh mắt của những người chứng kiến, rồi lái xe đến bờ sông.

Bàn tay phải của tôi sưng rát nhưng trái tim tôi còn đau đớn hơn như vậy gấp ngàn lần. Tôi tưởng mình sẽ bật khóc thật to, nhưng hoá ra khi nỗi đau vượt quá giới hạn chịu đựng, nước mắt sẽ chảy ngược vào trong.

Đôi mắt tôi ráo hoảnh nhưng tâm trí lại mờ mịt, chẳng thể nhìn thấy bất cứ thứ gì ở xung quanh, kế cả tín hiệu đèn giao thông. Khi vượt qua các ngã tư, tôi hoàn toàn phó thác cho sự may rủi.

Tấm kính chắn gió trước mặt biến thành một màn chiếu, hiện lên những thước phim lưu trong ký ức, là những kỷ niệm suốt năm năm yêu nhau giữa tôi và Tiêu Thần. Tôi đã không ngừng tự hỏi, rốt cuộc bản thân đã làm gì sai để hắn ta đối xử với tôi như vậy.

Mãi nhiều tháng sau tôi mới được nghe kể, Thẩm Nguyệt và Tiêu Thần là thanh mai trúc mã, nhưng người cô ấy yêu là bạn thân của hắn. Khi hai người kia chính thức hẹn hò, Tiêu Thần lợi dụng tin đồn trong trường, tiếp cận tôi hòng có được sự chú ý của Thẩm Nguyệt. Quả thật, nửa năm sau, Thẩm Nguyệt chia tay bạn trai và ngỏ lời yêu với hắn, nhưng Tiêu Thần đã từ chối và tiếp tục ở bên cạnh tôi. Cũng là tiếp tục lừa dối tôi.

Nếu không có khoảnh khắc định mệnh vô tình nghe được chính miệng hắn thừa nhận sự thật, tôi không biết Tiêu Thần liệu sẽ chơi đùa với tôi thêm bao lâu nữa.

Trước đây, tôi luôn không hiểu vì sao có những cô gái khi thất tình lại đau khổ dằn vặt đến thế, nhưng không ngờ đến lượt mình, tôi trông còn thảm hại hơn cả bọn họ.

Tôi ngồi ở bờ sông thẫn thờ đến tối muộn mới lái xe trở về nhà. Ngâm mình trong bồn tắm, tôi từ từ để làn nước nhấn chìm bản thân, tự hỏi chết đuối sẽ có cảm giác như thế nào? Nước tràn vào hốc mắt và khoang mũi, cay xè và nghẹt thở rồi dần làm tê liệt các giác quan, thế giới ồn ào bỗng trở nên yên bình. Tôi đã không còn muốn thức dậy vào ngày mai nữa.

May mắn là mẹ tôi đã phát hiện kịp thời và đưa tôi đến bệnh viện. Mỗi buổi sáng đón bình minh bên khung cửa sổ, trong lòng tôi lại thầm biết ơn vì vẫn được nhìn thấy ánh mặt trời.

Cuối cùng thì một thời gian sau, tôi cũng có thể bình tĩnh trở lại. Tiêu Thần không xứng đáng để tôi phải trả một cái giá đắt như vậy.

Nhưng mối tình tan vỡ đó đã lấy đi của tôi khả năng yêu một người. Tôi không muốn thân thiết và giao trái tim của mình cho bất kỳ một người xa lạ nào nữa. Tôi sợ mình sẽ lại là quân cờ trong cuộc chơi của một ai đó.

Ba mẹ mong tôi sẽ kết hôn, để tìm một người yêu thương và nương tựa. Họ không muốn nhìn thấy tôi cô độc sống tiếp quãng đời còn lại.

Tôi vốn chưa từng đặt hy vọng vào các cuộc xem mắt mà ba mẹ sắp xếp, cho đến khi gặp Lục Minh Trạch. Anh đã có người trong lòng, chúng tôi sẽ không yêu nhau và tránh được nhiều rắc rối.