Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất

Chương 5: Đứa Bé Đi Lạc



Sau quá trình theo dõi kéo dài ba tuần, bác sĩ thông báo Lục Minh Trạch có thể xuất viện và tiếp tục việc điều trị tại nhà.

Tô Nhược đến đón anh, từ chối đề nghị giúp đỡ của trợ lý Tần, tự mình hoàn tất những thủ tục cần thiết.

Mặc dù bình thường cả hai vẫn tặng quà cho đối phương vào những dịp đặc biệt, nhưng hôm nay khi Tô Nhược đưa cho anh chiếc hộp nhỏ được buộc nơ cẩn thận, Lục Minh Trạch cười tươi đến tít cả mắt thay vì chỉ cảm ơn theo phép lịch sự như mọi khi.

Tô Nhược phải công nhận, Lục Minh Trạch thật sự rất đẹp trai, có dáng vẻ phong độ và lịch thiệp của đàn ông thành đạt, khi anh nở nụ cười rạng rỡ, cả khuôn mặt như bừng sáng thu hút sự chú ý của người khác.

Mà Tô Nhược cũng không phải ngoại lệ, đến khi cảm thấy hai bên gò má nóng lên, cô mới ý thức được mình đã ngẩn người nhìn anh một lúc lâu. Cũng may, Lục Minh Trạch đang mải mê ngắm nghía chậu sen đá sỏi hồng trong hộp quà nên không hề phát hiện.

Khi xe dừng đèn đỏ ở ngã tư, Lục Minh Trạch đột ngột quay sang đề nghị: "Bà xã à, có thể đi dạo một chút không?"

Sau vài giây suy nghĩ, Tô Nhược đồng ý. Dẫu sao người ta vẫn thường nói, mùa thu là thời gian để tận hưởng không gian ngoài tròi.

Đằng trước cách vài trăm mét có một công viên, đợi đèn chuyển xanh, Tô Nhược nhấn ga rồi rẽ vào bãi đỗ xe gần đó.

Thời tiết hôm nay rất đẹp. Tháng tám chỉ vừa mới bắt đầu. Bầu trời xanh trong cao vời vợi không một gợn mây. Không khí mát mẻ với những cơn gió thổi nhè nhẹ khiến hồn người cũng bay bổng.

Hai người sánh bước song song với nhau, đi được vài bước, Lục Minh Trạch chủ động nắm tay vợ.

Bởi biểu cảm trên mặt cô dường như quá kinh ngạc khiến anh phải dừng lại hỏi: "Em sao thế? Có chuyện gì à?"

"Không có.", Tô Nhược rút tay mình khỏi tay anh, bối rối xoay người đi, "À, em để quên túi xách trên xe rồi, anh đợi em một chút, em sẽ quay lại ngay."

Sự thật là, điện thoại lẫn ví tiền Tô Nhược đều để trong áo khoác, đem theo túi xách đựng vài thứ linh tinh để đi dạo cũng không cần thiết lắm. Cô chẳng qua là đang muốn đối phó với Lục Minh Trạch, bằng cách khiến cho đôi tay mình trở nên bận rộn.

Sợ anh chờ lâu, Tô Nhược lấy xong túi xách liền nhanh chóng rời khỏi bãi đỗ xe. Từ một hướng khác, gần như cùng lúc với cô, một bé gái cũng lon ton chạy đến chỗ Lục Minh Trạch đang đứng.

Đứa bé mặc chiếc đầm trắng bồng bềnh kiểu công chúa, một tay cầm bóng bay hình mèo Hello Kitty, tay còn lại kéo ống quần của Lục Minh Trạch, hấp háy đôi mắt tròn xoe: "Chú đẹp trai ơi~ Chơi với cháu."

Giọng nói trong trẻo và mềm mại của bé gái khiến trái tim người đàn ông trưởng thành lập tức tan chảy.

Lục Minh Trạch cẩn thận quan sát xung quanh, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt cô bé: "Bé con, ai đã dẫn cháu đến công viên?"

"Ba mẹ ạ."

"Vậy ba mẹ cháu đâu rồi?"

Đứa bé phồng má suy nghĩ vài giây, rồi chỉ tay về phía xa xa: "Ở đằng kia ạ."

Nương theo hướng chỉ của đứa bé, Lục Minh Trạch nhìn thấy có không ít người qua lại, đứng ngồi đủ kiểu, nhưng không có ai trông giống như một cặp cha mẹ đang đi tìm con của mình.

Đúng lúc đó, Tô Nhược bước đến bên cạnh anh. Lục Minh Trạch ngẩng đầu, nói với cô: "Bà xã, hình như đứa bé này đi lạc, phải làm sao đây?"

"Ừm... Hay chúng ta tạm thời ngồi đợi một chút rồi hẵng tính tiếp." - Tô Nhược nêu ý kiến.

"Được, nghe theo em.", Lục Minh Trạch đứng dậy, dắt theo đứa bé đến băng ghế trống gần đấy.

"Bé con, cháu tên gì?" - Tô Nhược bắt chuyện với cô bé.

"Ba mẹ gọi cháu là Xảo Xảo." - Cô bé lễ phép trả lời.

Giống với cái tên của mình, Xảo Xảo rất lanh lợi và hoạt bát. Cô bé đặc biệt tỏ ra quý mến Lục Minh Trạch, liên tục phụng phịu làm trò với anh.

Tô Nhược biết, Lục Minh Trạch cũng rất thích cô bé. Anh vẫn luôn thích trẻ con.

Đáng tiếc là, Lục Minh Trạch đã lựa chọn trói buộc mình trong một cuộc hôn nhân không tình yêu, kiểu mối quan hệ mà anh và người vợ hợp pháp thậm chí chưa từng ngủ chung trên một chiếc giường. Vậy nên, sự ra đời của một em bé là điều không thể.

Người lớn trong nhà thỉnh thoảng sẽ đề cập đến chủ đề này, có khi chỉ là gợi ý bóng gió, có khi là trực tiếp nhắc nhở.

Và cả hai vẫn luôn viện lý do để trì hoãn. Thường thì Lục Minh Trạch sẽ giải thích: "Công việc hiện tại của con rất bận rộn, lúc này chưa phải thời điểm thích hợp. Có lẽ đợi thêm một thời gian nữa."

Bởi vì Lục Minh Trạch đã nói rằng nguyên nhân nằm ở anh nên sẽ không có ai làm khó dễ Tô Nhược. Anh vẫn luôn biết cách bảo vệ cô trong mọi tình huống.

Mặc dù vào lúc xem mắt, cả hai đã thoả thuận sẽ không can thiệp vào chuyện riêng của đối phương, nhưng gần đây Tô Nhược bắt đầu cảm thấy tò mò, ở quá khứ đã xảy ra chuyện gì khiến Lục Minh Trạch và cô gái kia không đến được với nhau?