Đoản Mệnh Lão Đại Cố Chấp Yêu Tôi

Chương 10: Lại sợ rồi



Nhưng trước khi tính toán với anh, cô phải giải quyết vấn đề trước mắt cái đã.

Kiều Trăn Trăn khoanh tay dựa vào bàn của Trì Thâm nhìn mọi người.

Cả lớp vẫn đang náo loạn vì băng vệ sinh, sau khi nhận ra đồ của mình, mấy bạn nữ đỏ mặt cướp lấy, một vài bạn nam da mặt dày giơ tay hỏi xem là của ai thu hút rất nhiều tiếng cười cùng với tiếng mắng mỏ.

Trong lúc ồn ào, có người đột nhiên nói: “Bạn nào cũng có nó trong cặp sách, nhìn là biết trò đùa dai rồi. Có phải chúng ta đã hiểu lầm Trì Thâm rồi sao?”

Tiếng của người này hơi lớn, khiến mọi người nghe xong đều có chút xấu hổ. Chỉ mười phút trước, bọn họ còn đóng người phán xử vì họ tìm thấy băng vệ sinh trong cặp của Trì Thâm. Mười phút sau, bọn họ lại phát hiện ra rằng bọn họ cũng có nó trong cặp. Lúc này, cho dù da dày đến mức nào cũng không thể xem như không có gì xảy ra.

“… lúc đầu chúng mình cũng không thấy nó trong cặp sách của chúng mình” cậu bạn lúc trước giúp đỡ Triệu Luyến Kiều chỉ nhỏ giọng đáp lại, “Hơn nữa, cậu ấy đã lén theo dõi Kiều Trăn Trăn rồi sau đó tự nhiên có vật dụng cá nhân của Trăn Trăn, không làm chúng mình hiểu lầm mới là lạ. “

” Nếu không vừa mắt cậu ấy thì cứ nói thẳng, đừng giở trò che mắt với mình, đừng làm như chuyện bắt nạt này là do mình. ” Kiều Trăn Trăn lạnh lùng nói.

Cậu bạn khóe miệng mím lại, khi mọi người  đang nhìn sang, cậu ta cảm thấy hơi mất thể diện một lúc: “Nhưng, nhưng cậu cũng không thể đảm bảo rằng chuyện đó không phải do cậu ấy làm?”

“Cậu có bằng chứng sao?” Kiều Trăn Trăn nhướng mày của mình, hỏi ngược lại.

Cậu bạn bị bất ngờ một lúc, ngay lập tức chỉ vào Triệu Luyến Kiều: ” Cậu ấy còn không phải là một nhân chứng, cậu ấy đã tận mắt thấy Trì Thâm lén lút làm gì nơi chỗ ngồi của cậu.”

Triệu Luyến Kiều, người đã không nhìn thấy tất cả, giật mình, sau khi lấy lại tinh thần lại có thể bình tĩnh: “Đúng vậy, hôm qua mình thấy cậu ấy đi về chỗ của cậu.”

“Cậu có thấy cậu ấy lấy băng vệ sinh của tôi không?” Kiều Trăn Trăn dửng dưng nhìn cô, “Tận mắt nhìn thấy? “

Môi của Triệu Luyến Kiều mấp máy, ngay khi cô ta định nói, cô ra nhìn thấy Kiều Trăn Trăn bước tới: “Bộ phận chuyên môn có thể xác định được dấu vân tay trên băng vệ sinh theo thời gian mới hay cũ, cũng có thể kiểm tra dấu vân tay này là của ai. Nếu cậu  có dấu vân tay để lại cũ hơn của cậu ấy, chứng tỏ là cậu cố tình lấy rồi đổ tội cho cậu ấy. “

‘Mình,mình không có!’ Triệu Luyến Kiều trở nên hoảng sợ, “Tự dưng mình lại đi vu oan cho cậu ấy làm gì!’

” Cuối cùng là cậu đã chính mắt nhìn thấy cậu ấy lấy băng vệ sinh của mình không? “Kiều Trăn Trăn ép hỏi cho bằng được.

Dưới ánh mắt của mọi người, Triệu Luyến Kiều rất muốn gật đầu, nhưng cô ta cũng không biết những gì Kiều Trăn Trăn nói là đúng hay sai, nếu tính người chạm vào thì trong thời gian vừa rồi Trì Thâm từ đầu đến cuối vẫn chưa chạm vào băng vệ sinh,nếu có chạm vào thì thời gian cũng gần đây thôi. Nếu thật sự có thể xác đinh cụ thể thời gian lưu lại dấu vân tay thì chẳng phải có thể điều tra ra ta là người duy nhất chạm vào ngày hôm qua sao?

Triệu Luyến Kiều càng nghĩ càng căng thẳng lại đối diện với Kiều Trăn Trăn,cô ta lại không dám chắc chắn như vậy: “Mình, mình không biết …”

“Vậy là cậu không chính mắt nhìn thấy,” Kiều Trăn Trăn đã đoán đúng rằng cô ta sẽ không dám tiếp tục đổ tội, giọng nói vẫnrất bình tĩnh: ‘Cậu không nhìn thấy nhưng lại dẫn đầu nhóm bắt nạt, phải không?’

Ngay sau khi từ ‘bắt nạt’ xuất hiện, sự việc trở nên nghiêm trọng hơn một chút, nhiều người bối rối nhìn nhau. “

Hai người đi theo Triệu Luyến Kiều đổ cho Trì Thâm một cái tội khác:” Cậu ấy tuy không tận mắt nhìn thấy nhưng cũng không thể nói rằng Trì Thâm không làm, nhiều khi chính cậu ta vì không muốn bị phát hiện mà cố ý đem mỗi bao băng vệ sinh để tới các bàn khác nhau”

” Ai cơ? Trì Thâm? “Kiều Trăn Trăn chế nhạo. Hỏi một cách ngạc nhiên.

Cậu bạn đột nhiên trở nên mất mặt.

Trong lớp ai mà chả biết Trì Thâm là một kẻ cô độc, quái thai chỉ làm theo ý mình, vì vậy anh sẽ không quan tâm đến suy nghĩ của người khác. Nếu anh thực sự muốn thứ gì đó của Kiều Trăn Trăn, anh sẽ trực tiếp lấy nó đi,thật không cần phí sức lực đem mỗi học sinh trong lớp đều hãm hại như thế.

Lúc bọn họ tìm thấy băng vệ sinh từ mỗi hộc bàn, bọn họ thực sự không nghi ngờ Trì Thâm.

“… Vậy ai đã làm điều này?” Ai đó nhỏ giọnglẩm bẩm.

“Đúng, đúng rồi, không phải Trì Thâm, chắc là người khác, đúng thật biến thái!”

Trong lớp lại có một cuộc thảo luận khác, đang trở nên sôi nổi thì đột nhiên có người hỏi cậu bạn vừa nói giúp Triệu Luyến Kiều: “Sao trong học bàn của cậu lại không có băng vệ sinh?”

“Ừ!

Trần Nhạc cũng không có!” “ Trần Nhạc là một người khác.

Hai chàng trai sững người trong giây lát và có chút bối rối.

Những nam sinh khác trong hộc bàn đều có nó, nhưng họ thì không.

Điều này có chút kì diệu.

Hai cậu nhóc ngẩn ra, vừa định tranh cãi thì thầy chủ nhiệm từ ngoài bước vào thấy cả đám đang xúm xít lại với nhau, lập tức mắng tất cả trở về chỗ ngồi. Trước khi Kiều Trăn Trăn trở lại chỗ ngồi, cô nói nhỏ với Trì Thâm ở phía sau: “Buổi trưa sau giờ học ra sân thể dục, mình có chuyện muốn nói với cậu.”

Trì Thâm im lặng một lúc,khi quay người rời đi có hơi hơi khẽ gật đầu.

Kiều Trăn Trăn không thấy phản ứng của anh, vì vậy cô quay trở lại chỗ ngồi của mình và ngồi xuống. Chỉ một lúc, một số nữ sinh không nhịn được nói với thầy chủ nhiệm về chuyện băng vệ sinh, nhân tiện nói luôn chuyệnchỉ có hai nam sinh không có gì ở hộc bàn.

Hai nam sinh này thường có tiếng xấu trong lớp, thầy chủ nhiệm vừa mới nghe thấy, trực tiếp cho rằng chính là bọn học làm việc đó, lập tức khiển trách, hai nam sinh bực bội, muốn phản bác lại, cuối cùng chỉ có thể im lặng, nhịn.

Triệu Luyến Kiều giật mình lo sợ, không dám nói thay hai người bọn họ, chỉ có thể cúi đầu mà thấp thỏm lo lắng. Từ khi xuyên sách, đều nghịch ngợm mọi người trong lòng bàn tay của cô ta, chưa bao giờ cô ta cảm thấy xấu hổ như hôm nay, nhưng giờ suy nghĩ cẩn thận lại, băng vệ sinh trong học bàn của những người khác là từ đâu đến.

Chẳng lẽ tối hôm qua cô ta khi hãm hại Trì Thâm bị nhìn thấy, rồi bị Trì Thâm hại ngược lại?

Không thể nào, Trì Thâm là một tên ngốc, người không thể chiếm một trang trong sách ban đầu làm sao có thể thông minh như vậy được. Cô ta cắn môi dưới và không cần suy nghĩ cũng bác bỏ ý nghĩ đó.

Thay vào đó, Triệu Luyến Kiều bị phản công, Kiều Trăn Trăn tâm trạng trở nên rất tốt, Tiểu Bát thầm khen: “Ký chủ, ngài quá lợi hại, có thể nghĩ ra phương pháp khám nghiệm vân tay để ép Triệu Luyến Kiều sửa câu nói, nhưng là công nghệ của thế giới đã phát triển như vậy rồi sao? Ngay cả thời gian dấu vân tay để lại cũng có thể được xác định. “

” Ta không biết. ” Kiều Trăn Trăn thậm chí còn không nghĩ nhiều mà trả lời.

Tiểu Bát sững sờ: “Vậy thì lúc nãy ngài…”

“Ồ, ta bịa ra ra thôi.” Kiều Trăn Trăn rất bình tĩnh. Cô chỉ là một học sinh trung học ngây thơ, làm sao biết nhận dạng vân tay có thể xác định thời gian hay không, cô chỉ cảm thấy, nếu cô không biết thì Triệu Luyến Kiều mỗi tuần đều muốn sống muốn chết học bù để duy trì thành tích chắc chắn không biết.

Tiểu Bát: “… Ngài thật thông minh.”

“Cảm ơn mi đã khen.” Kiều Trăn Trăn không chút khách sáo.

Tiểu Bát: Không có gì để nói.

Chuông vào lớp vang lên, thầy chủ nhiệm lấy hai bộ đề ra làm bài kiểm tra, cả buổi sáng cũng không kết thúc đúng giờ, thỉnh thoảng muốn vào nhà vệ sinh cũng phải xin trước. Đợi điến khi làm bài xong toàn bộ thì cũng tới giờ tan học buổi trưa.

Kiều Trăn Trăn lười biếng đưa giấy kiểm tra nộp lên, khi định quay lại tìm Trì Thâm thì bị hai cậu bạn che khuất.

Hầu hết mọi người trong lớp đều đã đi ăn hết, chỉ có một vài người trong số họ thấy thế cũng bắt đầu chạy nhanh.

Kiều Trăn Trăn nhíu mày nhìn hai người, giọng điệu không được tốt lắm: “Sao?”

“Có phải hai cậu cố ý hãm hại bọn tôi?” Hai người nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có một đáp án, nếu không thì tại sao lại chỉ có hai người bọn họ trong hộc bàn không có băng vệ sinh.

“Các cậu có đầu óc không?” Kiều Trăn Trăn không cảm thấy có lỗi. “Mình không đến đây đã mấy ngày rồi. Sao mình biết chuyện gì?”

“Vậy là Trì Thâm à?” Bạn nam ngập ngừng.

Kiều Trăn Trăn nhìn lại hàng ghế phía sau, không thấy Trì Thâm thì sững sờ một chút, liền nghĩ đến việc mình rủ anh ra sân chơi chờ mình nói chuyện, sau đó thở phào nhẹ nhõm, không nhanh không chậm nhìn hai người con trai trước mặt: “Tính cách của cậu ấy không phải các bạn đã biết rồi sao? Hơn nữa sáng nay nếu các bạn không làm ồn ào  như vậy, cho dù hộc bàn của hai bạn không có gì cũng sẽ không ai nghi ngờ, việc của cậu ấy làm còn có tác dụng gì?”

‘… … Ý cậu là gì?’

‘Ý mình là người sau lưng hãm hại chính là người đầu tiên cùng tham gia chuyện này với hai bạn”

Hai cậu bạn nhìn chằm chằm vào nhau.

“Thử nghĩ xem, ai là người cầm đầu trước, ai là người xúi giục hai người bắt Trì Thâm, và ai là người im lặng khi hai người bị giáo viên chủ nhiệm mắng? mình có chuyện phải đi trước.” Kiều Trăn Trăn nói xong, xách cặp đi học. đi ra ngoài, bỏ qua hai hoàn toàn.

Hai chàng trai cau mày suy nghĩ hồi lâu, chỉ nghĩ đến Triệu Luyến Kiều, lập tức đen mặt đi tìm cô ta.

Kiều Trăn Trăn chẳng buồn quan tâm đến chuyện đó, cứ lon ton chạy đến sân thể dục.

Đã đến giờ ăn trưa, hầu hết học sinh đang ở trong nhà ăn, một số ít học sinh ra ngoài trường, và không có ai trên sân thể dục. Sau khi Kiều Trăn Trăn chạy đến nơi, cô đã nhìn xung quanh vài lần, nhưng cô vẫn không thể tìm thấy người mà cô đang tìm kiếm.

Anh vẫn chưa đến đây?

Cô do dự một lúc rồi quyết định quay lại lớp tìm, quay lại thì thấy anh đứng dưới bóng rổ, chăm chú nhìn mình, không biết đã nhìn cô bao lâu rồi.

Nghĩ đến anh lo lắng nhìn mình không nói lời nào, Kiều Trăn Trăn trực tiếp cười đến nghiến răng nghiến lợi đi về phía anh.

Trì Thâm lờ mờ cảm nhận được nguy hiểm, đôi giày thể thao ố vàng do dự lùi về phía sau.

Kiều Trăn Trăn thấy anh lại muốn chạy, lập tức nheo mắt lại: “cậu dám động thử xem.”

Trì Thâm dừng lại không dám động.

Trái tim Kiều Trăn Trăn  lập tức dịu đi một chút, đi đến bên canh anh, nhìn anh từ đầu đến chân: “Buổi sáng cậu có bị thương không?”

Trì Thâm không nói gì mà ngập ngừng nhìn cô.

“Trả lời.” Trăn Trăn nheo mắt.

“… Không.”

Kiều Trăn Trăn thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn mặt trời to, xoay người đi về phía bóng đen phía sau tòa nhà dạy học. Trì Thâm im lặng một lúc, nhưng vẫn đi theo.

Kiều Trăn Trăn đứng đó chờ đợi, cong môi khi anh đi tới: “Lần trước cậu cho mình nhiều tin tức bệnh viện tâm thần như vậy, cậu coi mình như bệnh thần kinh à?”

“Là người bệnh có bệnh về tinh thần.” Trì Thâm sửa lời với  giọng khô.

Kiều Trăn Trăn tức giận cười: “Được rồi, người bệnh có bệnh về tinh thần, cậu coi mình như một người bệnh có bệnh về tinh thần sao?”

Trì Thâm không nói gì.

Kiều Trăn Trăn liếc nhìn anh  và ném cặp sách về phía anh với một cách tức giận. Trì Thâm bắt lấy, giữ chặt trong tay, ngập ngừng nhìn cô bằng đôi mắt đen như mực.

“Mở nó ra, mình một món quà cho cậu.” Kiều Trăn Trăn khoanh tay.

Trì Thâm im lặng mở ra, một hồi mới do dự ngẩng đầu lên.

“Lấy nó ra.” Kiều Trăn Trăn nheo mắt.

Sắc mặt Trì Thâm dần tái nhợt, thật lâu sau, anh  lấy ra một gói đầy đủ băng vệ sinh, giọng nói khàn khàn và run rẩy: ” Cậu nói cậu tin mình …”

Anh  không trộm cũng không muốn cô đưa nó cho  mình.

Kiều Trăn Trăn: “…”