[Đoản] Quyền Thần

Chương 1



Vương triều Ung Ninh năm ba mươi tư, Ung Tùy đế băng hà. Thái tử Cơ Linh Dật gần mười sáu tuổi lên ngôi trở thành quốc vương thứ tư của vương triều Ung Ninh, đổi quốc hiệu thành Ung Cảnh, lịch sử gọi là Ung Cảnh đế.

Tháng bảy cùng năm, Lâu Sở Nguyệt xuất thân khoa cử được tiếp nhận chức quốc tướng, quản lí trăm quan.

Tháng chín cùng năm, quốc tướng Lâu Sở Nguyệt bằng thủ đoạn ác liệt và mưu lược cao thâm gạt bỏ hoàng quyền, trở thành đệ nhất quyền thần trong lịch sử vương triều Ung Ninh, lộng hành thiên hạ, một tay chỉ trời.

Vương triều Ung Ninh năm ba mươi năm, nước láng giềng Mặc Uyên xâm chiếm biên giới Ung Ninh, quân Ung Ninh không địch lại quân địch liền tháo chạy. Quốc tướng Sở Lâu Nguyệt cởi quan bào, mặc khôi giáp, tự mình dẫn quân xuất chinh, đánh lui địch trăm dặm, một trận thành danh, tiếng tăm lừng lẫy.

Vương triều Ung Ninh năm ba mươi sáu, kinh trập(*).

(*)Tiết kinh trập: thường diễn ra vào mùng 5 hoặc 6 của tháng 3 âm lịch. Ý nghĩa của tiết kinh trập trong Trung Hoa cổ đại là “Sâu nở.”

“Thần cho rằng, biên giới là yếu địa của nhà binh, không thể tùy tiện buôn bán, để cho các nước nhỏ xung quanh chúng ta tới lui tự nhiên, không có hạn chế.”

Trên đại điện, tam triều nguyên lão Ngụy Trung Nguyên tuổi đã hơn bảy mươi, mười phần trung khí thẳng thắn khuyên gián.

Tiếng nói vừa dứt, văn võ cả triều đều hít một hơi lạnh, cả điện yên tĩnh không tiếng động, như có thể nghe tiếng kim rơi.

Chủ nhân của việc buôn bán ở biên giới lúc này lại như không hề nghe thấy, ngạo nghễ đứng ở vị trí đầu của trăm quan, vẻ mặt như thường.

Thiếu niên hoàng đế cả người hoàng long bào càng tôn lên làn da trắng như tuyết, đôi mắt trong như nước mùa thu càng có vẻ ngây thơ của thiếu niên, đôi môi đỏ thẫm như xuân đào sau mưa, thân thể nho nhỏ ngồi thẳng trên long ỷ, nghe vậy nghiêng đầu nhìn nam nhân trẻ tuổi đứng ở hàng đầu. Mở miệng nói:

“Lâu ái khanh, ngươi cảm thấy thế nào?”

Lâu Sở Nguyệt đàng hoàng chỉnh lại quan bào tượng trưng cho chức quan có quyền lực lớn nhất, phủi chút bụi bặm không dễ thấy, nhếch môi cười một tiếng rồi thi lễ, cất cao giọng nói: “Chính nhân lấy lòng người lập quốc, lấy mạng của dân là mạch sống của quốc gia. Mời chào phú thương thiên hạ, lấy làm nền tảng lập quốc. Thần cho là, buôn bán ở biên giới là lợi ích của nhân dân, không nên lấy quan niệm cũ kĩ ngoan cố để đối đãi.”

Thiếu niên hoàng đế gật đầu một cái, khen ngợi: “Lâu ái khanh nói rất phải!”

“Bệ hạ!”

Ngụy Trung Nguyên quỳ xuống đất, giống như còn muốn nói điều gì, lại thấy thiếu niên hoàng đế khoát tay một cái, nhẹ nhàng trấn an: “Ngụy ái khanh, bây giờ thế sự đã thay đổi, cũng nên có đạo trị quốc mới, nhập gia tùy tục mới phải. Trong lòng trẫm hiểu rõ, đừng nhiều lời nữa.”

Nhưng lời khuyên nhủ của tiểu hoàng đế lần này lại không thể lay động Ngụy Trung Nguyên đã có quyết tâm lấy cái chết để can gián.

“Bệ hạ hãy nghĩ lại! Sở Lâu Nguyệt kẻ này có dã tâm lang sói, bây giờ tay cầm quyền lớn, hốt bạc bốn phương, mưu đồ rất rõ ràng, bệ hạ không thể không đề phòng, bệ hạ…”

“Ngụy ái khanh!”

Tiểu hoàng đế đứng bật dậy, long nhan giận dữ. Ba chữ Ngụy ái khanh gần như là cắn răng nói ra.

“Trong triều đình, trước mặt thiên tử, há có thể cho ngươi bêu xấu hiền lương, ăn nói bừa bãi! Trẫm niệm tình ngươi là tam triều nguyên lão, ltuổi tác đã cao, tư tưởng hồ đồ, không truy cứu chuyện hôm nay. Đặc biệt cho phép ngươi cáo lão về quê, bảo dưỡng tuổi già!”

Ngụy Trung Nguyên run lên, tay chống trên đất không nhịn được nắm chặt, ánh mắt như đuốc, hung hăng trừng Lâu Sở Nguyệt có tư thế ung dung, vân đạm phong khinh bên cạnh.

“Ngụy đại nhân, còn không lĩnh chỉ tạ ơn?”

Lâu Sở Nguyệt nhếch khóe môi, không hề tránh ánh mắt của Ngụy Trung Nguyên, nhàn nhạt mở miệng.

“Cựu thần… lĩnh chỉ, tạ ơn…”

Cuối cùng chỉ còn giọng nói bất lực của Ngụy Trung Nguyên vang vọng trong đại điện.

… 

Bên trong ngự thư phòng.

“Tử Dạ…”

Cơ Linh Dật ngồi ở trước bàn đọc sách, cầm khăn lau sạch mồ hôi lạnh trên trán.

“Bệ hạ.”

Bên người cung nữ bạch y nghe vậy lập tức tiến lên.

“Hôm nay trẫm đặc biệt cho phép Ngụy quốc công cáo lão về quê, chọn ngày rời kinh, đại khái hai ngày nữa sẽ lên đường…” Cơ Linh Dật rũ xuống mắt nói.

Cung nữ tên Tử Dạ nghe vậy sửng sốt một chút, nhưng lập tức đoán được là chuyện gì, lên tiếng nói “Bệ hạ anh minh, Ngụy quốc công là tam triều nguyên lão, bệ hạ đang bảo vệ ông ấy.”

“Nhưng đây không phải là điều ông ấy mong muốn… Càng không phải là điều trẫm mong muốn… Ngươi có biết không? Ngụy Trung Nguyên vừa đi, cả triều cũng không còn ai dám chống lại Lâu Sở Nguyệt…”

Cơ Linh Dật đặt tay ngọc lên trán, có vẻ vô cùng mệt mỏi. Chỉ chốc lát đã thoáng trấn định một ít, đi ngoài cửa nhìn rồi thấp giọng nói:

“Tử Dạ, người đáng tin lại biết võ công bên cạnh trẫm bây giờ chỉ có ngươi, ngươi thay trẫm hộ tống Ngụy Trung Nguyên một đoạn đường đi, tính cách Ngụy Trung Nguyên cương quyết, Lâu Sở Nguyệt lại có thủ đoạn âm hiểm, đoạn đường này trẫm vẫn không yên tâm…”

“Nhưng mà Tử Dạ đi rồi, ai sẽ bảo vệ an nguy của bệ hạ?”

Tử Dạ quỳ một chân trên đất, mày liễu hơi nhăn.

“Ngươi chỉ cần đi thôi, bây giờ ‘danh không chính, ngôn không thuận, giang sơn không yên’, Lâu Sở Nguyệt muốn đoạt giang sơn thì ít nhất còn chưa phải lúc, tạm thời sẽ không làm gì trẫm.”

Cơ Linh Dật phất phất tay, cung nữ quỳ dưới đất gật đầu lĩnh mệnh, thân hình thoắt một cái, liền như một luồng khói nhẹ bay ra ngoài.

Trên bàn, một đôi tay như bạch ngọc dưới minh hoàng long bào cầm lên một quân cờ trắng trong hộp cờ, chậm rãi nhập cuộc. Đôi môi hé mở, cúi đầu lẩm bẩm, âm thanh nhỏ như không thể nghe thấy.



Trong tướng phủ.

Đình đài thủy tạ, khúc lang quanh co, ngói xanh cong vút, sương mù lượn lờ.

“Ồ? Thủ đoạn âm hiểm sao? Đánh giá cũng đúng trọng tâm đấy.”

Bàn đá trong đình viện, Lâu Sở Nguyệt trút bỏ quan bào, cả người bạch sam nhuộm ánh trăng, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, chi lan ngọc thụ giống như trích tiên. Một tay chống má, một tay vân vê quân cờ, như đang nhìn mình đánh cờ với chính mình.

Thị vệ hắc y quỳ bên cạnh nghe vậy càng cúi đầu thấp hơn.

“Cung nữ tên là Tử Dạ kia, có muốn đuổi theo không?”

“Châu chấu đá xe, tuy không biết tự lượng sức mình nhưng cũng rất thú vị. Bám theo đi, gặp ai, nói gì cũng phải nhớ kĩ.”

Lâu Sở Nguyệt mang vẻ mặt lười biếng cầm một quân cờ trắng lên, kẹp ở đầu ngón tay chơi đùa.

“Ngụy Trung Nguyên thì sao ạ?”

Thị vệ hắc y lại tiếp tục xin chỉ thị.

“Nếu Cơ Linh Dật phí hết tâm sức muốn bảo vệ ông ta thì vẫn phải đưa cho phần nhân tình này, tạm thời giữ lại mạng cho lão đo. Nếu như có động tĩnh khác thường phải nhanh chóng bẩm báo.”

Thị vệ hắc y cúi đầu vâng dạ, lĩnh mệnh rời đi.

Một quân cờ rơi xuống mặt bàn tạo ra tiếng vang thanh thúy mà đột ngột, Lâu Sở Nguyệt buông tiếng thở dài.

“Ngụy Trung Nguyên, tam triều nguyên lão, chiến công hiển hách, từng gặp vô số loại người… Cơ Linh Dật, vì ngươi, đúng là giữ lại một tai họa rồi.”

Mắt phượng lạnh lẽo, quân cờ trắng rơi vào trong tay, tay ngọc nắm chặt không tiếng động hóa thành bụi phấn.

“Xem ra có thể đòi lại chút lãi.”

Lâu Sở Nguyệt vỗ tay đứng lên, phân phó: “Chuẩn bị xe. Bản tướng muốn tiến cung.”



Trong ngự hoa viên xuân sắc tràn đầy, liễu rủ khắp nơi. Sắc đào tươi thắm, cả vườn rực đỏ.

Lúc Lâu Sở Nguyệt đi tới, từ xa đã nhìn thấy thiếu niên hoàng đế thân hình thon nhỏ, phấn điêu ngọc trác ngồi dưới một rừng liễu xanh hoa hồng, cực giống một tượng gỗ tinh xảo. Mi mắt rũ thấp, đôi tay đang hí hoáy nghịch một cây sáo bằng gỗ, vẻ mặt ngẩn ngơ, không biết đang suy nghĩ gì.

“Nghe nói Lâu ái khanh có tài đánh cờ, hôm nay có hứng thú đánh một ván với trẫm không?”

Không đợi Lâu Sở Nguyệt đến gần, Cơ Linh Dật đã mở miệng nói, giống như bằng cảm giác cũng biết người đến là ai.

“Vi thần rất vinh dự.”

Lâu Sở Nguyệt đưa tay về phía sau ra dấu một cái, lập tức có cung nhân đặt một bàn cờ tinh xảo hoa lệ lên bàn đá.

“Trong ván cờ thì quân đen đi trước. Lâu ái khanh, mời.”

Cơ Linh Dật nói xong thì buông sáo xuống, cầm một quân cờ trong tay.

“Đôi.”

Lâu Sở Nguyệt không chút nghĩ ngợi, mở miệng đáp.

Cơ Linh Dật nghe vậy chợt nhìn về phía Lâu Sở Nguyệt, chỉ một cái chớp mắt lại thu về, mi mắt khẽ run, đôi môi mím nhẹ. Quân cờ màu trắng rơi khỏi tay ngọc vào trong hộp cờ, quân cờ va chạm tạo ra tiếng vang thanh thúy.

“Hình như Lâu ái khanh rất được ông trời quan tâm, chưa bao giờ đi nhầm…”

“Bệ hạ chiếu cố, vi thần thất lễ.”

Lâu Sở Nguyệt hơi nhíu mày, từ chối cho ý kiến, lưu loát cầm một quân cờ đi trước.

Cơ Linh Dật tỉnh hồn, cũng lấy đặt một quân cờ lên bàn.

Ngươi tới ta đi, không nhường chút nào, đen trắng từng bước tranh nhau.

Không đến thời gian một chén trà, quân đen đã rơi xuống.

“Bệ hạ, thừa nhận.”

Quân trắng hết nước, thắng bại đã phân.

Quả nhiên tài năng của Lâu tướng cao hơn một nước.”

Cơ Linh Dật lắc đầu, ngược lại là thua dứt khoát, giơ tay lên chậm rãi thu dọn bại cục trên bàn cờ.

“Cũng không phải như vậy, chỉ có thể nói vi thần muốn cầu thắng tương đối mạnh mà thôi.”

Ánh mắt Lâu Sở Nguyệt dịu dàng, trong đó như có gió xuân hóa mưa, mềm mại yên ắng.

Cơ Linh Dật rũ mắt, che đi hàng vạn suy nghĩ.

“Trẫm còn cho rằng Lâu tướng là người thanh tâm quả dục.”

Lâu Sở Nguyệt nghe vậy thì mỉm cười.

“Người sống trên đời này luôn có điều mong muốn. Cho dù là người trong phật môn lục căn thanh tịnh cũng không ngoại lệ, chẳng qua là thứ mong muốn khác nhau thôi.”

Cơ Linh Dật nghe vậy vẫn không thay đổi ánh mắt, giọng nói nhàn nhạt, giống như vô tình.

“Lâu tướng quyền cao chức trọng, có gì mà không cầu được?”

“Sao có thể chứ?”

Lâu Sở Nguyệt nhìn về phía Cơ Linh Dật, khẽ cong môi.

Núi sông tuyệt đẹp, trần thế phù hoa, cuối cùng vẫn không bằng đôi môi nở nụ cười nhẹ nhàng của người nọ.

Ánh mắt giao tiếp, tránh né không kịp. Cơ Linh Dật chấn động trong lòng, đang lúc hoang mang luống cuống như thấy được thiên hà rơi xuống, kinh ngạc như có tiên nhạc ca múa trên chín tầng trời lướt qua bên tai.

Lúc này trong mắt không còn cho phép những thứ gì khác nữa, chỉ cảm thấy dung nhan trước mặt như núi trăng, kì ảo tuyệt đẹp, vạt vật phàm tục không thể sánh bằng, chỉ một ánh nhìn đã khiến người ta như rơi vào trong đó…

“Bi tai lục thức, trầm luân bát khổ, bất hữu đại thánh, thùy chửng tuệ kiều. Thần vẫn tự nghĩ là chưa đến cảnh giới đó.”

Bên kia Lâu Sở Nguyệt còn đang thấp giọng nói.

Liễu rủ mặt hồ, trăm hoa đua sắc. Người nọ như đứng trong tranh vẽ, hơi cau mày, giọng nói êm ái, tựa như cảm thán mà cũng không phải cảm thán.

Giống như ra trận bị đánh tơi bời, chạy trốn không thấy tăm hơi, Cơ Linh Dật khẽ ôm ngực, như nghe thấy trái tim băng giá chợt vỡ thành từng mảnh bạc, theo tâm tình mà chìm chìm nổi nổi…

“Ái khanh… Cầu điều gì?”

Cơ Linh Dật như vô ý thức lẩm bẩm hỏi.

Lâu Sở Nguyệt nhìn Cơ Linh Dật một cái thật sâu. Chống tay lên bàn đá, từ từ đến gần trước mặt Cơ Linh Dật.

Mi nhuộm màu núi xanh, mắt như nước mùa xuân.

“Bệ hạ… Thần là người có lòng tham không đáy, cầu thứ thế gian khó có được…”

Cạch.

Một quân cờ rơi xuống vào trong bùn, đột nhiên dọa sợ bươm bướm trên hoa.

“…Vi thần lỡ lời.”

Lâu Sở Nguyệt khom người nhặt lên, dùng tơ lụa nhẹ nhàng lau sạch. Cầm lấy bàn tay rũ xuống bên hông của Cơ Linh Dật, thả quân cờ vào lòng bàn tay hắn.

Bàn tay đầy đặn trắng như tuyết đặt lên tên tay Cơ Linh Dật, chậm rãi không rời đi. Ngón tay ấm áp phất qua lòng bàn tay hơi lạnh, nhiệt độ từ đầu ngón tay truyền đến, ngay cả lòng người cũng bị đả thương.