Đoàn Sủng Bảo Bối Mỏng Manh: Sáu Đại Lão Tranh Nhau Làm Ba Tôi

Chương 1: Đừng Cắn Nữa, Lại Cắn Nữa Thì Tai Của Tao Sẽ Rớt Mất



"A! Diệp Miểu Miểu, tiểu tiện nhân mày, mày dám cắn tao! Mày là chó sao? Mày mau nhả ra nhanh lên!"

"Nhả ra! A!"

"Oa a a! Nếu mày còn không nhả ra tao sẽ đi mách mẹ viện trưởng! Để cho mẹ viện trưởng không cho mày cơm ăn vào tối nay đó!"

"A-Oa a a-Diệp Miểu Miểu tao sai rồi! Thật xin lỗi tao không nên chửi mày!"

"Mày đừng cắn nữa, oa a lại cắn nữa thì tai của tao sẽ rớt mất!"

Thành phố V.

Cô nhi viện Cảnh Dương.

Trong một căn phòng nhỏ hẹp, một đám trẻ con đang tụ họp lại thành một đoàn.

Hai đứa trẻ bị bao vây ở chính giữa là rõ ràng nhất.

Đứa lớn nhìn khoảng chừng tám chín tuổi, đứa nhỏ thì khoảng bốn năm tuổi, đứa đầu so với đứa nhỏ ước chừng cao hơn nửa người.

Nếu lúc này có người lớn ở trong phòng, nhất định sẽ bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi, đứa lớn thế mà lại bị đứa nhỏ đè ở dưới người khi dễ, khóc đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, còn không dám phản kháng.

Lại nhìn đứa nhỏ, hung thần ác sát cưỡi ở trên người đứa lớn, dùng cái miệng nhỏ nhắn sắc bén của bé cắn vào tai của bé gái, răng nanh sắc bén khiến tai bé gái đỏ bừng, mơ hồ đều có thể nhìn thấy tia máu.

Mặc cho bé gái lớn hơn kia van xin tha thứ cỡ nào, Diệp Miểu Miểu vẫn không chịu nhả ra, bé đặt cả hai tay xuống, túm lấy cổ áo của bé gái lớn kia rồi đấm vào mặt bé gái đó mấy cái!

Mẹ nó!

Ỷ vào bản thân hơi thân thiết với mẹ viện trưởng liền rất giỏi hay sao!

Trộm đồ ăn vặt của bé, khi dễ con ngựa mà bé muốn che chở! Lại còn mắng bé?

Thấy bé dễ bắt nạt lắm à?

Đúng vậy-

Lúc trước 'bé' quả thật rất dễ bắt nạt!

Bé ở cô nhi viện này bốn năm, chính là bị bé gái kiêu ngạo ương ngạnh trước mặt này bắt nạt ở sau lưng đến xanh xao vàng vọt, không dám phản kháng lại.

Thế cho nên vào một đêm khuya nọ, bé bị suy dinh dưỡng, không cẩn thận ngã từ trên giường xuống, đầu đập xuống đất, cứ như vậy liền ngã chết tươi.

Mẹ kiếp, cùng là cô nhi trong cô nhi viện, sao bé gái đó có thể kiêu ngạo như vậy!

Ỷ vào chính mình đến sớm hơn bé vài năm, lại có thể nói ngọt hống mẹ viện trưởng vui ve liền giỏi hay sao!

Diệp Miểu Miểu đấm bé gái đó mấy cái vẫn chưa hết giận, đang định nhân cơ hội này đánh bé gái đó một trận hung ác.

"Các con đang làm gì đó? Mới có ngủ trưa một lát! Như thế nào lại đánh nhau rồi! Hân Hân, con lại bắt nạt ai nũa hả?"

Phía sau vang lên thanh âm khiển trách có chút tức giận của hộ công, có lẽ là do thấy được tình cảnh trước mặt, cô ta sửng sốt trong chốc lát.

Diệp Miểu Miểu còn chưa kịp quay đầu lại, thân hình gầy gò của bé đã bị hất bay ra ngoài, ngay sau đó người phụ nữ kia liền bế Bạch Hân Hân rời khỏi người bé.

Người phụ nữ không thể tin được mà nhìn chằm chằm Diệp Miểu Miểu một lúc lâu.

Có lẽ ngày thường Diệp Miểu Miểu đã cho bọn họ ấn tượng rằng bé rất ngoan ngoãn nghe lời lại dễ bắt nạt, đây vẫn là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy bộ dáng nhe răng múa vuốt của bé.

Nhưng cô ta cũng không nói thêm cái gì, ngược lại lại đi tới bên cạnh Bạch Hân Hân, bế bé gái đó lên: "Bên ngoài có người tới, viện trưởng bảo cô gọi các con ra ngoài!"

Lúc nói chuyện với Bạch Hân Hân, cô ta vẫn rất nuông chiều.

Bạch Hân Hân vừa trắng trẻo, lại tròn tròn mập mập, hơn nữa ngày thường cũng hay lấy lòng mấy người lớn bọn họ, cho nên từ viện trưởng đến các hộ công ở cô nhi viện, đa số mọi người ít hay nhiều đều có chút ưu ái bé gái đó.

Bạch Hân Hân đã tám tuổi, có chút đạo lý bé gái đã đã hiểu không ít.

Chỉ thấy người phụ nữ vỗ vỗ lưng Bạch Hân Hân: "Biểu hiện thật tốt, nghe viện trưởng nói, người lần này tới là một đại nhân vật! Nếu con theo anh ta, sau này liền không cần lo cái ăn cái mặc!"

Rốt cuộc cũng là bé gái lớn nhất trong cô nhi viện, bé gái đó biết chính mình muốn cái gì.

Hiện tại trọng tâm của Bạch Hân Hân đều dồn hết vào người đang ở bên ngoài, không có thời gian đi quản Diệp Miểu Miểu.

Nhưng ngay khi bé gái đó bước ra ngoài, Diệp Miểu Miểu cũng đi ra ngoài theo.

Hai người sóng vai đi ra, Bạch Hân Hân đột nhiên quay đầu lại nhìn bé, hung ác nói: "Mày xấu như vậy, dù có cùng đi ra ngoài, bọn họ cũng sẽ không chọn mày đâu!"

"Tôi cứ đi vậy đó! Tức chết mày! Phi phi phi!"