Đoàn Tàu Tuyệt Mệnh

Chương 28



Sớm nên lường trước sẽ có kết cục như vậy.

Hàn Thanh cắn môi, nội tâm nhất thời vô cùng phức tạp.

Cô gái này thời gian ở trên đoàn tàu lâu hơn cô nhiều, càng khẳng định hiểu rõ Tạ Quân Phi hơn cô. Đến Hàn Thanh còn có thể đoán được thiếu niên này sau khi nghe cô ta nói xong sẽ có phản ứng gì, cô ta không có khả năng không thể biết được.

—— Tất nhiên còn có một khả năng khác, đó là cô gái này thật là một kẻ không có đầu óc lại cao ngạo ngu xuẩn.

Kiêu căng, tham lam, nóng nẩy, liều lĩnh, cực kỳ tự phụ, làm việc thiếu suy nghĩ. Sự việc nguyên bản còn có cách giải quyết tốt hơn, cô ta cố tình lựa chọn cách đần độn nhất, thậm chí còn tự ép chính mình vào tình huống quẫn bách này.

Bất quá cũng là, khi đối mặt với một sát nhân cuồng ma như Tạ Quân Phi, đại khái cũng có rất ít người có thể giữ đầu óc tỉnh táo hiểu rõ uy hiếp thật sự của cậu ta để chiếm ưu thế trong đàm phán.

—— Chính mình không lâu trước đây vừa mới ăn một quả đắng. Bị tiểu tử kia hăm doạ vài câu, về sau cũng không dám tiếp tục náo loạn với cậu ta nữa. Đối mặt với quyền lực tuyệt đối, cho dù có thông minh bao nhiều đều tỏ ra yếu ớt bất lực.

Xét cho cùng, rốt cuộc vẫn là bởi vì không đủ mạnh.

Để có đủ quyền đàm phán trên chuyến tàu này, thật sự ngoài sức mạnh tuyệt đối ra thì không còn gì khác.

......

Tình hình trước mắt, cô gái kia ngoại trừ xin Tạ Quân Phi tha mạng, đã không còn biện pháp nào hết.

Hàn Thanh thật ra rất muốn biết hiện giờ cô ta rốt cuộc sẽ lựa chọn như thế nào.

Cô hứng thú nhìn hai người trước mắt, trong lòng yên lặng chờ mong động tác kế tiếp của cô gái.

Quả nhiên. Suy nghĩ trong đầu Hàn Thanh còn chưa dứt, lại nghe thấy cô gái kia nói:

"Ai, kỳ thật con người tôi chính là nghĩ sao nói vậy. Tuy rằng nói chuyện khó nghe một chút, nhưng đều là những câu từ đáy lòng. Tôi biết lão nhân gia ngài có thể đánh, chúng tôi ở chặng hai chặng ba trên tàu này đều không ai có thể so sánh với ngài. Kỳ thật tôi cũng không phải cố ý tới tranh cãi cùng lão nhân gia ngài đâu, cậu đừng nóng giận. Nếu lúc trước có nói gì khiến cậu khó chịu, ngàn vạn lần đừng để trong lòng, tôi không phải cố ý." Cô gái lập tức biến đổi sắc mặt, thái độ rất là nịnh nọt mà xin lỗi.

"A." Tạ Quân Phi cười lạnh một tiếng, ý giễu cợt trong mắt càng sâu vài phần.

"Chúng ta liên thủ hợp tác, đến lúc đó hai người cùng nhau đối phó nó, càng thêm dễ dàng hơn so với một mình cậu đối phó. Cậu nói xem có đúng không? Lỡ như cậu chế phục được nó, đến lúc đó tôi lại ở bên cạnh phụ một chút. Không phải người người đều vui mừng sao? Cần gì phải làm con đường của mình gian khổ như vậy? Loại việc đánh đánh giết giết này, nếu chẳng may không cẩn thận bị thương, thì không tốt lắm." Ngữ khí cô gái ôn hoà hơn lúc đầu rất nhiều, nghe càng giống con cừu nhỏ ngoan ngoãn:

"Kỳ thật tôi cũng chỉ muốn thanh thản ổn định lấy điểm tích luỹ, đến lúc đó lại đổi vài món trang bị tiện tay, có thể sống lâu mấy chặng. Thật sự không có ý nào khác."

Đối với nhân vật như Tạ Quân Phi, tính tình không sợ trời đất này, lông cũng phải vuốt. Ương ngạnh cùng cậu ta đến cùng sẽ không có kết cục tốt.

Cô gái hiện giờ dường như cuối cùng đã ngộ ra đạo lý này.

Tuy nhiên, luồng sát khí trên người tên Tu La địa ngục kia không hề vì vậy mà tiêu tan dù chỉ một chút. Cậu ta lạnh lùng nhìn cô gái trước mặt, bàn tay nắm cán đao dần siết chặt, như thể đang ấp ủ đợt công kích tiếp theo.

"Nói xong chưa?" Cậu ta nhướng mày, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại.

Ngụ ý, nói xong rồi thì tôi tiễn cô lên đường.

Sắc mặt cô gái thay đổi, biểu cảm rốt cuộc sắp có chút tan vỡ.

Cô ta rõ ràng đã cố nén lửa giận trong lòng lại, nói nhiều lời nịnh nọt như vậy, nào ngờ Tạ Quân Phi này lại dầu muối không ăn(*) như thế, căn bản nghe không vào, không để người ta vào mắt chút nào.

*Dầu muối không ăn: giống nước đổ lá khoai

Bất quá chỉ là đánh đấm hơn người khác một chút, liền ngông cuồng tự cao như thế, tự cho là trên trời dưới đất chỉ có chính mình thôi sao? Thái độ này cũng thật là...... Làm người căm ghét mà!

Từ nhỏ đến lớn, người thân bạn bè bên cạnh ai cũng đem cô ta cưng nựng trong lòng che chở, cô ta nói một thì không ai dám nói hai, trên cơ bản chưa từng gặp việc nào khiến cô ta không hài lòng. Kể từ khi lên chuyến tàu này, cô ta cũng là một đường xuôi gió xuôi nước, vận khí tốt đến bùng nổ—— giai đoạn tân thủ cũng không gặp được sát thủ cùng kỳ, các lão làng trên đoàn tàu cơ hồ toàn bộ đã chết sạch sẽ ở phó bản kỳ một. Thậm chí liên tiếp nhận được rất nhiều nhiệm vụ độ khó không cao. Cô ta một đường thuận lợi lấy được điểm tích luỹ; đổi lấy huyết thống con rối sư thoạt nhìn đỉnh của chóp, chỉ cần coi trọng ai liền có thể trực tiếp khống chế được tinh thần đối phương, biến họ thành con rối của mình, bị đánh bị mắng cũng tuyệt đối không đánh trả, muốn chém muốn giết tự nhiên muốn làm gì cũng được, chơi chán rồi thì trực tiếp đổi người khác, quả thực làm tâm tình sung sướng cực kỳ.

Cô thậm chí còn yêu cuộc sống trên chuyến tàu này. Ở chỗ này ngoại trừ Tạ Quân Phi, cô ta tuyệt đối là cường giả. Hô mưa gọi gió cực kỳ ngầu, đến nỗi nó còn ung dung tự tại hơn cuộc sống của cô ta ở thế giới thật!

...... Về phần Tạ Quân Phi, cô ta ngay từ đầu thật không ngờ một thiếu niên tuấn tú tuổi không lớn này lại có năng lực sâu không thấy đáy đến vậy. Ban đầu cô ta vốn cho rằng đối phương cũng giống mình, đều là tân thủ mới lên tàu thôi, chỉ có ngoại hình lớn lên tương đối đẹp trai, ngoài ra không có gì đặc biệt. Sau khi có được huyết thống con rối sư, cô ta cũng từng một lần muốn biến anh chàng đẹp trai ngầu lòi này thành con rối của riêng mình để thưởng thức, nhưng không bao giờ tìm được cơ hội. Sau lại gặp qua vài lần đối phương ra tay, cô ta nhanh chóng loại bỏ ý tưởng này.

—— Người này rất mạnh, mạnh hơn mình rất nhiều. Chính mình hiện tại nếu cùng cậu ta động tay động chân sẽ có kết quả gì, cô ta nghĩ cũng không dám nghĩ.

Ngoài việc cảm thấy rất bực bội, điều này cũng khiến cô ta vô cùng uể oải. Vốn tưởng rằng bản thân đã đủ mạnh, nhưng mà không ngờ trước mặt tiểu tử này, chính mình căn bản chẳng là cái gì.

Cô ta cũng cố nén ý nghĩ muốn biến đối phương thành con rối trong lòng, tạm thời không có động tĩnh. Chờ đến ngày nào đó thời cơ chín mùi, chính mình bắt được cơ hội mới hạ thủ. Luôn có cơ hội, đừng nóng nảy.

...... Nhưng mà ai có thể ngờ được độ khó của phó bản lại biến thái đến vậy, cũng không biết bản thân xui xẻo đến mức nào mà gặp phải con quái vật hung hãn đáng sợ này! So với độ khó của phó bản lúc trước thật sự khác nhau như trời với đất!

Cô ta trốn đằng xa nhìn Tạ Quân Phi cùng quái vật dây dưa đánh nhau thật lâu. Vốn muốn chờ đến khi hai người đánh đến lưỡng bại câu thương(*) mới hạ thủ, ngồi ngư ông thủ lợi. Tuy nhiên mắt thấy tình hình cuộc chiến càng ngày càng kịch liệt, gia hỏa này cùng quái vật không những không chịu nhiều thương tổn, ngược lại càng trở nên mạnh lên, cuối cùng còn mạnh hơn cả dự kiến của cô ta!

*Lưỡng bại câu thương: hai bên đối địch nhau nhưng đều chịu tổn thất

Cô ta căn bản tìm không thấy bất cứ cơ hội nào để xuống tay!

Hiện tại đừng nói Tạ Quân Phi, cho dù là người cải tạo gen cấp ba không cuồng hóa phía trước cô ta cũng hoàn toàn không phải đối thủ. Nếu căng da đầu một hai phải đi theo nó chém giết, kết cục cũng chỉ có một chữ chết.

—— Đúng vậy, chỉ bằng vào năng lực của một mình cô ta, lần này e là không có cách nào sống sót khỏi phó bản này trở về.

Cô ta cần phải tìm người trợ giúp.

Mà Tạ Quân Phi, chính là lựa chọn tốt nhất.

Đáng ghét......

Nếu không phải bản lĩnh không bằng người...... Cô ta sao có thể lưu lạc đến kết cục ăn nói khép nép cầu cứu người ta. Kết quả hiện giờ đối phương không những không xem trọng mình, ngược lại còn hung hăng nhục nhã mình một phen. Ngay cả con rối đẹp trai cô ta có được gần đây cũng chết trong tay đối phương, làm cô ta đau lòng vô cùng. Quả thực là mất cả chì lẫn chài.

Cô gái càng nghĩ nội tâm càng phẫn nộ, cuối cùng thậm chí nghiến răng nghiến lợi. Một cảm giác oán độc lan nhanh trong lòng cô ta.

"Nếu Sói Thần Tu La mạnh nhất của chúng ta chướng mắt người đồng đội này, tôi cũng không miễn cưỡng. Nhưng muốn giết tôi...... Ha ha, chỉ sợ không đơn giản như cậu tưởng. Cùng lắm thì cuối cùng bức cho tôi và cậu liều chết một phen, lưỡng bại câu thương, nhiệm vụ lần này chúng ta ai cũng đừng nghĩ sống sót trở về! Đến lúc đó toàn bộ đều chết ở chỗ này!" Một lát sau, vẻ mặt cô gái bỗng trở nên hung ác lên tiếng, biểu tình có vài phần ý tứ cá chết lưới rách.(*)

*Cá chết lưới rách: cùng chết chung.

Cô ta chắc chắn Tạ Quân Phi nhất thời không thể làm gì con quái vật kia cho nên mới nói như vậy. Tuy rằng không biết giữa Tạ Quân Phi cùng cô gái kia rốt cuộc đã xảy ra cái gì, nhìn rõ ràng cũng không phải chuyện gì có lợi với cậu ta, nếu không sắc mặt cậu ta lúc đó cũng sẽ không khó coi như thế, thậm chí cuối cùng còn chọn chạy trốn.

Mình hiện giờ nếu chặn đường cậu ta, chen một chân vào. Đến lúc đó đối phương sống hay chết, ha ha...... Thật đúng là khó nói.

Cô ta cũng không tin đối phương thật sự nghịch thiên cường hãn như vậy, mười phần nắm chắc có thể hoàn thành nhiệm vụ mà không tổn hại gì. Nếu thật sự không muốn đáp ứng yêu cầu của mình, cô ta đến lúc đó cho dù chết cũng muốn kéo thêm mấy cái đệm lưng!

......

Cuộc đàm phán đột nhiên rơi vào bế tắc.

Cảnh tượng thật náo nhiệt.

Kỳ thật theo lẽ thường mà nói, nhìn drama chó cắn nhau như vậy, Hàn Thanh vốn hẳn là cảm thấy vô cùng thích hóng. Nếu như hiện tại bên cạnh có một mâm hạt dưa trái cây nước trà linh tinh, cô có thể vừa xem vừa vỗ tay.

Nhưng mà bất hạnh chính là, bây giờ cô bị quyển trục trói buộc cộng sinh cùng với tên sát nhân cuồng ma. Điều đó có nghĩa là, nếu một trong hai xảy ra việc đổ máu, người còn lại cũng sẽ chịu tai ương máu đổ theo. Hôm nay nếu cậu ta chết ở nơi này, chính mình sợ là căn bản không trốn khỏi cái chết.

Ban đầu còn tưởng rằng mình đã bắt được một cây rơm cứu mạng tuyệt diệu, không nghĩ tới phong thuỷ thay phiên chuyển, mình lúc này nhanh như vậy liền cười không nổi, hơn nữa mạng nhỏ sớm muốn gặp phải khủng khoảng.

Ahh, CMN, tức quá.

Làm sao bây giờ?

Chẳng lẽ cứ lẳng lặng ngồi đây nhìn hai người này tiếp tục cào cấu, khơi mào chiến tranh, đúm nhau túi bụi, sau đó dưới đáy lòng yên lặng cầu nguyện tên cải tạo gen cấp ba biến thái đừng đuổi theo kịp, cuối cùng mặc cho số phận chờ đợi kết quả xem vận khí sống hay chết?

—— Đây hiển nhiên không phải lựa chọn sáng suốt.

Nếu tình hình hiện tại cứ tiếp tục như vậy, sợ là thật sự muốn cùng nhau ngỏm củ tỏi.

Hiện tại rõ ràng không phải thời điểm để hít drama.

Haiz......

Trong lòng yên lặng thở dài một hơi. Cuối cùng cũng đợi được đến khi vết thương khắp người dần lành lại, không còn thấy khó chịu nữa, Hàn Thanh điều chỉnh dáng ngồi một chút, rồi ho nhẹ một tiếng:

"Khụ...... Cái kia...... Hai người...... Đừng ồn ào, nghe tôi nói một câu."

Không ai nói gì.

Tạ Quân Phi cùng cô gái kia lần lượt quay đầu liếc nhìn Hàn Thanh, trong ánh mắt lộ ra vài phần kinh ngạc. Biểu cảm đó tựa hồ đang nói: Ở đây cô có tư cách lên tiếng chưa?

Ý thức được bầu không khí có chút xấu hổ, Hàn Thanh cười gượng hai tiếng, giọng điệu cũng theo đó cứng lại: "Đừng nhìn tôi như vậy. Kỳ thật...... Tôi khuyên hai người đừng nên đánh nhau ở đây. Rốt cuộc vừa rồi người cải tạo gen cấp ba cũng không bị thương nặng, năng lực hành động cũng không chịu ảnh hưởng. Chúng ta cách vị trí chiến đấu lúc trước không quá xa, đến lúc đó nếu tên kia đuổi theo đến đây, sợ là chúng ta một người cũng không sống nổi. Ừm, giống như lời chị gái nhỏ này nói, nếu chết thật sự là chết cả đám."

"Hai người đều thấy được, gia hỏa kia không dễ giải quyết. Chỉ dựa vào khả năng của một mình 'vị này' là quá sức. Muốn một chọi một, tôi đoán không ai trong trong chúng ta trên đoàn tàu có thể đánh thắng được, đến lúc đó nói không chừng thật đúng là đoàn diệt."

Tạ Quân Phi nghe Hàn Thanh nói xong liền hừ lạnh một tiếng, trong mắt để lộ ra vài phần khinh thường.

"Bất quá tôi cảm thấy chuyện này cũng không phải không có cách giải quyết. Kỳ thật đối phó người cải tạo gen biến dị đánh không chết này...... Tôi thật ra có một ý tưởng không tồi." Giọng điệu Hàn Thanh bình tĩnh chậm rãi nói ra, cô mở to hai mắt, giống như đang trần thuật sự thật nghiêm trọng, biểu tình cực kỳ nghiêm túc.

......

Lưu Hoành cả người xụi lơ ngồi dưới đất.

Vừa rồi iếng gầm kinh thiên động địa đến nỗi trong lòng anh ta lạnh cả lên. Anh ta buông lão già thúi trước mặt ra, lảo đảo vài bước liền không cẩn thận vấp ngã, anh ta ngơ ngác nhìn thẳng phía trước, chỉ cảm thấy trong đầu ong ong, dường như sắp nổ tung.

Đoán cũng có thể đoán được. Năng lượng dao động mãnh liệt như vậy, căn bản không phải sinh vật bình thường có thể phát ra. Anh ta thậm chí có thể hoàn toàn khẳng định mình không phải là đối thủ của cái thứ dó.

......'Gen liên kết' là cái quỷ gì? Người cải tạo gen cấp ba cuồng nộ lại là tình huống như thế nào?

Con mẹ nó!

Bản thân cùng lắm chỉ là đâm người cải tạo gen đáng ghét này mấy nhát, làm thế nào cảm giác ngược lại giống như chọc phải cái giỏ to lớn(*) rồi?

* này là kiểu gây rắc rối, phạm sai lầm á

......

Trong lúc ngẩn ngơ, Lưu Hoành bỗng nghe thấy tiếng bước chân nhẹ dồn dập ở cách đó không xa truyền đến. Hơn nữa nghe tiếng động đoán rằng số người đến không ít.

Dù sao cũng là người liếm máu trên dao để sống, anh ta lập tức phản ứng lại, cầm súng máy trong tay, nhắm ngay phía lối vào.

Nhưng mà theo tiếng bước chân dần đến gần, trên mặt Lưu Hoành lại có chút ngây dại.

—— Là một cô gái.

Hơn nữa là cô gái chưa từng gặp qua.

Tuy nhiên lập tức, vẻ khiếp sợ xuất hiện trên khuôn mặt anh ta.

—— Phía sau cô gái kia, giờ phút này lại là bóng dáng mà anh ta không muốn gặp nhất trên tàu!

Đại ma vương đáng sợ hệt như bị bóng đè.

Sói Thần Tu La Tạ Quân Phi?!

Cốt truyện này thật kỳ ảo đến mức Lưu Hoành quả thật có chút không thể tin được hai mắt mình.

—— Anh ta trước nay đều chỉ thấy người này giơ tay giết người như chém dưa xắt rau, mới bao lâu lại thấy sói thần Tu La hành động cùng người khác?

Cô gái đó chẳng lẽ là con rối?...... Không, không đúng, sói thần Tu La không phải con rối sư, hơn nữa cô gái trước mắt này thoạt nhìn mảnh khảnh lại nhỏ yếu, cơ hồ một bàn tay liền có thể bóp chết cô, trừ dung mạo có vài phần thuận mắt, căn bản không có bất cứ giá trị nào để lợi dung.

Bọn họ sao lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này?

—— Chẳng lẽ, cậu ta tới giết mình?

Nghĩ như vậy, biểu cảm trên mặt Lưu Hoành nháy mắt cảnh giác lên. Anh ta cầm súng máy, động tác thậm chí có chút run lên, gần như lạc giọng nói: "Không được nhúc nhích! Bước tới tôi liền nổ súng!!"