Đoán Thiên Mệnh

Chương 103



"Biết rồi, biết rồi." Tiểu Phượng Hoàng gật đầu.

Tôi tò mò nhìn con bé, nếu như lần này tôi có thể sống sót trở về, liệu con bé có thể lớn thêm một chút nào không? Giờ thân mình đã bằng một đứa bé, lúc tôi trở lại, khả năng cũng cao đến thắt lưng tôi nhỉ? Không biết đến lúc đó sẽ có bộ dáng gì nữa?

"Anh nhìn em làm cái gì?" Tiểu Phượng hỏi.

Tôi nói cái này, con bé nghĩ nghĩ chút rồi nói:

"Có lẽ là sẽ như vậy."

"Đồ ăn anh chuẩn bị cho em có đủ không?" Tôi hỏi. Con bé đang tầm lớn, sẽ ăn nhiều hơn một chút. Đồ tôi chuẩn bị không nhiều lắm, sợ con bé thiệt thòi.

"Đủ rồi, không đủ thì em...". Đam Mỹ Hay

"Không đủ thì em làm sao??" Tôi nhìn con bé.

"Không đủ thì em sẽ không ăn nữa?....Đừng nhìn em chằm chằm thế, em thề, em tuyệt đối sẽ không ra ngoài." Tiểu Phượng thề son sắt.

Tôi nói với con bé, nếu để người ta bắt được, sẽ bị nhốt ở trong lồng, có khi còn bị ăn sạch, hy vọng có thể dọa được con bé.

Tiểu Phượng có chút xem thường:

"Biết rồi, em sợ quá cơ."

Tôi đi vào trong bếp, cầm một con dao ra, con bé khiếp sợ nhìn tôi. Tôi chỉ vào cổ nó rồi khua tay múa chân, đương nhiên là để dọa nó. Ánh mắt con bé trở lên kích động, không ngừng lui về phía sau, bị tôi dồn đến góc tường:

"Anh đừng như thế, em thật sự sợ rồi, cẩn thận chút đi..."

Tôi dừng lại, con bé mới hết sợ, ngồi phịch xuống đất:

"Anh muốn dọa chết em sao?"

Tôi lắc đầu nói không phải:

Em chính là ánh sáng của anh, vạn năm không bao giờ đổi thay, bây giờ và mãi mãi.

2 năm sau chia tay, hắn không ngờ mình sẽ gặp lại vợ cũ ở nơi tăm tối tột cùng

Tinh dầu bưởi xịt dưỡng tóc, đỉnh cao của chăm sóc mái tóc khỏe mượt! Giá siêu ưu đãi

Mang mối thù gia tộc, cô bắt đầu thân phận mới để gả cho con trai kẻ thù, nhưng tình cảm lại là bài toán không đoán được

"Không, anh là anh trai của em, hiểu không? Mẹ của em, anh cũng gọi là mẹ, anh sẽ không hại em."

"Biết rồi, em cũng sẽ không làm hại anh." Tiểu Phượng Hoàng nghiêm túc.

Con bé có thể cho tôi máu Phượng trân quý của mình, chắc chắn sẽ không hại tôi.

Tôi thở phào:

"Gọi anh trai anh xem nào."

"Không muốn!" Con bé mạnh mẽ lắc đầu, tôi chĩa dao về phía con bé, nó xem thường tôi:

"Còn lâu, thà chết chứ không chịu khuất phục."

Tôi bó tay rồi, mà con bé là Phượng Hoàng, gọi tôi là anh trai, cái này… thật sự có chút không hợp với nó. Nếu đây là thời cổ đại, con bé chính là công chúa đó....

Tôi bỏ dao xuống, không nói thêm gì nữa, tôi nghĩ chỉ hành động vậy thôi là con bé sẽ hiểu ý và nghe lời, sau đó trực tiếp kéo hà bá, chuẩn bị đi ra ngoài. Tiểu Phượng Hoàng bay đến cửa, mở cửa cho tôi. Tôi hỏi đây là nó muốn tiễn tôi đi sớm sao?

Con bé lắc đầu, rồi lại gật đầu: "Ừm, muốn."

1001 loại cốc Starbuks cực hot, siêu xinh - Giảm đến 50% trên Shopee trong tháng 8!

Viên tỏi Đức: Bảo vệ sức khỏe cho bố mẹ trọn vẹn nhất - Tăng sức đề kháng, chống đột quỵ - Sale cực rẻ Shopee!

Bàn ủi hơi nước cầm tay gấp gọn - Siêu phẳng, siêu bền, giá SALE sập Shopee

Xịt băng mát lạnh tức thì - Làm mát không khí nhanh cho yên xe, ghế ngồi ô tô an toàn

Tôi đưa tay xoa xoa đầu tiểu phượng hoàng, lần này con bé không cự tuyệt, mặc cho tôi xoa một chút.

"Đủ rồi, đủ rồi. Lần sau cho anh xoa tiếp, lần này đủ rồi." Con bé lui về sau nói.

Tôi hơi ngạc nhiên, nhìn bộ dáng của con bé, khi nào có thể gọi tôi là anh trai nhỉ? Chắc là không được rồi, dù sao lúc Tiểu Phượng Hoàng mới chào đời, cái ánh mắt nhìn tôi giống như nhìn kẻ ngốc của con bé vẫn còn in sâu trong tâm trí tôi. Tiểu Phượng Hoàng nhìn hà bá, do dự nói:

"Cẩn thận với cô ta một chút, người phụ nữ này rất toan tính."

Tôi biết, tôi sẽ chú ý cẩn thận. Sau khi nói với con bé như vậy, tôi trực tiếp đi ra ngoài.

“Két”.. cửa đóng lại, tôi bế hà bá bước vào bóng đêm. Quả nhiên cô ta vẫn còn đang hôn mê, vết thương này nghiêm trọng tới mức như vậy cơ à. Tôi một mình đi về phía thành phố, vất vả lắm mới đón được một cái taxi. Tôi ôm hà bá lên xe, tài xế vẻ mặt kỳ quái nhìn tôi:

"Cậu nhóc, nhặt xác ở đâu đây?"

Tôi sững sờ, sau đó xấu hổ cười cười, không trả lời vấn đề này, nói thẳng:

"Làm phiền đưa tôi đến sông Trường Giang gần nhất."

Tài xế hỏi tôi sao lại đến đó? Tôi nói muốn đến, ông ta một mặt như đã hiểu, tôi bất lực, cũng may ông ta không nói gì thêm, lập tức lái xe đưa tôi đi. Khoảng hơn hai tiếng sau, tài xế đã đưa tôi đến nơi, tôi trả tiền rồi tôi kéo hà bá đến bên bờ sông, thả cô ta xuống nước. Nhìn cô ta chìm dần xuống, tưởng rằng nước sông có thể làm cô ta tỉnh lại, nhưng khiến tôi kinh hãi là chỗ nước cô ta bị chìm xuống khá nông, thế mà gương mặt ngày càng trở lên tái nhợt, hơn nữa còn lộ ra thần sắc khó chịu. Tôi nghi hoặc, có chuyện gì xảy ra vậy? Thần sông trở về với nước, không phải là như cá gặp nước sao? Tại sao lại khó chịu như thế?

"Khục!"

Đột nhiên hà bá mở to mắt, từ dưới nước ngồi dậy, ôm ngực ho khan liên tục, giống như bị nước tràn vào mũi, nhưng thứ cô ta ho ra lại là máu.

Tôi lập tức rút kiếm gỗ đào ra, cảnh giác nhìn chằm chằm vào cô ta, phát hiện hơi thở của cô ta ngày càng yếu hơn, căn bản không cần tôi phải chế ngự, cô ta bị sao vậy?

"Cô làm sao vậy?" Tôi do dự một chút rồi hỏi, nếu cô ta chết, tôi phải đi tìm đầu rồng ở đâu?

Cô ta ngẩng đầu nhìn tôi, hai mắt đều nheo lại, cô ta quay đầu nhìn bốn phía, muốn đứng dậy nhưng có lẽ không còn sức lực, cứ như vậy ngồi ở trong nước, thi thoảng lại ho khan.

"Động phủ của cô ở đâu?" Tôi hỏi.

Cô ta không nói gì, tự mình đứng dậy, từng bước từng bước đi vào bờ:

"Ai bảo cậu để ta xuống dưới nước?"

Tôi bị những lời này làm cho không thể hiểu nổi:

"Cô là thần sông, muốn làm cho cô tỉnh lại, không đưa cô vào nước thì để đâu?"

Cô ta nhướn mày, cũng không trả lời vấn đề này của tôi mà lại nói:

"Cậu đi tìm một cái thuyền tới đây."

Tôi nói chúng ta cùng cùng đi, cô ta nhìn tôi chằm chằm:

"Cậu cho rằng ta sẽ chạy sao? Cậu cho rằng thế ư?"

Cô ta có lẽ sẽ không, cô ta muốn tôi đưa cô ta trở về động phủ của mình, sau đó sẽ giết tôi. Hoặc lỡ như cô ta sử dụng phương pháp gì đó làm cho thương thế hồi phục thì sao? Tôi phải thật cẩn thận.

Tôi không nói gì, trực tiếp đi tới phía sau cô ta, cầm kiếm gỗ đào dí vào cổ cô ta, ý là cùng đi.

Hà bá không để ý đến kiếm gỗ đào sắc bén, vẫn quay đầu nhìn chằm chằm vào tôi:

"Tùy thôi, dù sao cậu cũng sắp chết."

Tôi trầm mặc không nói nói, cô ta bắt đầu đi trên bờ sông cùng tôi, chỗ tôi vừa xuống xe xem như cũng gần bến thuyền, có không ít thuyền đánh cá ra vào. Trong tay tôi có hơn 50 vạn, bỏ ra 5000 tệ thuê cái thuyền này 10 ngày, nhưng phải cọc trước 3 vạn. Được thôi, rất có lợi, tôi thuê.

Tôi và hà bá lên thuyền, chủ thuyền cá này bắt đầu di chuyển. Thần sông đứng ở mũi thuyền nhìn về phía xa, tôi đi tới:

"Đừng tìm thủ đoạn gì, mạng của cô đang trong tay tôi." Nói vậy là để cho cô ta biết, thực lực hiện tại của tôi có thể cùng cô ta đồng quy vu tận.

"Cậu cho rằng ta muốn giết cậu phải tìm người giúp à?" Hà bá liếc nhìn tôi.

Tôi thở phào, không đến mức cô ta phải làm như vậy, dù sao thì cô ta cũng là 1 kể vô cùng kiêu ngạo! Loại người có tính cách như vậy thường không bao giờ phải tìm người giúp cả. Nhưng đồng thời tôi cũng phải cảnh giác, sự tự tin của cô ta khiến cho tôi bất an. Tôi cảm thấy động phủ của cô ta sẽ đặc biệt nguy hiểm. Nhưng bây giờ cũng không còn đường để hối hận nữa rồi, chỉ có thể đi một bước tính một bước mà thôi.

"Cậu đang sợ sao?" Cô ta hỏi tôi, có ý mỉa mai.

Tôi không nói gì, thật sự tôi rất muốn cầm kiếm gỗ đào đâm cô ta, nhưng phải đợi sau khi vào được động phủ cô ta mới được.

Thuyền tiếp tục ra khơi, trời rất nhanh đã hửng sáng, ông chủ cho thuyền ngừng lại một lúc, lấy lưới ra, bắt ít cá để nấu chút cháo ăn sáng. Tôi đi qua ăn cùng, hà bá nhìn ông chủ này, vẻ như là có biết ông ta. Dù sao cô ta cũng là thần sông, người trên sông Trường Giang, làm sao cô ta có thể chưa từng thấy? Chắc là chỉ cần người xuất hiện trên sông Trường Giang, cô ta đều có thể nhớ hết, đây có thể coi là tài năng cơ bản của thần sông.

"Nếu để ta nhìn thấy ông bắt cá trắm đen tháng ba một lần nữa, ta sẽ làm cho ông phải hối hận." Hà bá lạnh lùng nói.

Lời này làm cho ông chủ sửng sốt, vô thức nhìn tôi, tựa hồ có chút khó hiểu, không biết tại sao người phụ nữ này này đột nhiên đề cập tới vấn đề này. Tôi vội vàng nói không sao, không sao. Ông chủ này mới gật đầu bảo không sao, cô ta là một bệnh nhân tâm thần đi thuyền à. Tôi cả kinh, lúc ông chủ thuyền nói ba chữ “bệnh tâm thần” kia ra, cung mệnh thoáng cái tối sầm, đây là dấu hiệu của vận xui. Tôi kinh ngạc nhìn hà bá, người phụ nữ này có tâm lý trả thù quá mạnh.

Quả nhiên danh bất hư truyền, cô ta độc ác không phải giờ mới ác, Trường Giang này không biết bao nhiêu người chết trong tay cô ta nữa.

Tôi bước tới, thấy vầng trán lộ ra của cô ta vẫn còn tái nhợt vô cùng, tôi nhẹ nhàng thở phào:

"Động phủ của cô cách nơi này rất xa?"

Cô ta không trả lời, chỉ hừ lạnh một tiếng. Tim tôi chùng xuống, tôi luôn có cảm giác, giống như từ sau khi lên con sông Trường Giang này, chính là đã vào địa bàn của cô ta. Cho dù cô ta có bị trọng thương hay không, cô ta thật sự có khả năng đổi lại từ tôi giết cô ta lúc trước trở thành cô ta giết tôi.

Điều này làm cho tôi thêm cảnh giác, rốt cuộc tôi phải làm gì bây giờ? Tôi nghĩ mãi, thôi cùng lắm thì đồng quy vu tận, như vậy tôi vẫn “lãi” hơn, dù sao thì cô ta cũng là Hà Bá cao cao tại thượng.

Nhưng đến giữa trưa, ánh mắt Hà Bá đột nhiên tụ lại 1 điểm, tôi vội vàng nhìn theo ánh mắt cô ta. Sau khi thấy đó là cái gì, sắc mặt lập tôi tức thay đổi…

Đang lúc giữa trưa, trên mặt nước xa xa bỗng xuất hiện từng đợt sóng lớn như phát lũ, chủ thuyền cũng bắt đầu sốt ruột, hiển nhiên là bị cảnh tượng bất ngờ ấy dọa sợ.

Tôi đăm đăm nhìn thần sông. Cô ta tính làm gì đây? Điều khiển nước đánh nhau với tôi à?

Tôi nhanh chóng chĩa kiếm gỗ đào vào cổ cô ta:

“Đừng có làm bậy!”

Cô ta hất đầu, nhìn tôi:

“Ta muốn giết cậu thì đã trực tiếp bẻ cổ cậu rồi.”

Ý muốn nói… cô ta sẽ không giết tôi? Tôi nhìn cô ta chăm chú mấy giây rồi lại nhìn nơi cuộn sóng ngoài kia. Chuyện này tôi có thể tin cô ta, nhưng chỗ này đã là sông Trường Giang, là địa bàn của cô ta:

“Thế tình hình này là sao? Cô muốn làm gì?”

Thần sông nhíu mày, không trả lời.

“Vẫn đi tiếp hả?” Ông chủ đi tới hỏi tôi.

Tôi cảm nhận được cơn sóng đang xoáy vòng, nếu tiếp tục mạo hiểm thì khả năng không an toàn, thế là bèn bảo đợi chốc nữa đã. Nơi này bao bọc bởi hai mặt núi, lân cận không có thuyền câu, vậy nên hiện giờ chúng tôi chỉ có một mình, nhỡ xảy ra chuyện cũng chẳng ai hay.