Đoán Thiên Mệnh

Chương 125



Chẳng qua, không biết tình cảm giữa hai người họ như thế nào.

“Ừ, gặp tình hình này thì phải trao đổi một chút. Ban nãy có một con rồng bay ngang qua, chắc là đi tìm thần sông. Chỉ là hiện mưa vẫn đang rơi, chứng tỏ thần sông không sao, thậm chí còn sắp tới đây.” Phượng Sở Lan nói.

Tôi hỏi mẹ với thần sông có quen nhau không? Với lại tình cảm qua lại như nào. Thế là mẹ nghĩ một lát rồi nói: “Không tốt.”

Vậy làm sao mà nói chuyện được.

Tôi cuống lên, mẹ lại cười: “Không sao đâu, đi rót ly trà đi, cô ta tới ngay rồi.”

Tôi thở dài gật đầu, đành đi pha cho thần sông một ly trà. Cứ tưởng hôm nay sẽ phải đánh trận lớn với cô ta, không ngờ chỉ như vậy.

Tôi rót trà xong bèn nhìn ra cửa sổ. Mưa vẫn đang lộp bộp rơi, lớn lạ thường, ngoài cửa đã ngập nước. Tôi vội lấy chổi quét nước ra, Tiểu Phượng Hoàng cũng sang giúp. Cơ mà mưa lớn quá, quét cũng chẳng có ích, chỉ một thoáng, nước đã tràn vào nhà.

“Xem ra cô ta rất tức giận, rất tức giận…” Mẹ lộ ra chút vẻ bất đắc dĩ, đưa mắt nhìn ra ngoài: “Đừng làm mưa nữa. Tôi không có tiền như cô đâu, không chuyển nhà được. Cô còn cho mưa rơi thì đến móng nhà cũng hư đấy, đến lúc đó tôi phải đi đâu ở? Đến nhà cô nhé??”

Đúng thế. Đây là nhà đất, hơn nữa đã rất lâu năm. Khi đó xây nhà đều dùng bùn, nào có xi-măng, nên nếu cứ tiếp tục cho mưa xuống như vậy, thật sự sẽ không trụ được lâu.

“À, cô cho tôi ở lại nhà cô đúng không? Được thôi.” Mẹ tôi không ý kiến.

Song, sau khi mẹ tôi nói ra câu này, mưa không còn rơi như thác đổ nữa, mà thoáng cái đã nhỏ lại rồi dừng hẳn.

Nước từ từ trôi đi như được điều khiển vậy. Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Bà cũng thong dong hơn: “Thần sông Trường Giang luôn đeo khăn che mặt nên mẹ chưa từng thấy mặt cô ta, chỉ nghe nói cô ta đẹp cực kỳ…”

Câu này làm tôi ngạc nhiên tột cùng, vô thức hỏi: “Không phải rất xấu ư?”

“Ai nói thế?” Mẹ ngờ vực hỏi lại.

Tôi liền bảo lần trước Diệp Thanh kể rằng thần sông rất xấu. Mẹ lại lắc đầu: “Không đúng, mẹ từng thấy phần mắt lộ ra của cô ta một lần. Nếu xấu đau xấu đớn sẽ không có đôi mắt đẹp vậy đâu.”

Tôi nghi ngờ. Tiểu Phượng Hoàng thì hỏi: “Đẹp cỡ nào ạ?”

“Phải nói thế nào đây?” Mẹ cũng không biết phải tả thế nào: “Là một đôi mắt có tâm sự.”

“Tâm sự? Tâm sự gì?” Tôi với Tiểu Phượng Hoàng đồng thanh hỏi.

“Nói sao đây ta?” Mẹ hiển nhiên cũng không rõ: “Lý Dịch, con biết đấy, mẹ không hay ra ngoài, thần sông cũng không thể, thành ra mẹ cũng không biết cô ta. Lại thêm mẹ không thích nhiều chuyện nên không biết nhiều lắm.”

Mẹ tôi đúng là không thích nhiều chuyện.

Ngay lúc này…

“Tới rồi tới rồi.” Tiểu Phượng Hoàng thì thầm bảo.

Quả nhiên, tôi nhìn ra ngoài liền bắt gặp một người phụ nữ mặc quần áo đen, mang mạng lụa đen, chỉ để lộ mỗi đôi mắt lạnh như băng đang đi tới. Đây chính là thần sông Trường Giang. Cô ta bước đi trên bùn đất, nhưng khi vào nhà, giày lại sạch sẽ một cách lạ thường.

“Mời.” Mẹ tôi lên tiếng.

Thần sông xoáy mắt vào tôi. Tôi trông đôi mắt ấy, càng lúc càng thấy quen, như đã gặp ở đâu rồi. Mẹ bảo đây là một đôi mắt có tâm sự, nói thật, tôi không cảm nhận được. Tôi chẳng qua cảm thấy đôi mắt lạnh đến mức không ổn.

Tiểu Phượng Hoàng vẫn luôn nhìn cô ta, ánh mắt con bé khá kỳ lạ.

“Nào, mời vào, trà đã chuẩn bị xong.” Mẹ tôi lặp lại lần nữa. Thần sông nhìn bà một cái rồi đi vào, tôi lập tức đóng cửa.

“Mời ngồi.” Mẹ nói.

Thần sông ngồi xuống, nhìn qua mấy thứ trên bàn trà rồi bất động.

“Cô cho ta vào, nghĩa là cho ta cơ hội?” Thần sông cất tiếng, ánh mắt vẫn dán vào tôi. Tiểu Phượng Hoàng thì đứng cạnh tôi.

“Không phải. Lý Dịch là con ta…” Mẹ tôi lắc đầu: “Chuyện này ta biết rồi nên không muốn nhiều lời, ai đúng ai sai nói lên cũng chẳng có nghĩa lý gì, dù sao không sống thì chết thôi. Có điều, phiền cô nhìn nể ta mà tha cho thằng bé một lần.”

“Nể cô?” Ánh mắt thần sông chợt nghiêm lại.

“Đúng vậy, có gì cứ nhằm vào ta. Lý Dịch nó còn nhỏ.” Mẹ lắc đầu, nói: “Cô cũng có thể lấy chuyện này để làm giao dịch.”

“Cô bây giờ còn sức để giao dịch với ta à?” Thần sông vặn ngược lại.

Mẹ tôi im lặng, tầm mắt bà theo bản năng hướng về phía Tiểu Phượng Hoàng. Rõ ràng, lần này bà có thể quay về, khả năng tử kiếp của Tiểu Phượng Hoàng sắp đến. Tôi thầm lo lắng trong lòng.

Chuyện này, chắc thần sông cũng đoán được.

“Có.” Mẹ nói.

“Có? Cô nói láo.” Thần sông lắc đầu: “Nó là con gái cô. Chuyện của phượng hoàng cô và con hồ ly kia ta cũng biết chút ít. Nếu là trước khi sinh, cô thực sự có đủ khả năng để làm giao dịch với tôi. Nhưng hiện giờ bản thân cô còn khó đảm bảo thì giao dịch kiểu gì?”

Tôi kinh hãi. Lần ra ngoài này, rốt cuộc mẹ đã chuẩn gì những gì? Tiểu Phượng Hoàng của tôi, trong mắt con bé không có tí nào hoảng sợ. Điểm này thì con bé rất giống mẹ, gặp chuyện không hoảng.

“Có.” Mẹ tôi vẫn khẳng định: “Tình hình của cô không tốt lắm, không khác ta là mấy. Ta giúp cô, cô buông tha choLý Dịch, đây là trao đổi. Cô thấy sao?”

Tôi không nhìn ra được gì từ ánh mắt và vầng trán đang lộ ra ngoài của thần sông, nhưng năng lực đoán mệnh của mẹ cao hơn tôi nhiều. Bà chắc chắn đã nhìn ra được.

“Ta ghét bị người khác nhìn.” Thần sông lạnh lùng thốt ra. Cô ta đã phát hiện mẹ tôi đang xem tướng mạo cô ta.

Mẹ bảo: “Vậy ta không nhìn cô nữa. Nhưng làm sao mà cô có thể kéo dài được?

Nàng tiếp cận hắn, sát cánh hóa giải bao vụ án, đâu ngờ thân thế và mục đích của nàng có nhiều uẩn khúc

Bị cô lập trong chính GĐ mình, cô gai góc với thế giới nhưng lại là công chúa nhỏ của riêng anh

Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa, nàng vừa chạy thoát gã đàn ông đáng chết, thì lại đúng trúng một kẻ vô lại hơn!

Nổi máu anh hùng cứu cô một lần, 3 năm sau, tình cờ gặp lại, hai từ duyên phận dường như trở nên càng trớ trêu

Thần sông nhướng mày. Mẹ tôi liền lấy ra vài đồng xu: “Ta có thể xem cho cô một quẻ, nếu như cô đồng ý.”

“Không xem! Ta không phải tới để xem mệnh! Mà để tìm người!” Lúc nói mấy lời này, thần sông vẫn luôn nhìn tôi chằm chằm.

“Cũng được thôi, ta xem tình duyên cho cô vậy.” Phượng Sở Lan nhìn thần sông, hai mắt thần sông lập tức trở nên lạnh lẽo. Phượng Sở Lan bèn nói tiếp: “Cô nhấn ngập nhà ta, cô phải bồi thường.”

Mắt thần sông chẳng xuất hiện ánh khác thường nào, chỉ lật tay phải lấy ra gì đó. Mẹ tôi lại lắc đầu: “Ta không nhận tiền cũng không muốn vàng, ta chỉ muốn cô cho Lý Dịch một cơ hội.”

Trong lúc nói chuyện, bên trong mắt mẹ tôi chợt lóe lên tia sáng, giống như bà đã nhìn ra được gì đó từ trán thần sông.

“Phượng Sở Lan, cô nghĩ ta sẽ đáp ứng không?” Giọng thần sông không đổi.

“Chuyện này phải xem ở cô. Tính cách của cô ta cũng biết đại khái. Không thích nợ ai. Nhưng bây giờ cô đang nợ ta, cho nên cô phải đáp ứng cho Lý Dịch một cơ hội, cũng là cho bản thân một cơ hội.” Phượng Sở Lan đáp.

“Cho bản thân ta? Cô nói ả ta có thể giết ta ư?” Thần sông lạnh mặt.

“Ta không biết, nhưng từ tướng mạo Lý Dịch nhìn ra thì dù sao thời gian này nó cũng chưa gặp nạn phải chết.” Mẹ nói.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Phượng Hoàng liền thì thầm: “Vậy không cần phải sợ.”

“Ta không cho là vậy.” Thần sông lắc đầu.

“Thế thì ta nói cô biết, cô giấu mặt cực kỳ tốt, ta chỉ nhìn ra được ba mươi phần trăm. Cung mệnh của cô đã xuất hiện đường thuộc về khí mệnh của người khác, mà khí mệnh này lại phù hợp với của Lý Dịch, chứng tỏ rắc rối hiện tại của cô, Lý Dịch có thể giúp.” Mẹ tôi nói tiếp.

Tôi hơi tò mò. Lần này về, mẹ nói chuyện trôi chảy như vậy chẳng lẽ là do lấy được vận may gì ư??

“Cô nói láo!”

“Ta không nói dối.” Mẹ lắc đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Thần sông nhìn mẹ tôi mấy giây rồi nhướng mày. Có lẽ cô ta cũng biết tính cách mẹ tôi nên đành lặng đi.

Tôi thầm ngạc nhiên. Ý mẹ đây là bảo thần sông tha cho tôi một mạng để tôi giúp cô ta một chuyện, coi như giao dịch? Chắc là vậy rồi. Nhưng tôi có thể giúp gì cô ta?

“Lý Dịch nó cái gì cũng biết làm. Ba tháng, nó có thể giúp cô ba tháng.” Phượng Sở Lan lại nói.

Thần sông nhìn tôi chằm chằm mấy giây mà không nói gì, tôi thì chẳng biết làm sao. Cô ta muốn giết tôi, bây giờ xem ra tôi cũng chỉ còn mỗi con đường này để đi. Nếu thật sự như lời mẹ nói, phải giúp thần sông ba tháng, thế chẳng phải tôi buộc đi cùng cô ta ba tháng ư?