Đoán Thiên Mệnh

Chương 141



Hà bá hỏi tôi như vậy, tôi lắc đầu bảo không thấy. Tuy nhiên trên người tôi có lông vũ của Tiểu Phượng Hoàng, nếu con bé ở bên trong, chắc chắn nó có thể cảm nhận được tôi. Nhưng Tiểu Phượng Hoàng cho tôi chút tín hiệu nào, có lẽ không bị mẹ tôi mang ra ngoài. Chỉ là bà đột nhiên xuất hiện ở đây, chắc là muốn chuẩn bị cho tử kiếp của con bé.

Nhưng hà bá đột nhiên tới đây là có ý gì? Nhắc nhở bà ấy là cô ta muốn mật Phượng Hoàng??

"Tôi vào xem." Tôi nói, tôi không muốn để cô ta tiếp xúc với mẹ tôi.

"Ta cũng không có ý định đi vào." Hà bá nói xong quay người rời đi, hẳn là vào trong xe đợi tôi.

Tôi thở phào, lập tức chen vào trong đám người. Nhà đấu giá này cũng có phòng riêng, nhưng mẹ tôi cũng không giàu có như hà bá, bà ấy rất tiết kiệm, cho nên sẽ không mở phòng riêng gì, có lẽ là chỉ ở trong đám người này thôi.

Bên trong người, ma, tinh quái nhiều lắm, đều là đến hóng chuyện. Lúc tôi chen vào rất khó tìm, có một số tinh quái rất to lớn, lại có một số ma quỷ toàn thân đầy âm khí, không tìm được, tôi chỉ có thể nhỏ giọng gọi tên mẹ tôi.

Quả nhiên, sau hai tiếng gọi, tôi đã cảm giác được từ trong đám người có một ánh mắt nhìn tới:

"Lý Dịch, mẹ ở bên này."

Giọng nói có chút ngạc nhiên, chắc là mẹ tôi quá tập trung vào cuộc đấu giá, cho nên tôi vào tới bà ấy cũng không có cảm giác gì. Tôi phải gọi hai tiếng bà ấy mới nghe được. Tôi nhìn vào đám người, thấy mẹ tôi ở trong góc, tôi vội vàng lách người đi qua, không thấy Tiểu Phượng Hoàng, có lẽ là ở trong nhà.

"Mẹ." Tôi gọi một tiếng.

"Ừ....khí trong cơ thể con...." Mẹ nhìn tôi, trên mặt có chút ngạc nhiên. Cũng khó trách bà ấy lại như vậy, đạo hạnh đoán mệnh sư cấp 4 lại có khí tức như của đoán mệnh sư cấp 7, cái này ai biết mà chẳng giật mình.

Tôi nhỏ giọng nói, bấy giờ sự ngạc nhiên của mẹ tôi mới biến mất, bà ấy vô thức nhìn ra bên ngoài, có lẽ là nhìn thấy hà bá ở trong xe.

Bà ấy nhìn tôi một lần nữa, có chút vui mừng:

"Con đã rất cố gắng, vượt qua những gì mẹ nghĩ."

Tôi cười khổ, nếu như không có thần sông cho tôi ngâm trong suối nước kia thì làm sao tôi có thể đột phá nhanh như vậy chứ?

Hôn nhân không tình yêu, thứ duy nhất giữa anh và cô chỉ là mối hận tận xương tủy

2 năm sau chia tay, hắn không ngờ mình sẽ gặp lại vợ cũ ở nơi tăm tối tột cùng

Dụng cụ chà gót chân hàng nội địa Châu âu - Siêu mềm mại, chống nứt nẻ da - Giá sale cực rẻ!

Mang mối thù gia tộc, cô bắt đầu thân phận mới để gả cho con trai kẻ thù, nhưng tình cảm lại là bài toán không đoán được

"Mẹ, mẹ đang muốn đấu giá cái gì vậy?" Tôi hỏi

"Một món đồ, không hiếm, nhưng rất quan trọng." Mẹ tôi nói, ngữ khí nghiêm trọng và bất lực.

Đang tò mò thì tôi chợt nghe người bán đấu giá trên sân khấu giới thiệu một vật, là một loại gỗ sét. Ánh mắt Phượng Sở Lan lóe lên, xem ra bà ấy đến đây là vì thứ này. Nhưng thứ này rõ ràng là vật phẩm áp trục buổi đấu giá, cho nên hấp dẫn quá nhiều người chú ý, sẽ bán ra với giá cao.

Quả nhiên người phụ trách buổi đấu giá giới thiệu đơn giản rồi nói giá khởi điểm là 80 vạn! Không tới một phút đã lên tới 2 triệu, hơn nữa đấu giá vẫn còn tiếp tục.

Mẹ tôi thở dài, có lẽ là không có nhiều tiền như vậy. Tôi vội vàng bảo trong tay tôi có 70 vạn, bà ấy giật mình hỏi tôi từ đâu mà có? Tôi nói xong, bà ấy kinh ngạc.

"Mẹ..." Phượng Sở Lan im lặng.

"Mẹ, mẹ cứ cầm trước đi." Tôi nghiêm túc nói.

Nếu như mẹ tôi đã tới thì sẽ có cách của mình. Tôi đoán là bà ấy sẽ dùng lông vũ của mình để bán, so với loại gỗ sét (khúc gỗ bị sét đánh) này thì lông phượng hoàng đắt hơn nhiều! Giá khởi điểm chắc là mấy trăm vạn trở lên. Nhưng mà như vậy rất tổn thương nguyên khí, tử kiếp của Tiểu Phượng đang trong giai đoạn mấu chốt, chắc chắn không thể làm như vậy.

"Mẹ..." Bà không biết nói gì, vẻ mặt rất phức tạp.

Xà phòng nghệ thiên nhiên siêu ưu đãi trên Shopee: Giảm mụn, mờ thâm, da căng mướt!

Dụng cụ chà gót chân hàng nội địa Châu âu - Siêu mềm mại, chống nứt nẻ da - Giá sale cực rẻ!

Bàn ủi hơi nước cầm tay gấp gọn - Siêu phẳng, siêu bền, giá SALE sập Shopee

Chậu kèm thớt đa năng 2 in 1 siêu tiện lợi, siêu bền - Giá hot sale duy nhất Shopee

Tôi sốt ruột, mắt thấy giá tiền càng lúc càng cao, đã lên tới hơn 3 triệu tệ. Chút tiền này của tôi cũng không đủ, tôi hỏi mẹ tôi không tay có bao nhiêu? Bà ấy nói lần trước tôi đưa cho bà ấy vẫn chưa dùng. Nói cách khác, số tiền trong tay hai chúng tôi cộng lại vẫn chưa đủ.

"Lý Dịch, mẹ có cách." Mẹ tôi nói.

Quả nhiên tôi đoán không sai, bà ấy muốn bán lông vũ của mình. Tôi vội vàng bảo bà ấy đừng làm như vậy, tôi tìm người mượn tiền.

Bà ấy kinh ngạc: "Con tìm ai mượn tiền?"

Tôi nói thần sông, bà ấy liền ngẩn người, vô thức hỏi:

"Cô ta cho con mượn?"

Tôi chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà đi tìm cô ta. Hiện tại trong số những người tôi quen biết, có thể nhẹ nhàng lấy ra mấy triệu tệ một cách dễ dàng như vậy chỉ có cô ta mà thôi.

Nhưng mấy triệu cũng chẳng phải là mười vạn, tôi không biết cô ta có thể cho mượn hay không. Tôi để mẹ tôi đấu giá tiếp, bà hơi do dự. Tôi bèn nói sẽ không sao, bà ấy mới gật đầu, tiếp tục ra ggiá.

Tôi lấy điện thoại ra, cắn răng tìm wechat của hà bá, gửi cho cô ta một hình ảnh khuôn mặt tươi cười. Thật không nghĩ tới lại có thể nhắn tin nói chuyện với hà bá. Chờ hơn 10 giây, hà bá trả lời một dấu chấm hỏi. Tôi mới nhắn tiếp:

"Tôi muốn mượn cô ít tiền, khoảng 2-3 triệu.”

Gửi đi xong tôi có cảm giác da mặt mình rất dày, nhưng cũng không còn cách nào, làm sao tôi có thể để mẹ tôi lấy lông của bản thân mang đi bán chứ? Tôi khẩn trương nhìn chằm chằm vào màn hình, một giây, hai giây, ba giây, vẫn không trả lời. Mãi đến hơn một phút sau, cũng vẫn không có hồi âm.

Tôi bất lực, xem da vẫn là da mặt mình quá dày, mượn 10 vạn 20 vạn không phải vấn đề lớn, nhưng mấy triệu không phải số tiền nhỏ, cô ta sao sẽ cho mượn chứ?? Nếu cô ta không thèm để ý đến lời nhờ vả của tôi thì... không sao, tôi có thể hiểu.

"Mẹ, mẹ chờ một chút, con nghĩ cách khác." Tôi nói

"Không sao đâu, mẹ bán lông vũ cũng không sao." Mẹ tôi lắc đầu, tiếp tục trả giá, rất nhanh đã lên tới con số đáng kinh ngạc, 4 triệu.

Da đầu tôi run lên, không phải tiền sao??

Tôi nghĩ những cách khác, nhưng tìm người khác mượn chắc chắn không được, như vậy chỉ có thể tự mình kiếm ra. Bản thân là đoán mệnh sư, để tôi xem xem tôi có thể kiếm được tiền ngay tại đây không.

Tôi vừa nói cho mẹ tôi cách này, lúc chuẩn bị trả lời, mẹ tôi lại giống như phát hiện ra thứ gì đó, quay đầu nhìn ra bên ngoài. Tôi vô thức nhìn theo, trong đám người, có một người mang theo một cái túi rất to đi vào, đó là hà bá. Tôi kinh ngạc.

Cô ta đi tới: "Bên trong có 3 triệu."

Tôi sững người, cô ta thật sự cho tôi mượn? Tôi nghi hoặc:

"Cô cho tôi mượn?"

"Không cho mượn, ta tới làm gì?" Cô ta hỏi ngược lại.

Tôi á khẩu không trả lời được. Hà bá liếc nhìn mẹ tôi, xoay người rời đi. Toàn bộ quá trình không tới một phút, mang tiền tới rồi rời đi, cảm giác cứ như đang nằm mơ vậy.

Tôi cầm cái túi nặng trịch trong tay mới định thần lại, cô ta thực sự cho tôi mượn.

"Mẹ, tiếp tục đấu giá thôi."



"Ừ, xem ra quan hệ của con với cô ta hòa hoãn không ít." Mẹ tôi có chút không ngờ tới.

Bà nhìn tôi thêm vài lần. Tôi cười khổ, có kẽ bà ấy muốn tôi toàn tâm toàn ý nâng cao đạo hạnh, cho nên giải quyết hết cho tôi những lo lắng về sau.

Với số tiền này, cộng thêm số tiền trong tôi tôi và mẹ, lại thêm việc gỗ sét này không phải đồ hiếm, cuối cùng mẹ tôi ra giá, dùng 4 triệu 3 mua lại, phiên đấu giá cỡ nhỏ này chấm dứt.

Vật phẩm cuối cùng được đấu giá bán ra với giá hơn 4 triệu, so với hội đấu giá lần trước tôi tham gia có chênh lệch rất lớn! Khi đó Tần Thanh thật sự đúng là giàu kinh người, cũng không biết là cô ta có tiền hơn hay là hà bá có tiền hơn. Tôi đoán là Hà Bá, dù sao thì cô ta có nhiều tài nguyên lắm.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, đi cùng mẹ ra sau hậu trường trả tiền, cầm gỗ sét trên tay, mẹ tôi có chút an tâm, thế nhưng khuôn mặt vẫn xuất hiện vẻ u sầu. Xem ra tử kiếp của Tiểu Phượng vẫn là cửu tử nhất sinh (10 phần thì 1 sống, 9 chết).

Ra khỏi đó, tôi do dự một chút rồi nói với mẹ:

"Mẹ, bây giờ thần sông đang thu thập nguyên liệu chế thuốc trường sinh bất lão..."

"Ừ, ta biết rồi." Mẹ tôi không có chút ngạc nhiên nào, ngữ khí vẫn bình tĩnh như thường.

"Có phải co ta sẽ tới tìm mẹ lấy mật Phượng Hoàng không?" Tôi không nhịn được hỏi.

"Không tìm được đương nhiên sẽ tới tìm mẹ." Mẹ tôi nói