Đoán Thiên Mệnh

Chương 144



Sai chỗ nào cơ chứ?

Đây là di ngôn của người chết ở bên trong, tôi có lí giải được không nhỉ. Di ngôn của người này nói là sai rồi, là bọn họ tiến vào chuẩn bị trộm một chút đồ cổ ra ngoài bán, nhưng lại lầm, không những không trộm được thứ gì mà còn phát hiện trong này căn bản không có đồ cổ, hay có thể nói rằng nơi này căn bản không phải lăng mộ? Cho nên di ngôn mới nói là sai rồi. Dù sao đến tận đây rồi mà vẫn không có bất cứ thứ gì, cho dù là bức họa giống môn thần ở cửa mộ cũng không có, điều này có chút kỳ quái.

"Hà bá, cô đừng đi, trước tiên phải xem thử đã. Cô xem..."

Tôi lập tức gọi thần sông.

Cô ta trực tiếp đi vào, hoàn toàn không sợ bất kỳ cơ quan gì cả. Nghe thấy tôi gọi, cô ta quay đầu nhìn tôi rồi đi lại chỗ tôi, nhìn thấy bản di ngôn này.

Tôi rọi đèn pin vào những thi thể khác, nhưng tôi bị thất vọng rồi. Những người này khả năng chết quá nhanh nên không có thời gian lưu lại di ngôn gì. Bởi vì người viết di ngôn này sau khi viết ra được ba chữ kia, đang chuẩn bị viết thêm thì lại không kịp.

Tôi nói ra phân tích của mình, sau khi trầm mặc một hồi, hà bá gật đầu:

"Ừ, cậu nói đúng, nơi này không phải là lăng mộ."

Hôn nhân không tình yêu, thứ duy nhất giữa anh và cô chỉ là mối hận tận xương tủy

2 năm sau chia tay, hắn không ngờ mình sẽ gặp lại vợ cũ ở nơi tăm tối tột cùng

Shopee Mẹ và Bé: Ưu đãi giảm cực khủng - Hàng loạt đồ ăn, snack, sữa chua cho bé! Hàng chính hãng 100%

Mang mối thù gia tộc, cô bắt đầu thân phận mới để gả cho con trai kẻ thù, nhưng tình cảm lại là bài toán không đoán được

"Vậy là cái gì? Sao cô lại nhìn ra được?" Tôi vội vàng hỏi

"Dùng mắt nhìn thôi." Cô ta nói

Tôi trầm mặc, nếu như đây không phải lăng mộ, vậy tại sao nhân sâm hình người lại ở trong này?

Tôi chỉ có thể hỏi điều này, hà bá bèn chỉ mấy chỗ:

"Ta không hiểu nhiều về phong thủy, nhưng chỗ này căn bản không phải là kiến trúc của lăng mộ, ít nhất là ta chưa từng thấy kiến trúc lăng mộ kiểu này. Cửa ra vào lúc nãy quay ra hướng nam, gió nam ẩm ướt, lăng mộ phải giữ cho khô ráo, sao lại để gió nam lùa vào?"

Dụng cụ tập gym tại nhà mùa dịch, body vẫn siêu chuẩn, tập cực dễ - Giá siêu SALE!

Siêu phẩm chống lão hóa da - Collagen 900 được 95% phụ nữ tin dùng trên Shopee!

Miếng rửa mặt silicon siêu tiện lợi mang đi khắp nơi - Hàng nội địa Đức, siêu SALE trên Shopee!

Chậu kèm thớt đa năng 2 in 1 siêu tiện lợi, siêu bền - Giá hot sale duy nhất Shopee

"Nhỡ đâu là người ta cố ý thì sao?" Tôi không nhịn được hỏi

Tôi không hiểu một chút nào về phong thủy, nhưng biết rõ kiến trúc mộ địa phong thủy thiên biến vạn hóa, hà bá cũng có thể không biết hết chứ.

"Ừ, cậu nói phải là phải." Hà bá tiếp tục đi về phía trước.

Tôi bất lực, tại sao cô ta lại có cái tính cách này chứ? Chẳng qua là tôi hiếu kỳ, cũng không phải là muốn tranh luận với cô ta mà?!

Tôi chỉ có thể tiếp tục đi theo:

"Cô nói hết đi."

"Vậy cậu còn tranh luận?" Cô ta còn không thèm quay đầu lại hỏi. Tôi im lặng.

"Được, cô nói tiếp đi." Coi như là tôi thăm dò tính tình cô ta vậy.

"Lăng mộ thực sự không phải loại kiến trúc phong thủy này, cái ta vừa nói chẳng qua chỉ là một nguyên nhân, mặt khác là vì ta không cảm giác được trong lăng mộ này có thi biến hay gì đó." Hà bá tiếp tục nói.

"Vậy những người này chết như thế nào?" Tôi không nhịn được hỏi, cái này rất khó giải thích được, không phải thứ gì bên trong giết, vậy những người này chết như thế nào?

"Cậu lại tranh luận với ta?" Hà bá quay đầu lại nhìn tôi.

"Tôi không có tranh cãi, đây là hỏi, hỏi cũng không được sao?" Tôi có hơi sụp đổ.

"Đây là nói chuyện phiếm, cô nói tôi hỏi, rất bình thường mà." Tôi tiếp tục nói.

Không phải cô ta làm thần sông quá lâu nên cho rằng tất cả mọi người đều chỉ có thể nghe cô ta nói đấy chứ?

"Nói chuyện phiếm? Ai nói chuyện phiếm với cậu?"

"Được rồi, là tôi thỉnh giáo cô được chưa?" Tôi coi như không muốn nói nữa.

"Cái này thì được, vừa rồi mấy thi thể ở của vào trên người có mùi hương, cậu cũng ngửi thấy rồi."

"Đúng vậy."

"Miệng vết thương trên người bọn họ, cậu thấy không?"

Cô ta nói như vậy mới nhớ ra tôi thật sự không chú ý. Nhưng mà nghĩ lại, thật đúng là như vậy. Thi thể ngoài cửa xung quanh không có chút máu tươi, vậy bọn họ chết như thế nào?

Hà bá đi rất nhanh, làm tôi cũng không có thời gian xem tướng mạo của bọn họ. Con người dù đã chết, nhưng chỉ cần mặt người vẫn còn thì tôi vẫn có thể thấy chút gì đó. Đương nhiên, cho dù mặt người không còn cũng chẳng sao, còn tay cũng có thể, tay người cũng có thể xem được.

Tôi nói không thấy, hà bá tiếp tục nói: "Đã hiểu chưa?"

Tôi ngạc nhiên, tôi hiểu cái gì??

Nhưng đang im lặng thì tôi lại đột nhiên nghĩ ra, bởi vì nơi đây không phải lăng mộ, cho nên không có thứ gì thành tinh cả. Lại thêm việc thi thể ở cửa không có vết thương, vậy thì cái chết chỉ có một nguyên nhân, đó chính là bị đầu độc chết. Bị nhân sâm hình người hạ độc, tôi cũng chẳng cảm thấy kỳ lạ ở chỗ nào? Nhưng tự mình phân tích ra như vậy, chắc chắn tôi phải nín thở.

Tôi nói vậy, hà bá nói:

"Nhân sâm hình người này sắp thành tinh, nhả ra khí độc, làm hại chết mấy người này.... Ta đến coi như là đúng lúc."

"Nhân sâm hình người còn có độc?" Tôi giật mình.

"Có, chó cùng rứt giậu, nhân sâm hình người sắp thành tinh cũng hiểu được đạo lý này, nó cảm thấy khả năng sẽ có người gây bất lợi cho nó, đương nhiên là phải làm như vậy, hạ độc chết mấy người này." Hà bá quay đầu nhìn tôi nói.

Tôi liếc cô ta 1 cái:

"Lúc cô nói mấy lời này, cô nhìn tôi làm gì?"

"Cậu muốn nói gì?" Cô ta hỏi lại tôi.

Tôi không muốn tiếp tục đề tài này nên chuyển sang hỏi cô ta nhân sâm hình người còn có độc không? Dù sao hiện tôi cũng không có bất kỳ triệu chứng khó chịu nào, chỉ là ngửi thấy mùi hương.

"Hết rồi, không còn nữa. Có thể giết nhiều người như vậy cùng một lúc coi như khá đấy." Hà bá quay đầu đi tiếp.

Tôi thở phào, chẳng trách trách mấy người kia dù trốn được nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi tử kiếp. Độc tính cuối cùng vẫn bộc phát, chẳng qua là đâu ai nghĩ rằng nhân sâm hình người có độc? Cho nên khi độc tính bộc phát, biểu hiện khác với những kịch độc khác, không làm cho cơ thể thâm tím, cho nên người ta không thể nhìn ra bằng mắt thường. Đó là lý do tại sao di ngôn của người kia nói là sai rồi. Chỗ này không có thứ gì đáng tiền, còn bị đầu độc mà không hề hay biết gì, đến khi phản ứng lại thì đã mất mạng, đương nhiên là sai rồi...

Chỉ là tại sao nhân sâm hình người lại tới đây? Chỗ này không phải lăng mộ, vậy thì là cái gì?

Trong đầu tôi đầy nghi vấn.

Bên trong này rất lớn, nhưng thật sự đúng như hà bá nói, tôi không thấy được mộ thất, thậm chí đồ vật liên quan đến người chết cũng không có, có lẽ thật sự không phải lăng mộ. Chỗ này không có ngõ ngách gì, lúc nào cũng có cảm giác như trong nhà để xe dưới tầng hầm. Đến đoạn cuối cùng, đèn pin trong tay tôi chiếu sáng phía trước, tôi tập tức sững người.

Chỉ thấy phía trước giống như đã quá cũ, có chút lún xuống, dưới mặt đất có nước, tạo thành một khu vực giống như đầm lầy nhỏ. Đầm lầy này không lớn, chỉ vài mét vuông, bên trên không có thứ gì khác, nhưng lại có dấu hiệu của thực vật sống có hình dạng rất bình thường, có lẽ là mầm cây gì đó. Nhưng tại nơi u ám tối tăm này mà mầm cây ấy lại không hề có dấu hiệu của sự khô héo. Điều này cũng thật kỳ lạ, đây là nhân sâm hình người sao? Thật sự cứ như vậy mà tìm được sao? Tôi quá bất ngờ rồi, nhưng trong lòng cũng thấy bất lực, giờ cơ hội để tôi bứt phá ở đâu chứ? Còn tưởng rằng sẽ gặp nguy hiểm gì để có cơ hội thể hiện, tôi còn chuẩn bị sẵn tinh thần ở lại đây vài ngày, thế nhưng lại không như mong muốn của tôi.

Sau khi nhìn chỗ kia, hà bá lấy ra một sợi dây màu đỏ. Tôi chưa bao giờ đào sâm, nhưng biết khi đào sâm phải buộc dây để ngừa nhân sâm chạy trốn.

Tuy nhiên hà bá vừa đưa tay ra, dùng sợi dây đỏ quấn quanh gốc sâm này thì lá cây lại thu vào giống như cây xấu hổ, còn rùng mình mấy cái. Quả nhiên là sắp thành tinh, cũng biết sợ hãi, cũng biết dùng độc giết người.

Tôi hỏi thật sự là không còn khí độc sao? Ý là nếu như cô ta trúng độc, tôi căn bản là không biết cứu kiểu gì hết.

"Vậy cậu có thể đứng ra xa một chút." Hà bá cũng không quay đầu lại.

Nàng tiếp cận hắn, sát cánh hóa giải bao vụ án, đâu ngờ thân thế và mục đích của nàng có nhiều uẩn khúc

Bị cô lập trong chính GĐ mình, cô gai góc với thế giới nhưng lại là công chúa nhỏ của riêng anh

Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa, nàng vừa chạy thoát gã đàn ông đáng chết, thì lại đúng trúng một kẻ vô lại hơn!

Nổi máu anh hùng cứu cô một lần, 3 năm sau, tình cờ gặp lại, hai từ duyên phận dường như trở nên càng trớ trêu

Tôi im lặng không nhúc nhích, hà bá bắt đầu dùng ngón tay gảy lên mặt đất, động tác rất nhẹ nhàng, loại vật này không dễ tìm kiếm, chắc chắn không thể làm nó bị thương, bởi nếu như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến dược tính.

Đột nhiên ngửi thấy một mùi hương rất hắc, có lẽ là vẫn còn một ít độc tính. Tôi lập tức bịt mũi nín thở. Nhưng hà bá không hề để ý đến, chắc là chút độc ấy không ảnh hưởng gì tới cô ta.

Cô ta tiếp tục đào, thời gian dần dần trôi đi, dưới đất xuất hiện một ít rễ cây màu trắng đến mức trong suốt, giống như một chòm râu, phát triển lan tràn. Hà bá không làm hư tổn tới một chút rễ nào, kiên nhẫn dùng tay gỡ ra.

Việc này kéo dài phải đến nửa giờ, cuối cùng tôi cũng thấy từ trong đất bùn xuất hiện một cái đầu người. Giống như một đứa bé mũm mĩm, da trắng đến mức gần như trong suốt, thậm chí còn có thể nhìn thấy những mạch máu chằng chịt bên trong dày như tóc vậy, trông rất quỷ dị.

Hà bá tiếp tục đào, nhân sâm hình người này càng thêm run rẩy. Hà bá nhíu mày:

"Khóc cái gì? Không được khóc!"

Nhân sâm hình người càng thêm sợ hãi, cơ thể run rẩy kịch liệt. Tôi có thể thấy sự sợ hãi trên mặt nó, nhưng hai mắt nó hình như chưa hình thành, không mở ra được. Có lẽ khi mắt nó mở ra được cũng chính là lúc nó thành tinh.