Đoán Thiên Mệnh

Chương 177



Thần sông tỉnh hẳn, rõ ràng cô ta không nghe thấy cuộc nói chuyện của tôi và Tuyết Vương, cô ta cảm thấy hơi kì lạ:

“Làm gì đấy?”

“Cô ngủ quên à?” Tôi hỏi.

“Không hề.” Thần sông lắc đầu.

“Lúc cô nói chuyện mắt cô nên nhắm lại.”

“Tại sao?”

“Bởi vì lúc cô mở mắt ra toàn nói lung tung thôi.” Tôi đáp.

“Lại đây, câu lại gần đây chút.” Ánh mắt thần sông đanh lại.

Tôi mặc kệ cô ta, có ngu mới lại gần cô ta. Tuyết Vương đi tới hỏi:

“Tần Thanh, cô sao rồi, vừa ngủ thiếp đi đó hả?”

“Không hề, chỉ là nhắm mắt nghĩ chút chuyện thôi.” Thần sông lắc đầu, kìm nén vẻ mệt mỏi trong mắt.

“Ừm, việc cũng đã giải quyết xong, vậy...”

“Ừ, giải quyết xong rồi. Ta muốn mang Hồ Thanh Từ đi.” Thần sông nói trực tiếp.

Em chính là ánh sáng của anh, vạn năm không bao giờ đổi thay, bây giờ và mãi mãi.

2 năm sau chia tay, hắn không ngờ mình sẽ gặp lại vợ cũ ở nơi tăm tối tột cùng

Shopee Mẹ và Bé: Ưu đãi giảm cực khủng - Hàng loạt đồ ăn, snack, sữa chua cho bé! Hàng chính hãng 100%

Mang mối thù gia tộc, cô bắt đầu thân phận mới để gả cho con trai kẻ thù, nhưng tình cảm lại là bài toán không đoán được

Tuyết Vương lộ ra vẻ bất lực, dường như đã đoán trước thần sông sẽ nói như vậy:

“Được thôi, cô ta cũng không làm ảnh hưởng gì đến ta, cô mang cô ta đi đi. Khi cô ta tỉnh dậy, phiền cô nói với cô ta, đừng gây...”

Tuyết Vương muốn nói gì đó rồi lại thôi, có lẽ cô ta đã thấy Hồ Thanh Từ giờ là hồ ly 9 đuôi mạnh nhất rồi, nói tiếp câu vừa rồi có vẻ không ổn lắm cho nên đã dừng lại.

Thần sông gật đầu, tôi cũng trút 1 hơi nhẹ nhõm.

Thực ra Tuyết Vương cũng là người hiểu lễ nghĩa, dứt khoát, nếu như đổi thành người khác nói thì không biết Tuyết Vương có cho họ mặt mũi như thế này không nữa…

Tiếp đó Tuyết Vương cho người mang cho tôi 2 đóa tuyết liên, tôi do dự một chút rồi nhận lấy, sau đó đưa cho thần sông.

“Làm gì đấy?” Thần sông liếc tôi một cái.

Tinh dầu bưởi xịt dưỡng tóc, đỉnh cao của chăm sóc mái tóc khỏe mượt! Giá siêu ưu đãi

Shopee Mẹ và Bé: Ưu đãi giảm cực khủng - Hàng loạt đồ ăn, snack, sữa chua cho bé! Hàng chính hãng 100%

Bàn ủi hơi nước cầm tay gấp gọn - Siêu phẳng, siêu bền, giá SALE sập Shopee

Xịt băng mát lạnh tức thì - Làm mát không khí nhanh cho yên xe, ghế ngồi ô tô an toàn

“Trả tiền cho cô”.

“Đây là tiền à?” Thần sông hỏi ngược lại.

Tôi cạn lời luôn, được thôi, nếu tôi còn sống để xuống núi thì sẽ đem bán 2 đóa tuyết liên này đi, lo gì mà chẳng được vài triệu, lúc đó trả cô ta là được. Tôi nghĩ rồi cất 2 đóa hoa đi.

Thấy thần sông muốn bế Hồ Thanh Từ lên, tôi bèn bảo để tôi giúp cho. Thần sông dật đầu rồi để tôi cõng Hồ Thanh Từ lên. Thần sông nói vài câu đơn giản với Tuyết Vương sau đó chúng tôi bắt đầu đi về hướng Nam, nơi có 1 vị Vương khác đang ngự trị.

Tôi hỏi thần sông, Tuyết Vương có biết tủy lạnh ngàn năm ở đâu không, thần sông lắc đầu:

“Cô ta không rõ lắm, có điều, nơi mà càng lạnh thì tỉ lệ có tủy lạnh ngàn năm càng cao.”

Lẽ nào chúng tôi phải lên tới Thiên Trì? Chắc là vậy rồi.

*Thiên Trì là một hồ miệng núi lửa nằm trên biên giới giữa Trung Quốc và Bắc Triều Tiên. (Theo gg)

Tôi lại hỏi, sao không để thuộc hạ của Tuyết Vương tiếp tục đưa chúng tôi về phía nam? Tốc độ hẳn là nhanh hơn rất nhiều. Nghe vậy thần sông lắc đầu:

“3 vị vương trên núi này, nước sông không phạm nước giếng.”

“Quan hệ họ không tốt hả?”

“Có thể nói như vậy.” Thần sông gật đầu.

Hóa ra là vậy, bảo sao Tuyết Vương cũng không nhắc đến vị vương phía nam kia. Tôi bèn hỏi Tuyết Vương không nói gì về vị vương phía nam kia à? Nếu nói rồi thì chúng tôi cũng sẽ có chuẩn bị trước. Dù sao thì thần sông chưa từng gặp hắn, tôi thì lại càng không. Nếu không có giao tình gì thì dựa vào cái gì mà lại cứu Hồ Thanh Từ chứ. Thần sông vẫn lắc đầu:

“Không, ta không có phiền phức như cậu, hỏi nhiều thế không hiết.”

Tôi cứng họng:

“Cô cũng rất phiền.”

“Ta không phiền.” Thần sông lắc đầu.

Tôi cũng lười nói với cô ta thêm nên cứ thế cõng Hồ Thanh Từ trên lưng mà đi. Trời dần dần tối, tôi cũng biết đại khái khoảng cách là bao nhiêu, đi thẳng 3 ngày là đến được động phủ thì cũng coi như khá đơn giản.

Tôi biết tình hình thần sông không ổn lắm mà trời thì lại tối nên mở miệng:

“Thần sông, nghỉ chút đi đã.”

Thật ra tôi cũng sắp không chịu nổi nữa rồi, cõng Hồ Thanh Từ không nặng nhưng mà vì là leo núi nên rất mệt.

“Ừ.” Thần sông gật đầu. Chúng tôi tìm 1 sơn động nhỏ để nghỉ, sau đó tôi ra ngoài tìm đồ ăn, thần sông thì phụ trách nhóm lửa.

Lúc quay về thấy thần sông đang nhắm mắt, tôi đi lại gần tôi ho nhẹ một tiếng. Thần sông như bừng tỉnh, trừng mắt nhìn tôi:

“Câu làm cái gì đấy.”

Tôi lắc đầu:

“Muốn ngủ thì cô vào túi ngủ mà ngủ.”

“Cậu quản ta?”

Tôi không nói gì, chỉ nhìn thần sông, rõ ràng trong mắt cô ta hiện lên tia mệt mỏi, chẳng lẽ là do vấn đề về tuổi thọ ư?

Tôi không mở miệng, thần sông lại tiếp lời:

“Sao không nói nữa?”

Tôi vẫn không nói gì, chỉ thu dọn qua mấy thứ tìm được rồi đem nướng chin, sau đó đưa cho thần sông. Thần sông nhìn tôi một cách kì lạ:

“Sao hôm nay cậu tốt thế?”

Tôi vừa ăn phần của tôi vừa nói:

“Tôi hạ độc rồi, cô đừng có ăn.”

Ăn xong rồi tôi bèn bảo cô ta ngủ sớm đi, dù sao cô ta cũng như kiệt sức rồi. Tuổi thọ sắp hết gây ảnh hưởng rất lớn, ngày càng nghiêm trọng, cho nên tốt nhất ở giai đoạn này cô ta nên nghỉ ngơi cho ổn. Thần sông lại nhìn tôi một cách kì quái:

“Ta ngủ thiếp đi rồi cậu lại lén xuống núi ăn lẩu một mình?”

“Cô vẫn còn nói cô không phiền à? Mau ngủ đi, sao tự nhiên nhiều lời thế.”

Tôi lấy thêm một ít củi để giữ lửa nếu không thì lạnh cóng mất, túi ngủ của tôi đã nhường cho Hồ Thanh Từ mất rồi. Đêm nay tôi sẽ dựa vào cạnh đống lửa này mà ngủ. Có điều tôi lại nhớ đến những lời nói của thần sông, lần trước đúng là tôi bị mộng du, cô ta phát hiện nhưng cũng không nói rõ. Hôm nay ngủ rồi, liệu tôi có mộng du nữa không nhỉ? Vả lại, đêm hôm đó tôi rốt cuộc đã làm gì?

“Ta nói nhiều? Cậu lại đây nói cho rõ ràng mau lên.” Thần sông chợt nói.

Tôi mà qua đó, chắc chắn cô ta sẽ cho tôi mấy cái bạt tai, sợ là nằm mấy ngày chưa tỉnh, tôi có ngu gì đâu.

“Được rồi, luân phiên nhau ngủ, cô ngủ trước rồi đến tôi.”

Thấy tôi nói vậy, thần sông mới bình tĩnh lại rồi tự đi vào túi ngủ. Trong động giờ chỉ còn tiếng lửa cháy lách tách, tôi thấy bóng hình thần sông trong lều, có lẽ cô ta vẫn chưa ngủ.

“Cô sợ chết nên không dám ngủ à?”

Thần sông ra khỏi túi ngủ:

“Ta nói ta không sợ, cậu sẽ không tin.”

“Đúng vậy, tôi không tin.” Tôi đáp lại không chút do dự.”

Thần sông hơi nheo mắt lại, sơn động lại trở nên tĩnh lặng. Cứ thế đến nửa đêm, tôi không nhịn được nữa bèn bảo:

“Cô không ngủ thì tôi ngủ.”

Tôi mệt đến mức 2 mắt không mở nổi nữa rồi. Tôi ngây ngốc đi vào trong túi ngủ của thần sông, dù sao thì cô ta cũng không dùng mà!

Tôi vừa chui vào túi thì đã ngửi thấy một mùi thơm nhẹ nhàng dễ chịu vô cùng. Lúc này thần sông mới phản ứng lại:

“Sao cậu lại ngủ trong túi của ta?”

“Cô không ngủ, túi ngủ của tôi thì nhường cho Hồ Thanh Từ rồi, tôi phải làm sao bây giờ?? Hơn nữa túi ngủ của cô là tôi mua đấy.” Tôi nhắm mắt ngủ, dường như thần sông cũng không làm phiền tôi nữa.

Sáng dậy cả người tôi sảng khoái, tôi đã đánh 1 giấc ngon lành vô cùng, là do ngủ túi ngủ của người khác nên mới như vậy hả? Tôi bước ra ngoài, thấy thần sông vẫn đang nhìn chằm chằm vào đống lửa, tôi ngập ngừng chút rồi đi lại gần:

“Cô không sao chứ?”

Thực ra đôi với tôi cái chết chẳng là gì cả bởi ngay sau lưng tôi đây vẫn còn 1 “quả bom hẹn giờ”, chỉ có điều quả bom này đang bị phong ấn mà thôi. Tôi có thể chết bất kỳ lúc nào, tôi cũng không thấy sợ hãi mà chỉ thấy hối tiếc vì có rất nhiều việc chưa làm được. Với tư cách là 1 người bạn thì tôi nên an ủi thần sông chút nhỉ.

“Cậu mới sao ấy, dám ngủ trong túi ngủ của ta.” Thần sông lườm tôi một cái.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cũng không nói gì thêm.

Chúng tôi thu dọn đồ đạc, tôi lại cõng Hồ Thanh Từ lên tiếp tục đi bộ về phía trước. Đến chiều ngày thứ ba thì tôi mệt đến không tưởng nổi, cuối cùng cũng tới được nơi cần tới rồi. Tôi hỏi thần sông đây là vị Vương gì? Hay nói cách khác là từ con gì thành tinh.

“Chuột tinh.”

Tôi đúng là hơi sốc, chuột mà cũng có thể làm vương? Vậy con chuột này to đến mức nào chứ?? Đừng nói là sống ngàn năm rồi?? Nhưng nếu không như vậy thì sao mà làm được vương chứ?

“Con chuột tinh này tính cách như thế nào?”

“Không tốt lắm.”

“So với cô thì thế nào?” Tôi hơi nghi ngờ hỏi.

“Sao lại nhắc đến ta??” Thần sông nhìn tôi.

Trong lòng tôi đã có dự tính rồi, tính cách không tốt lắm thì sao bắt nó giao ra thứ gì được? Chẳng lẽ lại đánh thức Hồ Thanh Từ dậy? Đây đúng là một vấn đề khó, tôi nhìn thần sông, thần sông nhìn tôi… Tôi hơi ngượng:

“Tôi…”

Tôi đang nói thì đột nhiên sững lại bởi trên mặt thần sông bỗng xuất hiện sắc hồng sậm, đây là đã bước vào kiếp đào hoa* ư? Có khả năng lắm chứ.

Thần sông lấy tấm mạnh ra che mặt như trước, có vẻ cô ta không muốn để lộ khuôn mặt thật trước kẻ khác. Tôi gật đầu nói như vậy rất tốt, thần sông hỏi:

“Cậu lại muốn nói gì?”

Nàng tiếp cận hắn, sát cánh hóa giải bao vụ án, đâu ngờ thân thế và mục đích của nàng có nhiều uẩn khúc

Bị cô lập trong chính GĐ mình, cô gai góc với thế giới nhưng lại là công chúa nhỏ của riêng anh

Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa, nàng vừa chạy thoát gã đàn ông đáng chết, thì lại đúng trúng một kẻ vô lại hơn!

Nổi máu anh hùng cứu cô một lần, 3 năm sau, tình cờ gặp lại, hai từ duyên phận dường như trở nên càng trớ trêu

“Cô nói cô chưa từng gặp tên chuột vương này đúng không?” Tôi hỏi.

“Đúng vậy, chưa hề gặp, cậu nghĩ ta lừa cậu?”

“Không phải, thế hắn đã từng gặp cô chưa?” Tôi lại hỏi

Thần sông hơi ngạc nhiên:

“Chắc là chưa.”

Tôi hơi do dự rồi lại hỏi:

“Thật sự là chưa từng hả?”

Thần sông lộ ra vẻ trầm ngâm:

“Chưa từng, ta không có ấn tượng gì cả, sao lại hỏi như vậy?”

“Cô có biểu hiện "kiếp đào hoa” rồi đấy.” Tôi nói.