Đoán Thiên Mệnh

Chương 187



"Em không biết." Tiểu Phượng Hoàng lắc đầu.

Tôi hít một hơi thật sâu, đi qua sờ chiếc Tiểu kim quan - “vương miện vàng” nhỏ trên đầu cô bé.

Có vẻ chiếc vương miện nào cũng mang theo sự uy nghiêm, tôi chưa thấy chiếc vương miện màu vàng này khi mẹ hiện nguyên hình lần nào cả.

Từ những manh mối đã có thì giờ tôi đã biết cái bẫy này rốt cuộc là cái gì rồi. Kẻ đó cho mẹ và Hồ Thanh Từ hai viên thuốc để họ có thể thăng cấp, nhưng thật ra mục đích cuối cùng là muốn mật phượng hoàng của mẹ và thứ đồ trên người Hồ Thanh Từ, như vậy thì phải trợ giúp mẹ Hồ Thanh Từ thăng cấp nhanh chút. Chung quy lại, mẹ và Hồ Thanh Từ đều là nguyên liệu cần thiết của phương thuốc trường sinh này.

Không được thiếu một thứ nào!

Mà bẫy của kẻ này là để gom đủ tất cả các nguyên liệu của thuốc trường sinh, hắn nhìn trúng mẹ, Hồ Thanh Từ, còn có thần sông..

Thần sông chính là trái tim nhân thần.

Như vậy Tiểu Phượng Hoàng sa vào cái bẫy này, có lẽ bởi vì chiếc vương miện trên đầu em ấy là một loại nguyên liệu khác.

Vậy còn nhân long tâm, tôi cũng rơi vào cái bẫy này, kẻ đó muốn trái tim của tôi... Lần trước tôi mơ thấy mình bị móc mất trái tim mà. Nghĩ đến đây, nghi ngờ trong lòng tôi càng lớn, tôi đang suy nghĩ, hắn kiểm soát cái bẫy-bàn cờ này bằng cách nào?

Dù gì cũng đã mấy trăm năm rồi, hắn kiểm soát như thế nào? Nhưng nếu dựa vào tình hình hiện tại mà nói thì, phương thuốc của thần sông không phải đồ giả, hắn chính là muốn để thần sông gom góp nguyên liệu thay hắn trong bao nhiêu năm nay.

Hôn nhân không tình yêu, thứ duy nhất giữa anh và cô chỉ là mối hận tận xương tủy

Người đàn ông đẹp trai lạnh lùng ném tờ chi phiếu vào mặt, yêu cầu cô kết hôn. Nhưng đằng sau sự lạnh lùng có 1 bí mật...

Siêu phẩm chống lão hóa da - Collagen 900 được 95% phụ nữ tin dùng trên Shopee!

Mang mối thù gia tộc, cô bắt đầu thân phận mới để gả cho con trai kẻ thù, nhưng tình cảm lại là bài toán không đoán được

Thần sông bị hắn khống chế một cách hoàn mỹ, mãi cho đến vừa nãy mới bị hắn giết rồi lấy tim.

Mà mẹ và Hồ Thanh Từ cũng tới đây vì lá thư này...

Tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay hắn, ngay cả linh hồn đằng sau lưng tôi cũng nằm trong tay hắn...

Rốt cuộc hắn muốn chúng tôi đến nơi này để làm gì?

Tôi nói điều này ra, Tiểu Phượng Hoàng nghe xong ngây ngẩn cả người:

Dụng cụ tập gym tại nhà mùa dịch, body vẫn siêu chuẩn, tập cực dễ - Giá siêu SALE!

Siêu phẩm chống lão hóa da - Collagen 900 được 95% phụ nữ tin dùng trên Shopee!

Bàn ủi hơi nước cầm tay gấp gọn - Siêu phẳng, siêu bền, giá SALE sập Shopee

Chậu kèm thớt đa năng 2 in 1 siêu tiện lợi, siêu bền - Giá hot sale duy nhất Shopee

"Ý anh là em là nguyên liệu, anh cũng là nguyên liệu?"

Giọng nói của con bé rất bình tĩnh, không chút hoảng loạn nào cả.

Tôi gật đầu, chắc là như vậy, kẻ đó làm cho con rồng kia ôm tôi từ nơi nào đó tới hang động, có vẻ hắn đã nhìn ra tôi là nhân long rồi. Trước khi rời khỏi núi Thiên Sơn, Diệp Thanh đã hỏi tôi, tôi còn nói không phải đâu, nhưng từ những manh mối kia, lúc này tôi đã tin rằng, tôi cũng là một thứ nguyên liệu.

"Rốt cuộc mẹ nhận được thứ gì mà đi đến đây vậy?" Tôi hỏi.

"Em không được xem." Tiểu Phượng Hoàng lắc đầu.

"Em đừng lo quá, chuyện vẫn còn cứu vãn được." Tôi nói.

Cái chết của thần sông làm tôi rất áy náy nhưng tôi vẫn muốn giúp cho Tiểu Phượng Hoàng và mẹ sống sót.

"Vậy chúng ta đi tìm mẹ đi." Tiểu Phượng Hoàng nói.

Bây giờ cũng chỉ có thể như vậy, nhưng bất cứ lúc nào tôi cũng có thể bị điều khiển, hắn một dấu hiệu nào cả, giờ tôi đã giết thần sông, nên cũng có thể bị điều khiển để giết Tiểu Phượng Hoàng.

Đây cũng là nguyên nhân hắn đưa tôi đến đây gặp Tiểu Phượng Hoàng.

"Bây giờ chúng ta hãy cách xa nhau ra nhé." Tôi nói.

Đó là phương pháp tốt nhất rồi, tôi không muốn lại giết thêm một người quen nào nữa, xa nhau thì đúng là nguy hiểm nhưng vẫn tốt hơn ở chung một chỗ với tôi.

"Đừng." Tiểu Phượng Hoàng lắc đầu, giọng con bé rất kiên định:

"Em không muốn phải xa anh đâu."

Tôi đành chịu thôi, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể bị điều khiển, thần sông còn bị tôi đánh lén, nên Tiểu Phượng Hoàng càng thêm nguy hiểm.

"Không sao đâu."

Tiểu Phượng Hoàng đi tới: "Nếu không thì anh đi trước, em theo sau, như vậy anh sẽ không thể giết em được."

Tôi do dự rồi đồng ý, như vậy chắc là sẽ không đánh lén được, tôi hỏi Tiểu Phượng Hoàng có cảm giác được mẹ ở đâu không, con bé lắc đầu:

"Cái rãnh nứt này rất kỳ quái, nó ảnh hưởng đến việc cảm ứng, em không cảm giác được, chỉ có thể dựa vào giác quan thứ sáu thôi."

Cũng được, vẫn có thể dùng được giác thứ sáu của con bé.

Tôi hỏi vậy đi bên kia nhé? Tiểu Phượng Hoàng suy nghĩ rồi nói:

"Bên kia được ạ, em có thể cảm giác được bên kia là nơi lạnh nhất."

"Ừm.". Đọc‎ 𝘁𝒓u𝘺ệ𝔫‎ ha𝘺,‎ 𝘁𝒓u𝘺‎ cập‎ 𝔫ga𝘺‎ _‎ 𝐓𝒓U‎ 𝒎𝘁𝒓u𝘺ệ𝔫﹒V𝔫‎ _

Tôi đi đằng trước, nhưng chợt nghĩ đến việc Tiểu Phượng Hoàng đến đây lâu rồi, thế nên tôi lấy mấy quả dại trong túi ra:

"Em có đói không?"

"Hơi đói ạ." Tiểu Phượng Hoàng nhận lấy.

Tôi bắt đầu đi, Tiểu Phượng Hoàng theo sau, con bé lại thi triển pháp thuật. Nhìn ánh mắt trong trẻo của nó, lòng tôi cảm thấy rất phức tạp. Từ khi con bé được sinh ra, nó đã trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, thế mà đến bây giờ, lại trở thành một nguyên liệu của một phương thuốc.

Tôi im lặng không nói, nhưng chợt nghĩ đến lúc đi vào, thần sông kín đáo đưa cho tôi một mảnh giấy, tôi còn nhớ rất rõ là lúc đó tôi để trong túi.

Nghĩ vậy, tôi len lén lấy mảnh giấy đó ra, trên mặt giấy có mấy chữ, khi đã thấy rõ ràng, mắt tôi như lóe lên một tia sáng. Tôi hít một hơi thật sâu, cất tờ giấy đó đi rồi âm thầm điều động tương khí trong cơ thể đến cung mệnh...

Tôi vẫn tiếp tục đi về phía trước, đến lúc này, tôi và Tiểu Phượng Hoàng không gặp bất kì một vật cản nào cả. Tôi chỉ cảm thấy càng lúc càng lạnh, cứ có cảm giác cơ thể sắp đông cứng đến nơi. Đi được hơn mười phút, cuối cùng tầm nhìn cũng được mở rộng.

Bên trong toàn là sương trắng lạnh lẽo, những vẫn có thể thấy được một khối băng khổng lồ giữa làn sương trắng, trông giống một cái quan tài, ở giữa có một người đang nằm, trông cứ như đang ngủ vậy.

Khi nhìn rõ hình bóng người này, tôi bất giác hít một hơi thật sâu, không ngờ lại là người trên bức tranh- người đã cho mẹ tôi loại thuốc đó, đúng thôi, cũng chỉ có thể là người đó, một lão già xa lạ!

Thế mà cơ thể hắn lại nằm ở đây!

Tôi nghĩ đến khi ở dưới âm phủ, Chuyển Luân Vương nói với tôi, kẻ đó đã hủy nội dung của sổ sinh tử, nhưng sổ sinh tử vẫn được khôi phục, có nghĩa là kẻ đó vẫn sẽ bị Chuyển Luân Vương gạch tên, mà bị gạch tên trong sổ sinh tử đồng nghĩa với cái chết!

Kẻ đó đã nắm lấy cơ hội này, dùng cách chia lìa hồn phách và cơ thể, làm cho quỷ sai không tìm được hắn, hắn lợi dụng việc đó để có thể trường sinh một cách chân chính.

Đã uống thuốc thì dù bị gạch tên trong sổ sinh tử cũng sẽ không chết!

Nghĩ đến đây, tôi lấy kiếm gỗ đào ra, đâm mạnh vào khối băng nhưng vô ích, khối băng này không biết đã đông bao nhiêu năm rồi, còn cứng hơn cả sắt thép, dùng gì cũng không có tác dụng.

Kẻ nằm bên trong kia, kẻ làm bao nhiêu người chúng tôi điêu đứng, trở thành nguyên liệu cho hắn luyện đan lại thanh thản nằm đó, trên mặt là nụ cười mơ hồ, như trêu tức chúng tôi. Nhìn thấy cảnh này, lửa giận trong người tôi như dâng lên tới não. Đúng lúc này, Tiểu Phượng Hoàng chạy đến, che miệng nói nhỏ với tôi:

"Có người tới..."

Ai vậy?

Chẳng lẽ là con rồng đó?

Đột nhiên có tiếng "ầm" vang lên, một người bị đánh bay vào trong hơn mười mét, người đó phải khó khăn lắm mới ổn định được cơ thể, bà ấy phun ra một ngụm máu. Đó rõ ràng là mẹ tôi!

"Mẹ." Tiểu Phượng Hoàng chạy tới.

"Đừng tới đây!" Giọng mẹ đầy sự nghiêm nghị.

"Ầm!"

Chỗ lối vào có một trái cầu lửa khổng lồ bay vào, nó trông y hệt một trái bom bay về phía mẹ!

Mẹ hít một hơi thật sâu, hai tay nhanh chóng biến hóa, một luồng sáng vàng từ trong tay bà bắn ra, đập vào quả cầu lửa. Quả cầu lửa lập tức bị rung lắc mãnh liệt rồi vỡ ra.vMột làn nhiệt tỏa ra khắp bốn phía, nhưng ngay lập tức bị nhấn chìm trong không khí lạnh buốt này.

Đúng lúc này, có một chiếc đầu rồng chui vào, cơ thể to lớn cũng tiến vào theo. Không ngờ đó lại chính là con rồng trong hang Lục Thiên.

Móng vuốt to lớn của cô ta đang cắp một người là Hồ Thanh Từ, hưng Hồ Thanh Từ vẫn đạng hôn mê. Hóa ra là cô ta đã bắt Hồ Thanh Từ, lúc này, cô ta lộ ra nguyên hình chính là bằng chứng rõ ràng nhất!

Cô ta xuất hiện ném Hồ Thanh Từ xuống đất rồi tập trung toàn lực tấn công mẹ.

Nàng tiếp cận hắn, sát cánh hóa giải bao vụ án, đâu ngờ thân thế và mục đích của nàng có nhiều uẩn khúc

Bị cô lập trong chính GĐ mình, cô gai góc với thế giới nhưng lại là công chúa nhỏ của riêng anh

Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa, nàng vừa chạy thoát gã đàn ông đáng chết, thì lại đúng trúng một kẻ vô lại hơn!

Nổi máu anh hùng cứu cô một lần, 3 năm sau, tình cờ gặp lại, hai từ duyên phận dường như trở nên càng trớ trêu

Hình như là mẹ đang bị thương ở đâu đó nên mới bị con rồng này áp chế, bị đẩy vào tình thế bất lợi.

Chiếc đuôi rồng khổng lồ lại đập tới. Mẹ hít sâu một hơi. Khi một làn khói trắng bao phủ cả người bà cũng là lúc bà để lộ nguyên hình phượng hoàng của mình.

Một rồng một phượng hoàng, trận đấu ngày càng quyết liệt.

Tiếng đánh nhau đinh tai nhức óc vang dội khắp không gian.

Mẹ tôi lộ ra nguyên hình, lực công kích cũng mạnh hơn hẳn, cơ thể bị thương vẫn miễn cưỡng chống cự được con rồng này.

Trận đấu vẫn đang kéo dài, đôi mắt Tiểu Phượng Hoàng chợt như lạnh đi, con bé bay lên, đánh thẳng về phía con rồng. Cơ thể con bé nhỏ hơn cơ thể mẹ rất nhiều, nhưng tốc độ bay lại vô cùng nhanh, hơn nữa, sức mạnh công kích cũng rất mạnh!

Hai người họ nhanh chóng vây quanh con rồng, thế là cô ta lại là người rơi vào thế bất lợi. Tôi hít một hơi thật sâu, chuẩn bị đi lên hỗ trợ thì đột nhiên tôi cảm thấy sau lưng có cảm giác lạnh lẽ. Trong nháy mắt, cơ thể tôi lại không nghe sự điều khiển của tôi mà tự động đứng lên!