Đoán Thiên Mệnh

Chương 197



Cô ấy đã làm thần sông lâu như vậy, có một số việc thật ra đã rõ như ban ngày.

Nhưng bước ngoặt của cô ấy nằm ở đâu vậy? Tôi đã biết rồi nhưng chỉ sợ, với tình trạng hiện tại của thần sông không đi đến đó được.

"Bây giờ cõng anh và cô ấy bay thì em có vấn đề gì không?" Tôi hỏi Tiểu Phượng Hoàng.

“Không thành vấn đề, em đã hấp thu được rất nhiều thứ trong nước suối nên đã mạnh mẽ hơn rất nhiều." Tiểu Phượng Hoàng nói.

Tốc độ trưởng thành của con bé như muốn dọa chết người, nhưng khi nghe con bé nói vậy, đương nhiên là tôi vui lắm!

"Vậy đến buổi tối, em cõng hai bọn anh bay nhé, tuổi thọ của cô ấy..." Tôi nhìn về phía thần sông đang lái thuyền, nếu để Tiểu Phượng Hoàng cõng bay thì tiết kiệm được bao nhiêu thời gian so với lái xe nhỉ?

"Vâng." Tiểu Phượng Hoàng gật đầu, rồi lại nhỏ giọng hỏi tôi: "Đúng rồi, anh hỏi chân thân của thần sông là gì chưa?"

"Hỏi rồi."

"Là gì vậy?" Tiểu Phượng Hoàng vô cùng tò mò.

"Cô ấy không nói.”

Tiểu Phượng Hoàng cạn lời:

"Được rồi, đây là bí mật."

"Ừm, anh cần gọi điện thoại." Tôi lấy điện thoại ra.

Tiểu Phượng Hoàng ngoan ngoãn chờ bên cạnh, tôi phải gọi điện thoại cho Dương Siêu, tôi biết anh ta đã từng đến một nơi, từ đó mới dẫn đến việc anh ta biến thành nửa người nửa thi, cả việc em gái anh ta trúng độc nữa.

Anh ta không nói nhiều về chuyện này, thậm chí là không nhắc đến, nhưng tôi biết chuyện này cũng sẽ có liên quan đến chuyện của thần sông.

Tôi nghĩ tới nghĩ lui về ý nghĩa của quẻ tượng ngày hôm qua, bước ngoặt này là gì? Tôi nhìn suốt cả một đêm cuối cũng cũng nhìn ra được thứ nằm trên quẻ tượng, chỉ có mấy chữ tương ứng, người thi.

Thật ra, người đầu tiên tôi nghĩ đến là Hoàng Thi, ông ta lấy việc thu lượm thi thế làm niềm vui, có thể ông ta cũng chỉ là cái xác người. Nhưng chắc không phải, dựa vào tên của ông ta thì không phải người. Vì phân tích theo hướng đó nên khi tôi nghĩ đến Hoàng Thi thì bác bỏ ngay, nghĩ mãi đến nửa đêm mới nhớ tới Dương Siêu.

Khi đó tôi nhìn anh ta qua kính chiếu yêu, thấy trên cổ anh ta có vết thương, đương nhiên bước ngoặt không phải là Dương Siêu mà là nơi Dương Siêu đã từng đến.

Đây mới là bước ngoặt thành tiên của thần sông.

Tôi lập tức gọi điện thoại cho Dương Siêu, hỏi anh ta đang ở đâu? Lần trước nói chuyện với Diệp Thanh, tôi biết anh ta làm việc cho Thi Hoàng, cho nên... Điện thoại có người bắt máy, Dương Siêu rất bất ngờ, hỏi tôi sao lại gọi cho anh ta? Tôi nói có việc quan trọng.

"Để tôi gửi định vị Wechat cho cậu." Giọng nói Dương Siêu mệt mỏi, xem ra đã lâu rồi anh ta chưa nghỉ ngơi tử tế.

"Tôi muốn hỏi anh là, nơi trước kia anh và em gái anh cùng đi đến ở..."

"Cậu muốn đến đây à?" Dương Siêu ngạc nhiên.

Tôi nói sơ qua chuyện của thần sông, cuối cùng hỏi, giọng hơi căng thẳng:

"Tôi đoán có đúng không?"

"Cái này tôi không rõ lắm, nhưng tôi đang ở gần đó, để tôi gửi định vị cho cậu, cậu cứ tới đây trước đi." Dương Siêu nói.

"Được."

Tắt điện thoại, tôi nhanh chóng nhận được tin nhắn, bấm vào mở ra xem thử, Tiểu Phượng Hoàng trợn mắt ngạc nhiên, tôi đi đến bên cạnh thần sông, đưa cho cô ấy xem.

Thần sông hơi ngạc nhiên:

"Ở đây??"

“Đúng vậy, chúng ta đi đến đây đi.” Tôi nói.

“Xa quá, có lẽ là ta không đi lâu như vậy được." Thần sông nói.

Lái xe đến thì chắc chắn phải mất khoảng một hai ngày, huống chi đến nơi cũng chưa chắc đã có cơ hội. Sau đó còn phải đi tìm bước ngoặt này, mà để tìm được nó thì chắc chắn không thể tìm trong ngày một ngày hai được.

“Vậy cô còn có thể sống được bao lâu?”

"Ba…” Thần sông dừng lại.

"Chỉ ba ngày?” Tôi hốt hoảng, tôi cứ nghĩ là cô ấy vẫn còn năm sáu ngày nữa chứ.

Thần sông im lặng một lúc rồi gật đầu, bình tĩnh nói:

"Ừm, có thể là không đến ba ngày, ta không gắng được lâu như vậy... Cho nên tới nơi đó rồi cũng không tác dụng gì."

Tôi im lặng, tôi chưa hề nghĩ đến việc này, tôi do dự rồi nói:

"Để tôi lái cho, cô đi chợp mắt một lát đi."

Như vậy có thể dùy trì chút thể lực.

“Không được ngủ, ngủ tiếp nữa thì không tỉnh lại được." Thần sông lắc đầu.

"Vậy đến tối Tiểu Phượng Hoàng cõng chúng ta bay, như thế có thể tiết kiệm được một ngày." Tôi nói.

Thần sông liếc mắt nhìn Tiểu Phượng Hoàng:

"Có thể chứ?"

“Con bé đã mạnh hơn nhiều rồi."

“Nhưng lần trước ta thấy nó cõng cậu tốn sức lắm mà, giờ còn cõng cả ta nữa..."

Thần sông nhắc đến lần Tiểu Phượng Hoàng mang tôi đi tìm Hồ Thanh Từ, lúc đó con bé còn nhỏ, bây giờ không giống vậy nữa rồi.

Tôi nói xong, thần sông gật đầu:

"Ừ."

"Tôi sẽ không để cô chế.t đâu, cô yên tâm." Tôi nói một cách nghiêm túc.

"Anh bạn nhỏ, cậu đừng lừa ta." Thần sông liếc mắt nhìn tôi một cái.

Tôi gật đầu.

Tiếp theo, thần sông cố lái thuyền đến nơi đó. Tối đến, cô ấy cột thuyền lại,Tiểu Phượng Hoàng hiện nguyrn hình, thế mà chỉ nhỏ hơn mẹ có chút xíu. Với cơ thể này mà cõng tôi và thần sông bay chắc chắn không thành vấn đề.

Nàng tiếp cận hắn, sát cánh hóa giải bao vụ án, đâu ngờ thân thế và mục đích của nàng có nhiều uẩn khúc

Bị cô lập trong chính GĐ mình, cô gai góc với thế giới nhưng lại là công chúa nhỏ của riêng anh

Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa, nàng vừa chạy thoát gã đàn ông đáng chết, thì lại đúng trúng một kẻ vô lại hơn!

Nổi máu anh hùng cứu cô một lần, 3 năm sau, tình cờ gặp lại, hai từ duyên phận dường như trở nên càng trớ trêu

Tôi và thần sông bò lên, tôi bò lên bên cổ Tiểu Phượng Hoàng, mở định vị ra đưa cho con bé nhìn, Tiểu Phượng Hoàng gật đầu:

"Em thấy rồi.”

Cô bé bắt đầu vỗ cánh bay, cõng tôi và thần sông trên lưng.

Quả nhiên tốc độ nhanh hơn trước rất nhiều, thần sông ngồi trên lưng con bé, mái tóc màu bạch kim của cô ấy bay phất phơ trong gió.