Đoán Thiên Mệnh

Chương 199



Trông Dương Siêu rất mệt mỏi, tôi biết gần đây anh ta đang làm việc cho Hoàng Thi, có lẽ là làm việc ngày đêm đảo lộn, nhưng anh ta là nửa người nửa thi nên vẫn còn ổn, nếu không là người bình thường, với bộ dạng tiều tụy này thì đã ngoài năm mươi rồi.

Có điều khi Dương Siêu gặp thần sông, anh ta rất ngạc nhiên, dù gì anh ta biết thần sông đã lâu như vậy nhưng đến hôm nay mới được nhìn thấy tận mặt thần sông. Vì có một người đẹp như vậy xuất hiện nên anh ta đứng hình mất 3-4 giây.

Vẻ mặt thần sông không biểu hiện gì, song khi Dương Siêu thấy Tiểu Phượng Hoàng trong hình người thì lại ngây người tập hai.

Anh ta im lặng đủ 1 phút đồng hồ, tôi ho khan một tiếng, anh ta mới lấy lại tinh thần, tôi cạn lời với anh ta luôn rồi, đã tiều tụy hốc hác thành như vậy mà còn có tâm tình ngắm người đẹp hả trời?

"A? Bên kia, chúng ta qua bên kia đã." Dương Siêu xấu hổ chỉ chỉ.

Tôi đi tới bên cạnh anh ta:

"Đừng lề mề nữa, thần sông còn nhiều nhất là ba ngày."

"Cái gì? Ngắn vậy sao?"

Dương Siêu ngạc nhiên, anh ta quay lại nhìn thần sông, thì thầm:

"Thảo nào tóc cô ấy bạc hết rồi."

Tôi thụi nhẹ anh ta một cái, anh ta nói tiếp:

"Ừm, tôi vừa mới qua đó đặt bàn trước, bây giờ có lẽ là chẳng có ích gì rồi, chúng ta cứ đi thẳng tới chỗ đó là được."

Chỗ này nằm cạnh núi, ngay đằng sau là một ngọn núi vô danh nhỏ. Với tình hình của thần sông thì chắc chắn không thể chậm trễ được nữa, leo bộ lên chắc chắn là không được. Tôi nói Dương Siêu kể sơ qua tình hình bên trong là được, rồi để Tiểu Phượng Hoàng mang tôi và thần sông bay vào.

Tiểu Phượng Hoàng vẫn còn nhỏ, chở ba người là không được, chỉ có thể mang tôi và thần sông thôi.

Dương Siêu thấy tôi gấp gáp như vậy thì cũng đành chịu:

"Tôi cố tình nói với Hoàng Thi là cho tôi nghỉ mấy ngày, tưởng là có thể đi vào với các cậu mà chờ nửa ngày, cậu lại xem tôi như người chỉ đường hả??"

Tôi xấu hổ lắc đầu, anh ta nói:

"Thôi được rồi, tôi cũng không nói nhiều lại làm lỡ thời gian của thần sông... Có thể cùng ăn bữa cơm chứ? Tôi đã đặt đồ ăn rồi."

Hôn nhân không tình yêu, thứ duy nhất giữa anh và cô chỉ là mối hận tận xương tủy

Người đàn ông đẹp trai lạnh lùng ném tờ chi phiếu vào mặt, yêu cầu cô kết hôn. Nhưng đằng sau sự lạnh lùng có 1 bí mật...

Dụng cụ chà gót chân hàng nội địa Châu âu - Siêu mềm mại, chống nứt nẻ da - Giá sale cực rẻ!

Mang mối thù gia tộc, cô bắt đầu thân phận mới để gả cho con trai kẻ thù, nhưng tình cảm lại là bài toán không đoán được

Gần đây có một trấn nhỏ, tôi nhìn thần sông và Tiểu Phượng Hoàng hỏi:

"Có đói bụng không?"

"Đói." Thần sông gật đầu.

"Em cũng vậy." Tiểu Phượng Hoàng xoa bụng.

"Vậy được rồi, vừa ăn anh vừa nói là được." Tôi nói.

Dương Siêu lập tức dẫn chúng tôi đến nhà hàng mà anh ta đã đặt trước, chờ tất cả các món được dọn lên, Dương Siêu nói, thần sông vẫn luôn nhìn anh ta, có lẽ là cô ấy biết gì đó.

Tôi lại đang nghĩ, trong núi này có nguy hiểm gì vậy, nếu không thì sao em gái của Dương Siêu trúng độc được?

Tiểu Phượng Hoàng im lặng ăn cơm, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn tôi.

"Núi này chắc thần sông cô cũng biết sơ sơ nhỉ" Dương Siêu nhìn thần sông.

"Biết chút thôi, vì ta rất ít khi đến đây." Thần sông lắc đầu nói.

"Vậy tôi nói thẳng nhé, trước đây tôi và em gái tôi, thêm em rể nữ là ba người đi lên ngọn núi này thì nghe được một tin tức." Dương Siêu nói một cách chậm rãi, sắc mặt anh ta đau thương tựa như nhớ về một hồi ức đau khổ nào đó.

1001 loại cốc Starbuks cực hot, siêu xinh - Giảm đến 50% trên Shopee trong tháng 8!

Dụng cụ chà gót chân hàng nội địa Châu âu - Siêu mềm mại, chống nứt nẻ da - Giá sale cực rẻ!

Bàn ủi hơi nước cầm tay gấp gọn - Siêu phẳng, siêu bền, giá SALE sập Shopee

Chậu kèm thớt đa năng 2 in 1 siêu tiện lợi, siêu bền - Giá hot sale duy nhất Shopee

Em gái anh ta trúng độc ở đây, em rể của anh ta thì đã chết, còn anh ta thì biến thành nửa người nửa thi, chỗ này chắc chắn rất nguy hiểm, vì vậy tôi đang nghĩ, bước ngoặt của thần sông có phải là giải quyết nguy hiểm của chỗ này không??

"Tin gì?" Tôi hỏi.

Thần sông không thích nói chuyện chỉ nhìn anh ta, cả Tiểu Phượng Hoàng cũng nhìn anh ta chằm chằm.

"Có một quyển sách từ trên trời rơi xuống." Dương Siêu nói.

"Sách? Sách gì?" Tôi hỏi.

Sách từ trên trời rơi xuống?

Tiểu Phượng Hoàng cũng ngạc nhiên, thần sông trầm ngâm một giây rồi nói:

"Nghe nói là thiên thư."

Tôi ngạc nhiên, Dương Siêu nhìn thần sông gật đầu:

"Đúng, tôi, em gái và em rể đi tìm quyển thiên thư này, nhưng lại gặp phải một cái hố độc, trong đó toàn là các loại kịch độc, tôi không nghe lời em gái mà đi vào, em gái em rể đi vào tìm tôi. Cuối cùng em rể bị độc chết, còn em gái tôi..."

Nói đến đây, Dương Siêu liền trở nên trầm lặng.

"Hố độc?" Tôi chưa từng nghe đến chuyện này.

Dương Siêu gật đầu, thần sông mở miệng nói:

"Nghe nói hố độc này là một vật của một vị thần tiên đánh rơi, sau đó thì biến thành như vậy..."

"Có chuyện này nữa sao?" Tôi ngạc nhiên.

"Sao lại không được? Khi vị kia đại náo thiên cung đạp lò luyện đan của Thái Thượng lão quân xuống dương gian không phải đã hình thành hỏa diệm sơn sao??" Thần sông nói.

Tội ngạc nhiên gật đầu, nếu là như vậy, vậy hố độ này đã rõ rồi:

"Vậy ý của anh là, thiên thư nằm trong một hố độc kia??"

"Ừm, chắc là vậy." Dương Siêu gật đầu.

Nhưng tôi lại thấy kỳ quái, lẽ nào bước ngoặt của thần sông là tìm được quyển sách rớt từ trên trời xuống này sao? Sau khi lập công, mọi chuyện thần sông đã làm trước đây sẽ được xóa bỏ, lập công chuộc tôi phi thăng thành tiên sao?? Vậy sao thần tiên trên trời không xuống làm luôn cho rồi??

Tôi nhìn thần sông, đôi mắt cô ấy sáng lên, tôi đang suy nghĩ, chẳng lẽ là cố ý để lại cơ hội này cho thần sông thành tiên sao??

"Quyển thiên thư đó viết cái gì vậy?" Tôi tò mò hỏi.

"Tôi vẫn chưa được xem sao tôi biết được?" Dương Siêu lắc đầu rồi lấy một cái bình nhỏ ra, nghiêm trọng nói: "Đây, đây là mấy viên đan giải độc do tôi chuẩn bị, mỗi người chỉ được uống một viên, mỗi viên chỉ có thể duy trì được nửa tiếng đồng hồ, hay nói cách khác, khi ở trong hố độc, nếu không tìm được thiên thư trong vòng nửa tiếng thì phải đi ra, không thì sẽ chết trong đó..."

Tôi nhận lấy rồi khẽ gật đầu, tôi biết đây không phải chuyện đùa, chắc chắn phải chuẩn bị trước mới được. Chung quy lại nếu thật sự làm lỡ thời gian thì sẽ chết.

Bốn người chúng tôi tiếp tục ăn cơm, ăn xong, tôi, thần sông, Tiểu Phượng Hoàng cùng đứng lên.

Giờ phải đi thẳng vào luôn vì thần sông không thể chờ nổi nữa, cô ấy không có thời gian để chờ.

Mấy người chúng tôi cùng đi ra, Dương Siêu kéo tôi nói:

"Nếu cô ấy thành tiên rồi thì ai quản lý sông Trường Giang?"

"Sao tôi biết được? Chắc là cô ấy sẽ sắp xếp chứ?" Tôi vô thức liếc nhìn thần sông, tôi chưa từng lo lắng chuyện này, thần sông có nghĩ tới chưa?

"Được rồi, dù gì chuyện này cũng không phải là điều chúng ta có thể bận tâm được, cậu cẩn thận chút, độc tính trong hố độc rất mạnh, nếu đã hết giờ, cậu phải cố gắng nín thở, nhất định không được thở rồi nhanh nhanh chạy ra." Dương Siêu nói.

"Tôi biết rồi." Tôi gật đầu.

Dương Siêu như có điều muốn nói lại thôi:

"Được rồi, cậu đi đi."

Tôi gật đầu, lúc này, bầu trời đã hoàn toàn tối đen, đúng lúc có thể để Tiểu Phượng Hoàng cõng tôi và thần sông bay.

Song lúc tôi đi, Dương Siêu kéo tôi lại:

"Cậu xem thần sông xinh đẹp như vậy mà sao trước kia cứ mang cái khăn che mặt đó làm chi?"

Tôi vô cùng ngạc nhiên:

"Cô ấy cũng xinh thôi chứ có rất đẹp đâu?"

Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, Chuột Vương cũng mê muội thần sông đến mức điên đảo thần hồn, Dương Siêu này cũng nhìn đến mức ngây người, thần sông hấp dẫn đến vậy sao? Tôi thật sự không cảm giác được, chỉ cảm nhận được thôi, nói như thế nói nhỉ, cô ấy rất thích quạo người khác. Chuột Vương làm gì biết điều này, nếu hắn biết mà sống chung với thần sông mỗi ngày, không phải là ngày nào cũng bị cô ấy cáu sao?

"Người anh em, cậu thật sự cần một cặp kính đấy." Dương Siêu vỗ vai tôi nói.

Tôi trợn trắng cả mắt:

"Được rồi, anh làm việc của anh đi, chúng tôi đi đây."

"Đúng rồi, biến hóa của Tiểu Phượng Hoàng cũng thật là..." Dương Siêu muốn nói lại thôi, Tiểu Phượng Hoàng nghe thấy thì đôi mắt sáng lên, Dương Siêu lập tức ngậm miệng.

Chúng tôi đi đến nơi không có người, Tiểu Phượng Hoàng lại biến về nguyên hình, tôi và thần sông leo lên, Tiểu Phượng Hoàng vỗ đôi cánh khổng lồ, đưa chúng tôi lên núi.

Tôi chắc chắn là chưa bao giờ đến ngọn núi này nên tôi vừa tò mò vừa cảnh giác nhìn chằm chằm phía dưới còn thần sông thì lẩm bẩm gì đó, trời chợt đổ mưa xối xả. Tôi hiểu ý cô ấy, nếu là hố độc vậy nước mưa có thể làm giảm độc tính một chút.

Tiểu Phượng Hoàng bay vòng vòng trên núi khoảng nửa tiếng, cuối cùng tôi cũng ngửi thấy một mùi hôi cay mũi khó ngửi.

Phía dưới là một bãi đầm lầy, có lẽ là hố độc đã được nhắc đến.