Đoán Thiên Mệnh

Chương 30



Vừa nãy từ tướng mạo cô ấy, tôi nhìn ra việc kinh doanh trong nhà cô ấy đang xảy ra chuyện. Thực ra, không khó giải quyết. Trên tướng mạo của cô ấy, đầu tiên chỗ sống mũi đại biểu cho của cải, có mang một chút khí đen, thêm vào ấn đường cô bé phản hồng, cho thấy rõ thời gian vừa rồi khá bất lợi. Hơn nữa tuy khí đen trên mũi chỉ có một chút ít, thế nhưng màu sắc tương đối đậm, điều này hiển nhiên là do tích lũy 1 thời gian dài mà tạo thành, xét theo sắc độ thì chuyện làm ăn trong nhà cô ấy trong hai năm nay không được suôn sẻ lắm.

Bữa tiệc ngày hôm nay là cơ hội do ba cô ấy tranh thủ giành được, tuy những món quà phải tặng đã được chuẩn bị chu đáo, thế nhưng tướng mạo bất lợi của cô bé không có dấu hiệu giảm bớt, thậm chí càng sâu sắc thêm, suy ra chỉ có một vấn đề, món quà cô ấy tặng không ổn, hơn nữa sẽ làm người ta phản cảm, sẽ không có tác dụng gì. Vì lẽ đó tôi ngăn cô ấy đừng tặng món quà đó.

Nội dung tôi viết trên tờ giấy chính là: Không thể tặng được.

Ý tôi là để cho cô ấy mang, tối thiểu làm vui lòng mới được, cô bé trả lại cho tôi tờ giấy này, tôi khá là bất đắc dĩ, tôi lắc đầu, "Tôi không phải là kẻ lừa gạt, có điều có tin hay không là tùy cô."

"Cha tôi nói cậu chính là tên lừa đảo” Cô gái nói.

Tôi thật sự cạn lời, chỉ có thể nói ra những gì tôi nhìn thấy trên mặt cô ấy cho cô ấy nghe, đương nhiên là tôi phải ém nhẹm việc tôi nhìn được ra cô ấy nhất định không bắt tôi bồi thương vụ va quệt xe kia.

Cô ấy nhìn chằm chằm tôi vài giây, vẻ ngờ vực trên mặt càng nhiều, đột nhiên cô đứng lên đi mở cửa, một người trung niên mặc âu phục từ bên ngoài đi tới, đôi lông mày của 2 người rất giống nhau, là cha cô ấy.

"Tôi là Quách Vĩ, đây là con gái tôi, Quách Đình Đình, xin hỏi quý tính đại sư?" Người đàn ông trung niên này vừa đi vào đã hỏi 1 cách rất khiêm nhường, lịch sự. Xem ra vừa nãy ông ta ở ngoài cửa nghe thấy hết những gì tôi nói với con gái ông ta, xem chừng bị những lời tôi nói thuyết phục rồi.

Tôi vội vàng đứng lên. "Tôi không phải đại sư, tôi mới vừa mới làm trầy xe của các người, cho nên mới..."

"Tôi biết, con gái của tôi đã nói với tôi rồi" Ánh mắt của ông ta có chút thâm ý, trong lòng tôi nhất thời hơi lúng túng, người này là ông chủ lớn, có tình huống nào mà ông ta chưa từng thấy chứ? Chắc chắn là biết tôi cũng nhìn ra con gái ông ta sẽ không để cho tôi thường tiền, chỉ là không vạch trần tôi mà thôi.

Có điều đây là bệnh nghề nghiệp của tôi, tôi cũng không có cách nào khác.

"Đại sư mới vừa nói, đồ vật tôi định tặng, người kia sẽ không thích, tại sao đại sư lại nói như vậy?" Ông ta đặt câu hỏi.

"Tướng mạo con gái ông, với tướng mạo ông không có bất kỳ thay đổi gì đã nói lên được chuyện này." Tôi nói, sau khi tặng lễ mà tướng mạo không biến hóa, vậy còn có thể giải thích gì nữa. Người ta không thích, vậy tại sao phải giúp nhà ông ta?

"Ba, có thật không? Người kia chẳng phải rất yêu thích đồ cổ sao? Chúng ta đã bỏ ra một tr..." Cô gái nhỏ giọng nói.

Người đàn ông trung niên giơ tay lên, cô gái im bắt, không nói nữa, ông ta lộ ra vẻ trầm ngâm.

"Bữa tiệc này tôi phải hẹn từ rất lâu, người đó mới bằng lòng gặp mặt, tôi biết ông ta yêu thích đồ cổ, hơn nữa đó là năm sinh của ông ta, vậy nên đã bỏ ra những hơn 1 triệu… ông ta nên thích mới phải…”

"Các người tặng gì vậy?" Tôi không nhịn được hỏi, Dương Siêu cũng có chút hiếu kỳ.

"Con hổ được tạc bằng ngọc cổ, là đồ từ thời nhà Thanh." Người trung niên nói.

"Cái này là tôi và cha cùng nhau chọn, trước khi mua còn tìm người chuyên giám định, chắc chắn là ngọc nhà Thanh, cũng là đồ cổ thật, cái này không sai". Cô ấy cũng không nhịn được nói một câu, phỏng chừng là cho rằng tôi nghĩ bọn họ đưa đồ cổ là giả, cho nên mới bổ sung một câu như vậy.

Dựa theo bọn họ nói, đúng là đồ quá tốt, bọn họ bỏ ra nhiều tiền như vậy để làm vui lòng người khác mà vẫn không có kết quả, vậy vấn đề ở đâu? Tôi trở nên trầm tư, người đàn ông trung niên này cũng không giục tôi, tôi nghĩ một hồi, đột nhiên nảy ra 1 ý.

"Ngoài ông tặng hổ ra thì những người khác, có ai đưa nữa không?

"Đại sư nói vậy là có ý gì?". Người trung niên kinh ngạc.

"Rất đơn giản, một núi không thể có hai hổ, nếu như trước đây người ta đã có một con rồi, ông lại đưa một con, cho dù đắt hơn nữa, mất nhiều tiền như thế, hai con cũng chỉ là hai con hổ, ông ta thể yên bình sao? Đây không phải là ông muốn nói cho người ta biết ông muốn người ta nội bộ lục đục sao? Đây chắc chắn là điều làm người ta không vui." Tôi nói như thế, nếu là thật thì là ông ta rủa nhà người ta chiến tranh nội bộ, người ta không trả thù ông là may rồi, chuyện làm ăn của hai cha con này không thể khởi sắc lên được.

"Hình như không có, tôi chưa từng nghe qua." Người trung niên lắc đầu, cô bé kia ghé vào lỗ tai ông ta nói nhỏ:

"Ba, ba đã quên rồi sao, chuyện ba năm trước..."

Người đàn ông bừng tỉnh, vỗ trán một cái, có chút bất đắc dĩ.

"Ôi, tôi đã quên ba năm trước, tôi đã tặng một con hổ cho ông ta, lúc đó ông ta vô cùng yêu thích, sao tôi lại quên mất chứ, một núi không thể chứa hai hổ, điều cấm kỵ như vậy mà tôi lại quên đi mất..."

Ông ta có chút ảo não, nhưng ánh mắt nhìn tôi lấp lánh, có thần hẳn.

"Phiền đại sư chỉ điểm giúp, người khác sắp tới đây rồi, tôi đi chuẩn bị đồ vật cũng không kịp, lần này nếu như ông ta không hài lòng, lần sau hẹn ông ta ra ngoài càng khó khắn, rắc rối.”

Nàng tiếp cận hắn, sát cánh hóa giải bao vụ án, đâu ngờ thân thế và mục đích của nàng có nhiều uẩn khúc

Bị cô lập trong chính GĐ mình, cô gai góc với thế giới nhưng lại là công chúa nhỏ của riêng anh

Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa, nàng vừa chạy thoát gã đàn ông đáng chết, thì lại đúng trúng một kẻ vô lại hơn!

Nổi máu anh hùng cứu cô một lần, 3 năm sau, tình cờ gặp lại, hai từ duyên phận dường như trở nên càng trớ trêu

Tôi nghĩ 1 chút rồi nói, "Cách thì có, chỉ là ông có dám hay không"

"Đại sư mời nói"

"Đưa con hổ ngọc kia cho tôi xem thử một chút". Tôi nói.

Ông ta lập tức bảo con gái đi lấy, ngay sau đó, cô ấy đã lấy ra một hộp quà từ trong xe, trong đó có một con hổ màu xanh ngọc, tôi nhìn mấy lần sau đó nói, "Bẻ con hổ này đi, rồi đưa cho người đó là được."

"Cái gì? Bẻ đi? Bẻ rồi không phải là sẽ thành phế phẩm sao? Làm sao có thể tặng người ta được chứ? Chỉ càng làm người ta chán ghét!" Cô gái kia nói thầm, trên mặt bắt đầu xuất hiện ngờ vực với những lời tôi nói, ngay cả Dương Siêu đều dùng ánh mắt quái lạ nhìn tôi, thật giống như đang thắc mắc tại sao tôi lại muốn nói như vậy.

Người đàn ông này nghĩ một hồi, đột nhiên vỗ trán, lộ ra vẻ vui mừng không tả xiết.

"Đa tạ đại sư chỉ điểm, Đình Đình, đưa cho vị đại sư này 1 vạn, là thù lao cho lần chỉ điểm xem tướng này."

Ông ta nói xong cũng bắt đầu dùng sức bẻ con hổ thành hai nửa, rồi thả hai khối ngọc vỡ vào trong hộp, sau đó trực tiếp đi đến bữa tiệc đã hẹn, cô gái nhìn tôi một chút, càng thêm hiếu kỳ, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ lấy ra 1 vạn đặt trên bàn, tôi ngây người, 1 vạn tệ...

Dương Siêu không nhịn được hỏi tôi.

"Cậu lại nảy ra ý đồ xấu gì nữa vậy? Đập vỡ khối ngọc, không phải là thành phế phẩm rồi sao? Vậy mà người ta còn làm theo? Lạ thật, cái người họ Quách này thế mà cũng nghe theo cậu, cậu mau nói cho ta biết rốt cuộc là ý gì vậy?"