Đoán Thiên Mệnh

Chương 73



Tiếng “rắc rắc” làm tôi hoảng đến độ tim muốn rớt ra ngoài. Tôi vội bò dậy khiến Diệp Thanh giật mình chạy qua dìu:

“Lý Dịch, sau lưng cậu…”

Cô ấy cũng nghe được tiếng đó.

Tôi hấp tấp mở túi ra xem thế nào, bởi vì “rắc rắc” thì chỉ có thể là tiếng nứt trứng. Vậy phải làm sao đây?? Mọi thứ quá diễn ra đột ngột mà tôi lại chưa từng ngồi thuyền nên không thể đứng vững, vậy là liền ngã uỵch. Kiểu này là đè trúng hộp chắc rồi. Lòng tôi sốt như lửa đốt.

“Cẩn thận, vịn chắc trước đã.” Chị Nguyệt bảo vội. Tôi lập tức làm theo, vịn lan can trên đầu thuyền rồi ngồi xổm xuống.

Lúc này, đáy thuyền lần nữa bị va chạm khiến cả thuyền lung lay. Lẽ nào chúng tôi bị thứ gì theo dõi?

“Chị Nguyệt, có chuyện gì vậy?” Diệp Thanh cấp bách hỏi.

Chị Nguyệt quanh năm sống trên thuyền đã quen với sự rung lắc bèn ổn định cơ thể bước tới đầu thuyền, chăm chú hướng đôi mắt xuống dưới.

Uỵch! Thuyền lại bị đụng, cường độ quá mức kịch liệt buộc tôi phải siết chặt tay vịn.

“Lý Dịch, cậu vịn chắc lan can trước đi, để tôi qua kia xem chị Nguyệt. Nắm chặt đấy, đừng để ngã.” Diệp Thanh đứng dậy chạy qua chỗ chị Nguyệt.

Thấy sắc mặt hai người khó coi, tôi liền gấp gáp móc hộp sắt ra nhìn, vừa nhìn, lòng đã lạnh đi một nửa. Ban nãy cái hộp bị tôi đè hơi méo mó, mà bên trong…

Tôi đánh thót, vội vã mở hộp ra kiểm tra, thế là chứng kiến quả trứng vàng xuất hiện một vết nứt. Đều do tôi đè mà ra. Lòng tôi hiện rất lo lắng, chẳng biết liệu vết nứt này có ảnh hưởng đến quá trình ấp trứng của tiểu phượng hoàng không nữa.

Tôi vô thức hỏi có sao không, nhưng sao tiểu phượng hoàng trả lời tôi được? Con bé không nhúc nhích, tôi chỉ có thể dùng ngón tay cảm nhận mạch đập gấp gáp của nó từ trong vỏ trứng, như thế càng làm tôi áy náy tự trách. Tôi tranh thủ bọc tiểu phượng hoàng bằng quần áo, bỏ nó vào hộp sắt rồi cất vào túi đeo. Thời điểm này mà cầm con bé trên tay còn nguy hiểm hơn.

Tôi vịn tay đứng lên, khó khăn tới cạnh Diệp Thanh và chị Nguyệt theo chuyển động của thuyền, sau đó đưa mắt nhìn xuống. Thế mới phát hiện ở dưới nước, một cái bóng đen đang va từng cái, từng cái vào thuyền như thể muốn lật bọn tôi xuống. Tôi nhìn mà kinh hãi, vội hỏi có chuyện gì vậy?

Dù sao thuyền của chị Nguyệt cũng không lớn, bị nó đụng mạnh vậy có khác gì bị xe đâm đâu. Thuyền có khả năng sẽ lật, nhỡ chúng tôi rơi xuống nước thì chẳng phải càng thêm nguy hiểm?

“Không biết điều! Thứ này đang đuổi chúng ta đi!” Chị Nguyệt tức giận hô, sau đó vào phòng mình lôi cây dao vừa dùng để giết cá ra. Tôi xem hoảng cả hồn. Gì đây? Chị ấy muốn xuống nước chặt cá à?

Chị Nguyệt chẳng nói chẳng rằng đã nhảy tọt vô nước. “Ùm”, cây dao trong tay chị chém xuống. Tôi gấp gáp hỏi không sao chứ, thứ dưới nước dẫu gì cũng rất lớn! Lấy dao chặt vậy sao được?

Diệp Thanh mới bảo: “Con dao này của chị Nguyệt không phải dao thường. Lúc tôi mới quen chị ấy từng chứng kiến chị chém cá trong nước, mấy phút sau đã kéo lên cả trăm ký cá…”

Tôi nghe mà sợ, hơi bị mạnh quá rồi đó?

Diệp Thanh thấy chị Nguyệt nhảy xuống cũng tuốt kiếm gỗ đào chuẩn bị nhảy theo. Tôi ngó qua mặt cô ấy, bảo:

“Thi châu vẫn còn ở gần đây, khả năng cao là bị con cá này nuốt.”

Diệp Thanh gật đầu.

Thấy cô ấy quấn dây vào người định xuống nước, tôi bèn làm theo, ai ngờ Diệp Thanh lắc đầu:

“Cậu không được, lỡ quả trứng trong túi cậu đeo lại bị va đập nữa thì sao?”

Tôi thoáng chốc chẳng biết làm gì nữa.

“Đúng rồi, vừa nãy thế nào rồi?” Cô ấy hỏi, tôi liền đáp có vết nứt rồi. Cô ấy thở phào một hơi, nghĩ nghĩ một chốc lại nói:

“Không quá nghiêm trọng, nhưng có thể sẽ bị ảnh hưởng, nói không chừng con bé sẽ ra sớm hơn…”

Tôi lập tức thấy nguy. Ra sớm hơn?

“Cậu đừng lo quá. Trứng phượng hoàng không phải bị cậu đụng một cái là xảy ra chuyện lớn đâu, người ta là thần thú đấy.” Coi như cô ấy muốn an ủi, tôi cũng chỉ có thể cười khổ. Cứ mong là vậy đi.

Diệp Thanh kêu tôi trông chừng sợi dây, tôi vừa gật đầu, cô ấy đã nhảy vọt xuống nước đâm tới tấp. Tôi chạy vội lên đầu thuyền nhìn, dưới nước nhanh chóng trồi lên một bãi máu loãng. Tôi hết sức kinh ngạc khi thấy một cái bụng trắng đang dần nổi lên. Thế mà là một con cá chép 100 - 150kg đỏ rực nổi lềnh bềnh trên nước trông khá khiếp.

Trên đầu nó có một vết dao trí mạng do chị Nguyệt chém bằng dao phay, ngoài ra mắt nó còn mù một con, do Diệp Thanh đâm.

Chị Nguyệt với Diệp Thanh cùng trồi lên khỏi mặt nước. Chị Nguyệt mặt không đỏ, thở không gấp, trong khi Diệp Thanh thì kém hơn, thở hồng thở hộc. Xem ra người ăn cơm trên nước có chênh lệch ở thời gian nín thở là điều hiển nhiên.

Diệp Thanh dùng kiếm gỗ đào rạch bụng con cá chép, mỡ nó nhiều đến hoảng, thoáng chốc đã khiến mặt nước bóng loáng. Diệp Thanh kế đó mò tay vào lục tìm, sau nhướng mày bảo thi châu không có trong đó.

Cô nàng ngửa mặt nhìn tôi, lắc đầu bảo: “Lý Dịch, không có thi châu.”

Tuy nhiên, tướng mạo cô ấy nói cho tôi biết thi châu đang ở gần đây, nếu không… Nếu không, cung Mệnh cô ấy cũng sẽ xuất hiện hiện tượng tương ứng; hiện giờ không xuất hiện nghĩa là thi châu đang ở gần đây.

Tôi kêu cô ấy tìm kỹ chút, Diệp Thanh liền tìm lại lần nữa. Ruột cá đều kéo hết cả ra, chị Nguyệt cũng chung tay tìm, nhưng vẫn không thấy.

Diệp Thanh lắc đầu với tôi, tôi tỉ mỉ xem tướng mạo cô ấy mấy lần rồi hỏi tại sao con cá lại công kích chúng ta?

Chị Nguyệt giải thích:

“Hẳn là quả trứng trong túi cậu thu hút nó, nó định đẩy cậu xuống nước để ăn quả trứng.”

Tôi giật mình, “sức hút của tiểu phượng hoàng lớn vậy á?” Tôi vô tình bật thốt câu này làm chị Nguyệt nghe được ngạc nhiên vô cùng:

“Cậu nói gì cơ? Trong túi cậu là trứng phượng hoàng?”

Diệp Thanh hướng về phía tôi gật đầu, ý bảo có thể nói thật với chị ấy. Thế là tôi gật gật, chị Nguyệt vỡ lẽ:

“Khó trách, quả mật trong người phượng hoàng là một trong những vị thuốc mấu chốt để chế tạo thuốc trường sinh bất lão cho Tần Thủy Hoàng. Quý giá như vậy hỏi sao có thể hấp dẫn sự chú ý của những thứ đó. À phải, vừa rồi trứng nở chưa?”

Tôi bảo chưa, chị ấy lập tức gật gù:

“Vậy thì vấn đề không lớn.”

Tôi vừa thở ra thì đúng lúc này, Diệp Thanh hỏi phải làm gì, tôi liền đáp:

“Thi châu đang ở dưới nước, mọi người tìm thử đi.”

Diệp Thanh gật đầu, sau đó liếc qua con cá rồi hỏi chị Nguyệt một câu gì đó. Chị Nguyệt đánh mắt sang tôi nói được, thế là Diệp Thanh bóp lấy quả mật to hơn cả nắm tay của con cá ném lên: “Chớ lãng phí, ăn đi, cái này có lợi cho cậu.”

Tôi vô thức bắt lấy. Mật có thể giúp sáng mắt, đúng thật là có lợi cho việc xem tướng, nói không chừng còn có thể dùng khí che giấu tướng mạo thật, mà tôi cũng có thể coi được một… hai… Cơ mà mật đắng vậy làm sao ăn được?

“Đừng lãng phí, giá thị trường một quả mật tận ba chục nghìn đấy! Mua chẳng nổi đâu!” Nghe Diệp Thanh nói, tôi đành cắn răng nhét thẳng quả mật vào miệng. Mùi máu tươi làm tôi suýt phun ra lại. Đắng quá, mới cắn vào thôi đã muốn ói, nhưng tôi lại buộc phải nuốt chửng nó.

Tôi chạy vào trong kiếm nước uống, uống xong lại chạy ra, lưỡi mất hết vị giác, chỉ còn lại vị đắng tanh, tôi thậm chí còn nghĩ trong mấy tháng tới sẽ không động đũa vào cá. Chỉ hy vọng quả mật này có thể giúp hai mắt tôi sáng hơn, nếu không… tôi hối hận chết mất.

Chỉ từng đó thời gian, Diệp Thanh đã trồi lên khỏi mặt nước thở hổn hển. Nín thở quá lâu, cô ấy chịu không nổi.

Tướng mạo cô ấy đang ngày càng sáng, chứng tỏ nó vẫn còn dưới nước. Chắc chị Nguyệt cũng tìm được thi châu rồi, tôi liền thở phào: “Chị Diệp Thanh, chị lên đi, chị Nguyệt tiếp cận được thi châu rồi.” Tôi nghĩ có khả năng đụng phải mấy nơi khác.

Diệp Thanh hiểu ý, nhanh chóng nắm dây leo lên. Quả nhiên chưa tới ba phút, chị Nguyệt đã ló ra khỏi nước, trong tay còn cầm một hạt châu đen khá phản quang. Đây chính là hạt châu bị đặt trong thi thể? Vật thế này… Lâm Tử Mệnh kêu Diệp Thanh tìm làm gì?

Tôi với Diệp Thanh hợp sức tính kéo chị Nguyệt lên, chị Nguyệt lại lắc đầu ném thi châu cho Diệp Thanh. Diệp Thanh bắt lấy, vội kiểm tra nó tới lui.

“Dưới nước còn vài thứ, đợi chút.” Chị Nguyệt lại lặn xuống, mấy phút sau, chị xuất hiện cùng một chiếc rương, tôi và Diệp Thanh nhanh chóng kéo chị ấy lên.

Chị Nguyệt gấp không chờ nổi mở rương ra. Song, vừa thấy đống đồ bên trong, cả ba chúng tôi đều ngẩn cả người.

Bên trong cái rương này có một lớp giấy chống thấm nước, giúp cách ly nước một cách hoàn hảo, mặc dù bên ngoài rương hiện đầy bùn đất. Nhưng khi chị Nguyệt từ từ mở mấy tầng giấy chống thấm này ra, ba chúng tôi thấy được đồ vật bên trong, sắc mặt cũng thay đổi. Tôi cứ nghĩ đó là cái gì giống như vàng bạc, châu báu, tiền xu, vàng khối,..., dù sao cái rương bị bùn đất bao bọc này chất liệu cũng không tệ lắm, đồ vật bên trong giá trị chắc cũng không kém chứ? Nhưng không, năm bên trong lẳng lặng một cuốn sách cổ, giống như tấu chương. Trong này một giọt nước cũng không có, cuốn sách này được bảo quản hoàn hảo, giống y như mới, chỉ có điều bề ngoài vì lâu đời như vậy nên có chút ố vàng.