Đoán Thiên Mệnh

Chương 82



Tôi yên lặng một lúc xong lại cảm thấy bồn chồn. Đến tối tôi thực sự không thể kiềm chế được, thu dọn đồ đạc, khoác ba lô chuẩn bị chạy ra ngoài. Nhưng chưa ra ngoài tôi đã bị dọa 1 trận, là do trước cửa nhà tôi có một vài bóng người thấp thoáng trong đêm đen!

Tôi dừng lại ngay lập tức, cầm đèn pin chiếu qua đó, sau khi nhìn thấy những bóng người này, da đầu tôi tê dại. Bởi đó là bốn hình người bằng giấy với biểu cảm kỳ dị, ngẩng đầu kiêu ngạo.

Lần trước không phải là bốn người giấy này đã mang nữ thi từ nhà tôi đi sao? Tại sao giờ lại canh giữ trước cửa nhà tôi? Tôi nhìn chằm chằm chúng như vậy, bốn người đều không động đậy, cũng chỉ nhìn tôi như thế này, trên mặt luôn thường trực nụ cười quỷ dị, giống như chỉ chờ để khiêng ai đó đi.

Sau lưng tôi toát hết mồ hôi lạnh, bọn chúng đang đợi ai?

Tôi do dự một hồi rồi bước thẳng ra ngoài, tôi không phải là người chết, bọn chúng chắc chắn không phải đến để khiêng tôi đi. Điều làm tôi nhẹ nhõm hơn chút là chúng vẫn đứng bất động canh gác trước cửa nhà, nhưng cũng là điều làm tôi cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Vậy rốt cuộc chúng đến khiêng ai đi? Trong đầu tôi bật ra 1 ý nghĩ, lẽ nào bọn họ đến khiêng chị Nguyệt? Hôm nay là ngày thứ tư nên chị Nguyệt...

Tôi chạy thẳng ra ngoài, sau khi đến dòng sông của Ninh Vũ Hi, tôi thấy trên bờ sông có một chiếc xe, đó là xe của chị Nguyệt! Trong lòng tôi thoáng chút nhói lên, tôi liền chạy qua đó.

Trong xe không có người, chị Nguyệt đi đâu rồi? Tôi chạy xuống sông, hét lớn tên Ninh Vũ Hi, nhưng Ninh Vũ Hi không ra, không biết cô ấy đã đi đâu rồi. Tôi chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm, nhưng tìm đến nửa đêm cũng không tìm thấy.

Không thấy chị Nguyệt nữa, chị ấy đi đâu rồi?

Tôi bực bội bước đến xe của chị Nguyệt, tìm số của Diệp Thanh, bảo cô ấy gửi số điện thoại của chị Nguyệt cho tôi. Diệp Thanh ngạc nhiên hỏi tôi làm sao vậy. Tôi nói qua tình hình cho cô ấy. Diệp Thanh im lặng khoảng hơn mười giây sau đó mới thở dài một hơi: "Tôi nói cô ấy đừng… được rồi, tôi sẽ gửi số điện thoại của cô ấy cho cậu."

Ngay sau đó, Diệp Thanh gửi một tin nhắn qua, tôi lập tức gọi cho chị Nguyệt, nhưng không có ai bắt máy.

Tôi gọi liên tục mấy cuộc cũng như vậy, cuối cùng đến lần thứ bảy, chị Nguyệt mới bắt máy, nhưng là giọng nói sợ hãi của chị ấy: "Đừng mà, tôi biết tôi sai rồi, tôi biết... á..!"

Một tiếng hét thê thảm vang lên, rồi bỗng im bặt! Trong lòng tôi kinh hãi một trận, lập tức hét vào điện thoại, hỏi chị ấy đang ở đâu? Không có tiếng động, trái tim tôi lạnh ngắt…

Mới sáng ra, rốt cuộc chị Nguyệt đã đi làm gì vậy? Vừa rồi có gặp được thần sông không? Tôi không kịp suy nghĩ nên đã cúp máy rồi tiếp tục gọi lại. Xe của chị Nguyệt đang ở đây, chắc chị ấy cũng ở gần đây thôi, tôi nghĩ bắt đầu nghĩ đến việc tìm chị ấy qua tiếng chuông điện thoại.

Lúc tôi đang chạy đi thì chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại ở đâu đó. Là ở dưới nước, tôi vội chạy qua đó thì tìm được một chiếc điện thoại di động phát sáng ở bãi cỏ gần mặt nước. Quanh đây có dấu vết giằng co dữ dội, giống như có vật gì đó kéo chị ấy xuống nước vậy. Lẽ nào chị ấy bị thần sông giết chết rồi ư?

Nhưng thi thể đâu?

Tôi bàng hoàng không chịu được bèn nhảy xuống nước tìm, nhưng tìm nửa ngày trời vẫn không thấy cái xác nào. Tôi nhìn chằm chằm trên bờ, bỗng tim thót 1 cái vì trên bờ có mấy dấu chân lộn xộn, đặc biệt chỉ có dấu rời đi, không có dấu đi đến. Mà trùng hợp hơn cả là cả thảy có dấu chân của bốn người, là lũ người giấy, vì không có trọng lượng nên khi chúng đến đây thì không có dấu chân, nhưng lúc khiêng thi thể của chị Nguyệt đi, có trọng lượng rồi nên có để lại dấu chân. Bốn người giấy canh gác trước cửa nhà tôi lúc nãy đã khiêng chị Nguyệt đi, cho thấy chị ấy đã chết rồi, là bị thần sông giết chết.

Tôi sửng sốt một hồi rồi đi lên bờ nhìn điện thoại bêm cạnh. Tôi cứ chờ đến hừng đông, không có ai tới cả, tôi biết rõ, chị Nguyệt đã chết. Thấy một người quen biết qua đời, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác phức tạp khó tả. Có lẽ lũ người giấy đã bắt chị ấy vào động quỷ. Nhưng tôi thấy có chút kỳ quái quá, tại sao người đứng sau người giấy lại biết chị Nguyệt sẽ chết? Chẳng lẽ người này lại là thầy xem mệnh nên nhìn ra? Hay là dùng cách đặc biệt nào đó để biết? Còn nữa, quy chuẩn để người này phái người giấy đi khiêng xác là gì chứ? Hẳn không phải cứ là thi thể thì đều khiêng đi chứ? Như vậy cũng quá không “ninh khuyết vô lạm” (thà thiếu không ẩu, thà ít mà tốt) rồi. Có lẽ là có quy chuẩn, nhưng hiện tại tôi vẫn chưa biết là gì.

Tôi gọi cho Diệp Thanh một cuộc điện thoại, nói cho chị ấy về chuyện này.

Diệp Thanh thở dài: "Tôi biết rồi...."

Hai chúng tôi không ai nói gì. Diệp Thanh nói chị ấy đang ở bên ngoài, mấy ngày nữa sẽ tới tìm tôi. Tôi hỏi chị Nguyệt không có một người thân nào sao? Cái này là tôi cố tình hỏi, ngay từ lần đầu tiên gặp, tôi đã nhìn ra chị ấy chỉ có một mình mà thôi. Quả nhiên Diệp Thanh nói không có.

Tôi thở dài, sau đó hai người chúng tôi cùng cúp điện thoại. Trước mắt xe của chị Nguyệt chỉ có thể dừng ở đây, mấy ngày nữa Diệp Thanh tới đây, tôi để chị ấy lái đi là được rồi.

Bây giờ tôi đành về nhà. Mới đến cửa, quả nhiên đã thấy bốn người giấy kia đã sớm biến mất, có lẽ tối hôm qua sau khi tôi ra ngoài chưa được bao lâu, chúng đã âm thầm theo dõi, nhưng tôi không chú ý, cho nên không phát hiện ra. Đợi chị Nguyệt bị hà bá giết chết, rồi chờ đến khi hà bá rời đi, có lẽ chúng mới qua khiêng xác chị ấy đi, tuy nhiên khi tôi tìm thấy thì đã quá muộn.

Tôi đẩy cửa bước vào, ngồi một lúc, đột nhiên nghĩ tới, gọi Tiểu Phượng Hoàng một tiếng nhưng không thấy trả lời. Tôi kinh ngạc, con bé đã ra ngoài cả đêm không về sao? Con bé đã bay đi đâu chơi rồi? Chẳng lẽ bị người nào bắt được, cho nên đến giờ mới không trở về?

Nghĩ đến đây, tôi lập tức lo lắng không nguôi. Tiểu Phượng Hoàng mới hơn mười ngày tuổi, nếu bị bắt lại căn bản là không có khả năng trốn trở về. Tôi vội tìm quanh trong phòng một vòng, ngẩng đầu lên tìm cũng không thấy, tôi lập tức chạy ra ngoài.

Nhưng đúng lúc này, ở cửa ra vào xuất hiện một cô gái. Tóc dài vén nhẹ qua tai, mày kiếm, môi đỏ thẫm, ngũ quan tinh xảo, là một cô gái rất xinh đẹp. Tôi hỏi cô ấy đến đây làm gì? Tôi lấy làm lạ lắm, nói thế nào nhỉ, vì cửa tiệm nhỏ của tôi rất ít khi có phụ nữ thế này đến đây. Không phải vì có khí chất xinh đẹp, mà bởi vì cô ấy không giống người tới đây xem mệnh. Cô ấy có ánh mắt rất nhẹ, làm tôi có cảm giác như vô tình tản bộ đến đây vậy. Cô ấy liếc nhìn tôi 1 cái rồi trực tiếp đi vào. Thách thánh tìm được ﹛ T R𝗨𝑴TR𝗨𝖸Ệ𝙉﹒𝐕n ﹜

Tôi nói: "Cô muốn làm gì?"

Tiểu Phượng Hoàng không có ở nhà, tôi nóng lòng muốn tìm em ấy. Cho dù cô gái này thật sự có là đến đây xem mệnh, tôi cũng không có thời gian. Cô ấy duỗi tay chỉ ra cửa, trên tường có chữ "Xem Mệnh" mẹ tôi thêu. Cô ấy thật sự tới đây xem mệnh sao? Tôi nói không có thời gian, cô ấy cũng không nói gì mà chỉ ngồi xuống.

"Cậu không có thời gian là chuyện của cậu, ta có thời gian."

Giọng của cô ấy hình dung thế nào nhỉ, nhàn nhạt như nước. Tôi chưa từng gặp cô gái nào có chất giọng thế này cả. Tôi lắc đầu nói phải ra ngoài, bảo cô ấy ngày mai hoặc ngày kia tới.

Cô ấy không trả lời, chỉ là hữu ý vô tình nhìn qua phòng vủa mẹ tôi, ánh mắt hơi dừng lại.

Tôi lặp lại lần nữa, cô ấy không để ý đến tôi. Dù sao cô ấy cứ ngồi thế này, tôi có chút tức giận:

"Tôi phải đi ra ngoài, ngày mai cô hãy đến.”

Đôi mắt cô ấy nheo lại, tôi có thể cảm giác sự buốt lạnh bủa vây. Ánh mắt của cô gái này rất đáng sợ.

"Cậu dám nói chuyện với ta như vậy?"

Giọng nói cô ấy lập tức lạnh thêm mấy phần, cảm giác như lạnh đến thấu xương. Tôi cũng chẳng có gì phải sợ, nên nói lại một lần nữa. Cô ấy chỉ la một cô gái, tôi sợ cái gì chứ?

Nhưng cô ấy không làm gì cả, đứng lên bước ra ngoài. Tôi do dự một chút rồi hỏi cô ấy tên gì? Muốn xem về gì. Đây không phải là tôi đang kinh doanh mà xuất phát từ lòng chính nghĩa thôi.

Cô ấy phớt lờ tôi, nhưng tôi thở phào nhẹ nhõm, cô ấy đi rồi.

Số tiền lời này tôi không biết có thể kiếm được không, bởi vì có thể tôi không tính được cho cô ấy, đây một cô gái rất kỳ quặc. Nhưng khi tôi đóng cửa lại, bên ngoài đột nhiên nổi lên một trận mưa rào tầm tã, hoàn toàn không có bất cứ dấu hiệu gì là sẽ tạnh cả. Cô gái vừa nãy sao rồi nhỉ, chắc là đã đi xa rồi. Tôi không kịp nghĩ ngợi nhiều, lập tức chạy vào nhà lấy áo mưa ra. Sau đó tôi lập tức cảm thấy bàng hoàng, trận mưa này quá lớn rồi, thoáng cái đã ngập cả cửa. Nói đây là trận mưa thế kỷ cũng chẳng quá.

Sao đột nhiên lại mưa lớn như vậy? Tôi không kịp nghĩ nữa, mưa càng rơi càng lớn. Tôi vội vàng chạy ra ngoài, mưa xuống làm tôi có cảm giác như đang đi trong thác nước. Bậc thềm trước cửa nhà chúng tôi không quá cao, nếu cứ mưa mãi như vậy, nhà tôi rất có thể sẽ bị ngập.

Nhưng tôi mặc kệ những thứ này, tôi phải tìm bằng được Tiểu Phượng Hoàng. Tôi chạy ra ngoài, mưa rất lớn, tôi cũng chẳng bận tâm, gọi to Tiểu Phượng Hoàng vài tiếng, mới nghe thấy giọng em ấy cách đó không xa: "Em ở đây..."

Nghe giọng có vẻ đau đớn. Tôi vội vàng chạy tới, thấy con bé tránh mưa dưới một cái lá khoai dưới gốc cây. Tiểu Phượng gần như ướt sũng, bộ lông xinh đẹp sạch sẽ đều ướt hết, hơn nữa trên cánh còn bị chảy máu. Tôi vô cùng hoảng sợ.

"Em làm sao vậy?" Tôi chạy tới ôm con bé vào lòng, một tay che mưa trên đầu con bé, đồng thời chạy vào trong nhà.

"Có người dùng ná cao su bắn em." Con bé nói.

Tôi bất lực: "Bắn em sao em không chạy?"

Hay là con bé quá nhỏ, chứ không thì làm sao có thể bị ná cao su bắn trúng?

"Chạy rồi, không chạy được." Con bé nói.

Tôi cúi đầu nhìn bộ dạng ướt sũng của con bé, cũng không đành lòng trách cứ nó. Đến khi chạy về đến cửa nhà, tôi giật mình, nhà tôi ngập thật rồi. Thế này chắc phải một hai chục phân, trận mưa này quá lớn sao? Cứ rơi ầm ầm thế này.

Tôi lắc đầu, nhanh chóng dùng máy sấy sấy khô lông của Tiểu Phượng. Thấy miệng vết thương khá lớn, tôi liền băng bó cho con bé.

"Có phải anh muốn ăn em không?" Con bé hỏi.

Tôi lắc đầu: "Sao lại hỏi như vậy?"