Đoán Thiên Mệnh

Chương 89



Mặt nước lúc này hoàn toàn hết gợn sóng, chứng tỏ thần sông đã vào động Lục Thiên. Cô ta vào đó làm gì? Lẽ nào cô ta không sợ con rồng bên trong??

Nghĩ tới đây, tôi chợt nảy ra một ý tưởng mới. Cô ta nhấn chìm động Lục Thiên, mà bên trong động Lục Thiên lại có rồng… Hai người họ không có quan hệ gì không nhỉ? Suy cho cùng thì chị Nguyệt lấy trộm gan rồng từ chỗ này. Gan rồng đó…

“Làm sao á? Trong động Lục Thiên có hơn ngàn thi thể, xem chừng 1 số chúng đã thành tinh, cô ta muốn vào, ta còn mong mấy cái xác trôi sông ấy thi nhau tiến lên vây đánh cô ta đấy.” Dương Siêu nói.

“Có vẻ không được đâu. Thực lực cô ta mạnh vậy, dù có nhiều xác hơn cũng ích lợi gì? Cùng lắm chỉ khiến cô ta tốn chút nguyên khí thôi chứ chẳng tổn hại gì được.” Diệp Thanh lắc đầu.

“Chuyện này có thể không được, nhưng không phải trong đó có một con rồng à.” Dương Siêu liếc mắt sang.

“Tôi cảm giác con rồng này chết rồi.” Tôi bỗng dưng thốt lên làm Diệp Thanh và Dương Siêu đều quay sang nhìn.

“Sao chắc chắn vậy được!” Dương Siêu hỏi, tôi liền nói chuyện chị Nguyệt trộm gan rồng ra.

Diệp Thanh cũng biết vụ này nên sắc mặt có hơi đổi, nhưng rồi vẫn đồng ý để tôi kể.

Dương Siêu giật mình hỏi lại:

“Ý cậu là, lá gan mà chị Nguyệt trộm, chính là của con rồng trú mãi không ra trong động Lục Thiên?”

Tôi với Diệp Thanh nhìn nhau một cái, đều cảm thấy là vậy.

Giả dụ thần sông nhấn chìm nơi đây vì để che giấu chuyện này, mà con rồng kia vẫn mãi không lộ diện thì hẳn là đã bị thần sông giết lấy gan trước. Rồng chết rồi thì đi ra kiểu gì được chứ? Trừ khi xác nó thành tinh. Cơ mà thành tinh nào có dễ vậy, mới hơn có mười năm.

“Sức mạnh của thần sông mà giết rồng, chắc…” Ánh mắt Dương Siêu lóe lên, có điều anh ta không hoàn thành hết câu.

Tôi biết nỗi nghi hoặc của Dương Siêu. Rồng là thần thú, thực lực khẳng định cực mạnh; thêm vào đó, tuy vị thần sông Trường Giang là lớn nhất trong tất cả các sông trên dương gian, nhưng có thể giết được rồng hay không thì vẫn không cách nào chắc chắn.

Ấy thế, theo dấu vết hiện tại thì con rồng đấy rõ ràng bị thần sông giết chết. Còn giết kiểu gì thì không biết được.

“Vậy nếu chuyện đó là thật, hôm nay chúng ta nhất định phải chết ở đây. Ngay cả rồng mà cô ta cũng giết được thì còn chuyện gì không dám làm? Chỉ là… cô ta lại vào đó làm gì nữa?” Dương Siêu nhíu mày, tôi và Diệp Thanh không thốt nên lời, bởi vì không ai trả lời được vấn đề này.

Mọi chuyện dường như càng trở nên phức tạp. Tôi cứ ngỡ thần sông xuống nước rồi sẽ không làm gì nữa, ai ngờ bây giờ lại đích thân vào trước. Thế… lúc chúng tôi vào, nhỡ đụng phải cô ta thì phải làm gì đây?

“Được rồi, đừng nghĩ nữa. Mới rồi chúng ta thiếu chút chết đuối, nên về, về thôi, làm một giấc trước rồi tính sau, còn đợi nước rút nữa.” Dương Siêu bảo.

Tôi đúng là mệt thật sự rồi, Diệp Thanh cũng trông khá rã rời.

Thế là ba người chúng tôi về xe lái trở lại. Song, tầm mắt tôi vẫn đăm đăm vào mặt nước đầy sương mù càng ngày càng xa…



Trở lại quán trọ, tôi tắm cho thật đã rồi ngủ một giấc thẳng đến sáng hôm sau. Buổi sáng lúc tỉnh dậy, tôi hít vào thở ra cho khí năng trong cơ thể mình tăng thêm, như vậy mới đột phá được cảnh giới thầy xem mệnh.

Trưa đó chúng tôi cùng nhau đi ăn trưa, rồi Dương Siêu lái xe đưa mọi người qua chỗ động Lục Thiên. Mực nước đã hạ một nửa, Dương Siêu xem xong thì bảo chiều mai là có thể vào.

Tôi hỏi thần sông ra chưa, dù sao cũng đã một đêm rồi. Thế nhưng anh ta lắc đầu, bảo:

“Ai biết được? Ai dám đảm bảo cô ta không ở trong động Lục Thiên chờ giết chúng ta cơ chứ? Cô ta thù dai kiểu đó, tối qua không giết được, chắc chắn vẫn còn giận lắm. Mà hôm qua ta nằm mơ thấy mình đâm chết cô ta, là một người đàn bà xấu xí, dọa ta đến mức đâm chết cô ta…”

Sắc mặt tôi không tốt lắm. Diệp Thanh thì liếc anh ta:

“Anh không mơ thấy những thứ khác nữa chứ nhỉ?”

“Chao ôi, ngàn năm có một nha, hôm nay cô muốn lái xe với tôi à?” Dương Siêu cười hỏi.

Diệp Thanh khinh bỉ nhìn anh ta, nói câu ai thèm quan tâm anh rồi tự mình lên xe trước. Tôi cười một tiếng rồi cũng cùng Dương Siêu lên xe.

Về tới quán trọ, tôi lại tiếp tục thiền, đến tối thì cùng nhau ăn cơm. Sau đó, giữa trưa hôm sau, một mình Dương Siêu lái đi tới động Lục Thiên thăm dò, lúc về anh ta bảo đã thấy động đó rồi, tuy nhiên vẫn còn ít nước. Bởi vậy, chúng tôi sẽ chờ đến khi hoàn toàn rút hết nước mới vào.

Với tốc độ này, ước chừng ngày mai là có thể vào nên dĩ nhiên tôi với Diệp Thanh không ý kiến gì, hai người về phòng nghỉ ngơi, ngủ cho thật đã trước. Sáng hôm tới tôi dậy thật sớm, tự tôi làm tôi thất vọng... Có lẽ tôi tự đề cao bản thân quá rồi, tôi căn bản chẳng thể đột phá lên cấp hai trong vòng vài ngày.

Tôi thở dài, không biết bao giờ mới được.

Đang lúc tôi thu dọn đồ đạc thì Dương Siêu gọi điện tới, bảo chúng tôi tập hợp lại, Trần Hâm mời chúng tôi ăn cơm. Khi ba người chúng tôi vào phòng, Trần Hâm đã ngồi trong đó rồi.

Ba người bọn tôi tất nhiên là cũng trực tiếp ngồi xuống. Tôi tỉnh rụi quan sát mặt ông ta, sau đó phát hiện trên cung mệnh của ông xuất hiện ba khí mệnh, nhưng không ứng với ba người chúng tôi, mà là những người khác, chứng tỏ lần này ông ta tới tìm ba người khác.

Bản lĩnh ba người này chắc chắn phải rất lớn, bởi vì mệnh khí ông ta hiện lên màu tím. Tôi nhìn kỹ hơn nữa, nếu là tím nhạt, nghĩa là năng lực họ yếu; nếu là đậm, nghĩa là thực lực rất mạnh. Mà cung Mệnh anh ta lại hiện màu đậm.

Tôi không lên tiếng. Quả nhiên, rất nhanh sau đó đã có ba người tiến vào, đều là đàn ông.

Nàng tiếp cận hắn, sát cánh hóa giải bao vụ án, đâu ngờ thân thế và mục đích của nàng có nhiều uẩn khúc

Bị cô lập trong chính GĐ mình, cô gai góc với thế giới nhưng lại là công chúa nhỏ của riêng anh

Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa, nàng vừa chạy thoát gã đàn ông đáng chết, thì lại đúng trúng một kẻ vô lại hơn!

Nổi máu anh hùng cứu cô một lần, 3 năm sau, tình cờ gặp lại, hai từ duyên phận dường như trở nên càng trớ trêu

Từ mặt họ, tôi có thể thấy họ đều là những người hung hãn. Một trong số đó là thầy phong thủy, trông có vẻ là cấp bốn; hai người còn lại là đạo thuật sư. Về phần cảnh giới cụ thể, hình như chỉ cao hơn Dương Siêu, Diệp Thanh một chút, tầm cấp năm. Đứa cấp một tôi đây coi như là yếu nhất trong đám. Tôi thầm cười khổ, xem ra phải tăng thực lực của mình mới được!

“Được rồi, nói thì tôi nói đã đủ nhiều, mọi người dùng cơm đi.” Trần Hâm cười, lập tức kêu nhân viên cầm thực đơn tới để mọi người gọi món.

Tôi kêu mấy món cá mình thích, Diệp Thanh không gọi gì. Món lên rất nhanh, chúng tôi ăn không hề khách sáo.

Trong lúc ăn, kỳ thực tôi rất muốn xem mặt ba người kia, chỉ là mới nhìn một cái, bọn họ đã nhíu mày nhìn lại làm tôi không cách nào xem tiếp. Điều này càng khiến tôi thêm quyết tăng nâng cao thực lực. Nếu tôi là thầy xem mệnh cấp bốn thì dù có nhìn, họ cũng không thể phát hiện.

Cơm nước xong, Trần Hâm đi tính tiền, đám bọn tôi với ba người nọ cũng chẳng có gì để trao đổi. Trần Hâm không hề giới thiệu, xem như nói rõ hai bên tự lo cho bản thân, không cần quan tâm đối phương.

Mấy người bọn tôi đi ra, tôi và Diệp Thanh lên xe Dương Siêu, ba người kia lên xe Trần Hâm, cùng hướng về phía động Lục Thiên. Dựa theo tốc độ hôm qua thì hẳn là nước đã rút. Chẳng qua là khi chúng tôi tới nơi, bên bờ đã xuất hiện không ít người. Cả đám chúng tôi xuống xe, tôi nghi ngờ bước qua, chen vào đám đông xem thử, kế đó liền hết sức ngạc nhiên.

Xa xa đằng kia đúng thật là động Lục Thiên, nhưng mực nước vẫn cao khoảng 1/3 cửa hang, dường như không hề rút đi.

Cả đám chúng tôi trố mắt nhìn nhau.

“Chuyện gì xảy ra? Sao nước còn chưa rút hết?” Bất ngờ nhất phải là Dương Siêu, dù sao anh ta cũng mới lái sang xem hôm qua.

“Nước không giảm được tức là thần sông đang tác quái!” Thầy phong thủy trong đám ba người kia lạnh lùng nói.