Đoán Thiên Mệnh

Chương 96



“Lý Dịch, cậu đừng động đậy, ta nghe thấy tiếng có người đến.”

Giọng nói anh ta rất cảnh giác, tôi lập tức sửng sốt, có người đến ư? Là ai?

Nửa thân rồng cũng dừng lại. Tôi thấy móng vuốt nó tiếp tục viết, tôi thấy mà kinh ngạc vô cùng:

“Thần sông Trường Giang đến rồi.”

Nhìn bán long (nửa thân rồng) viết ra mấy chữ này, tôi kinh sợ, hà bá đã đến rồi? Có lẽ cô ta bị bán long đánh trọng thương nên muốn tới tiêu diệt nó. Lúc này có lẽ cô ta toàn thân đầy sát khí, có thể giống như một người mất trí vậy. Nhưng Dương Siêu và Diệp Thanh vẫn còn ở bên ngoài, tôi vội vàng chạy tới bên cạnh quan tài, tận lực hạ thấp giọng nói:

"Dương Siêu, Diệp Thanh, hai người mau đi trước!"

Lúc này, bọn họ quá nguy hiểm. Thần sông dám tới đây nhất định là do thực lực đã khôi phục gần hết.

"Không được, cậu làm thế nào bây giờ?" Dương Siêu sốt ruột.

"Hai người đi trước đi, tôi tự mình tìm cách!" Tôi thấp giọng nói. "Anh không phải bảo tôi tìm cơ hội rời đi sao? Đây chính là cơ hội."

"Cậu là đang để cho chúng ta rời đi, không được!" Giọng Dương Siêu vọng vào.

Điều này làm tôi lập tức lo lắng, tôi cũng có thể cảm thấy được áp bức bên ngoài mạnh đến mức nào, nguy hiểm của Dương Siêu và Diệp Thanh càng lúc càng lớn.

"Tin tôi, hai người đi trước đi. Thần sông bị trọng thương, sẽ không đi vào đây đâu." Tôi nói.

"Trọng thương?" Diệp Thanh và Dương Siêu đồng thanh hỏi, giọng đầy kinh ngạc.

Tôi nói qua về chuyện bán long trong quan tài, cùng với chuyện nó làm trọng thương hà bá. Dương Siêu và Diệp Thanh đều ngạc nhiên.

"Cho nên hai người các anh nguy hiểm hơn tôi nhiều. Hai người nên rời đi trước đi." Tôi sốt ruột nói.

Thứ cảm giác áp bức càng ngày càng lớn, loại sát ý vô hình này tôi có thể cảm giác được.

"Mau lên!" Tôi nói.

Bên ngoài đã im lặng ba bốn giây, Dương Siêu cắn răng:

"Được!"

"Nhưng Lý Dịch vẫn còn bên trong...." Tiếng Diệp Thanh vang lên.

"Chị Diệp Thanh, chị cứ yên tâm. Có lẽ hà bá sẽ không vào đây đâu, hai người nhanh đi đi." Tôi nói.

"Haiz...được rồi." Diệp Thanh thở dài.

Tôi yên tâm. Hai người họ nói hãy cẩn thận một chút, sau đó tôi nghe thấy tiếng họ khiêng Cao Cửu Nhật lên, rồi tiếp theo là tiếng bước chân, rất nhanh đã đi xa, không nghe thấy gì nữa. Nhưng sau một phút yên tĩnh bên ngoài, một luồng cảm giác áp bách mãnh liệt khiến tôi ở trong quan tài còn cảm thấy kinh hồn bạt vía, chắc chắn là thần sông vẫn chưa rời đi kia đã quay lại.

Tiếng bước chân từ bên ngoài từng tiếng, từng tiếng một vọng vào như trống trận khiến tim tôi đập thình thịch. Cô ta càng lúc càng đến gần, tim tôi đã nhảy lên đến cổ họng. Tôi quay đầu lại nhìn bán long, nó vẫn không nhúc nhích. Nó bị chém đầu, hiển nhiên thực lực chắc chắn không bằng cô ta. Về việc có thể đánh lén thần sông, chỉ sợ cũng là do có vận may rất lớn, muốn đánh lén thần sông lần nữa rất không có khả năng. Cho nên lúc này nó cũng đặc biệt cảnh giác.

Nghe thấy tiếng bước chân như đã dừng lại bên ngoài quan tài, tôi vô cùng lo lắng. Nhưng mau quá tôi buông lỏng một chút, tiếng bước chân lại lần nữa vang lên, như là nhìn cái quan tài này mấy lần, cảm thấy không phát hiện được gì liền trực tiếp rời đi.

Mãi cho tới khi hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân nữa, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Giằng co mấy phút, tôi cảm thấy hô hấp khó khăn vì quan tài gần như bị niêm phong, tôi ở bên trong lâu như vậy, xem như là nín thở rồi. Mà tôi phải nhân cơ hội này để rời khỏi đây. Khi tôi quay đầu lại chuẩn bị nhờ bán long giúp tôi mở nắp quan tài, chợt nghe thấy một tiếng két...nhẹ nhàng. Tôi vô thức ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện đuôi rồng hướng lên một chút, đang kéo nắp quan tài sang một bên. Tôi thở phào, còn tưởng là hà bá quay lại muốn phá mở nắp quan tài chứ.

Sau khi lộ ra khe hở có thể ra ngoài, tôi lập tức hạ thấp giọng nói:

"Chờ tôi, tôi đi tìm thấy đầu rồi sẽ quay lại tìm ông."

Bán long không trả lời, tôi nhảy lên nắm lấy nóc quan tài, cố gắng trèo ra ngoài, nhảy bịch xuống đất. Lần đầu tiên tôi cảm thấy không khí bên ngoài đúng là tốt hơn nhiều, trong đó quá ngột ngạt.

"Két..." Nắp quan tài một lần nữa đóng lại.

Tôi nghĩ Dương Siêu và Diệp Thanh hẳn là đã tìm nơi để trốn đi, bây giờ tôi phải lập tức đi tìm bọn họ, quyết định ra khỏi chỗ này trước đã. Nhưng lúc tôi chuẩn bị rời đi, đột nhiên có một âm thanh truyền đến, làm tôi như bị sét đánh đứng ngây người tại chỗ.

"Ta còn tưởng cậu chết ở bên trong."

Chỉ vài chữ mà mang một âm thanh đặc biệt quỷ dị, có cảm giác như biến âm, giống như muốn che giấu giọng nói thật sự vậy. Sau lưng tôi toát ra mồ hôi lạnh, tôi hít một hơi thật sâu, quay đầu. Thấy từ trong bóng tối có một đôi mắt rất rõ ràng, thấy bóng người di chuyển, là một người phụ nữ mặc váy màu đen, có mạng che mặt chỉ lộ ra đôi mắt. Đây là thần sông sao?

Tôi kinh ngạc, khó trách Dương Siêu và Diệp Thanh đều nói chưa có ai nhìn thấy chân thân của hà bá, cô ta mang mạng che mặt thế này thì ai có thể thấy rõ ràng mặt mũi cô ta thế nào?? Nhưng đôi mắt này tôi có cảm giác đã từng gặp ở đâu đó? Có một chút cảm giác quen thuộc không thể giải thích được. Mà cô ta đột nhiên xuất hiện như vậy, làm tôi thấy thắc mắc. Cô ta ở bên ngoài suốt, chẳng lẽ vừa rồi bán long không có cảm giác gì? Hay là đã biết nhưng cố ý để tôi ra ngoài lấy đầu cho nó? Tôi không có thời gian phân tích chuyện này, cô ta rốt cuộc là bị trọng thương hay là khỏe lại rồi? Có lẽ là không thể khỏe lại rồi, vậy tình hình hiện tại của cô ta thế nào? Người mới như tôi có thể đánh lại không?

"Trong mắt cậu có sát khí, cậu muốn giết ta?" Hà bá từng bước đi tới, nhẹ nhàng như gió xuân. Nếu như không phải bán long nói tôi biết cô ta bị trọng thương, thì chỉ cần nhìn cách đi tiêu sái mây trôi nước chảy này tôi cũng sẽ không nghĩ tới việc cô ta thật sự bị thương. Hà bá này che dấu bản thân quá giỏi rồi, chẳng trách lại thần thần bí bí như vậy.

"Tôi không muốn giết cô, tôi với cô không thù không oán." Tôi lắc đầu.

"Không thù không oán? Mấy ngày trước ta muốn giết cậu, cậu không hận ta sao?" Giọng nói này có chút mỉa mai.

Tôi không nói gì, cũng không có ý muốn bỏ chạy. Tình hình này tôi có chạy cũng vô dụng thôi, cố gắng tỉnh táo đối mặt có khi còn có đường thoát.

Cô ta đi tới bên cạnh quan tài, liếc mắt nhìn một cái, giọng điệu lạnh lùng:

"Ta đoán, cậu vào đó lâu như vậy mà vẫn chưa chết, thứ đồ bên trong này có phải nhờ cậu làm chuyện gì à? Ví dụ như lấy lại đầu cho nó?"

Tôi không trả lời câu hỏi này, nhưng trong lòng cảm thấy kinh sợ vô cùng, cô ta đã biết? Cũng phải, cô ta là hà bá, có cái gì mà không biết? Mà cô ta để đầu rồng ở chỗ nào chứ?

"Con rồng này trên người có rất nhiều thứ đồ, đầu rồng tương đối quan trọng. Sao tôi phải đưa nó cho cậu? Dựa vào cái gì?" Cô ta nói.

Đây là đang hỏi tôi? Sau khi trầm mặc, tôi hỏi lại:

"Cô có điều kiện gì?"

Tôi rất muốn biết thân thế của mình, cho nên cái đầu rồng này, tôi nhất định phải nghĩ biện pháp lấy về cho bằng được.

"Điều kiện gì? Cậu có tư cách đàm phán với ta ư?"

"Tôi nghĩ với tính cách của cô, lúc nãy tôi đi ra sẽ giết ta ngay. Sở dĩ cô không làm như vậy là vì có lẽ tôi vẫn còn chút tác dụng." Tôi nói.

"Coi như cậu còn có chút thức thời!" Cô ta vừa nói vừa đi tới, ánh mắt như nhìn thấu tôi, làm cả người tôi như bị máy quét quét qua vậy.

Tôi nghĩ, nếu cô ta bắt con rồng này, vậy thì nó có nói với cô ta rằng tôi có chuyện riêng phía sau không? Cái này chắc là không rồi? Nếu như nói điều này, có khi tôi còn vui mừng ấy, dù sao thì cô ta rất có khả năng nói cho tôi biết người đứng sau mọi chuyện. Nhưng nếu không phải cái này, như vậy thì là những thứ khác. Ví dụ như cô ta bị thương nặng, muốn có gì đó để chữa thương, vừa vặn thấy tôi, muốn bảo tôi tìm cái đó cho cô ta. Tôi cảm thấy hẳn là vế sau có khả năng hơn.

"Cô muốn tôi làm gì?" Tôi nói, giọng cũng bình tĩnh lại. Không có gì phải sợ, cùng lắm thì là chết.

Hà bá nhìn chằm chằm vào tôi:

"Không phải tôi muốn cậu làm gì, mà là việc ta bảo cậu làm, thì cậu phải làm, cậu không có tư cách cự tuyệt."

Tôi trầm mặc, thật sự cảm thấy bực mình, nhưng tôi làm gì có năng lực mà phản bác? Thực lực hiện tại của tôi kém như vậy, có tư cách gì phản bác lại cô ta? Tôi im lặng. Nhưng bầu không khí càng thêm quỷ dị, bốn phía đều lạnh tanh, sau khi do dự, tôi mở miệng:

"Cô muốn cái gì?"

"Ta muốn một thứ trên người cậu." Thần sông lạnh lùng nói.

Đồ trên người tôi? Chẳng lẽ là chữ sau lưng, cũng là người phong ấn sau lưng tôi? Người này phong ấn lên người tôi, nói thật tôi chỉ có cảm giác sởn gai ốc. Nếu như hà bá có thể lấy đi, tôi vui vẻ còn không kịp, nói thật tôi vô cùng tình nguyện cho.

Tôi hít một hơi thật sâu, hỏi: "Cô muốn cái gì ở trên người tôi?"

“Không, không phải là một món đồ, bởi vì cái mạng hiện giờ của cậu là của ta! Ta đã tha cho cậu ba lần!” Thần sông lạnh lùng thốt.

Lòng tôi chùng xuống. Cô ta muốn làm gì? Vừa rồi giọng cô ta hơi có chút do dự, chẳng lẽ cô ta thật sự muốn linh hồn bị phong ấn sau lưng tôi như tôi thầm nghĩ??

Thú thật, lúc nghĩ tới trường hợp này, tôi cũng càng tò mò về hồn phách bị phong ấn sau lưng mình hơn. Người này rốt cuộc là ai?

“Rốt cuộc cô muốn cái gì?” Tôi nhìn cô ta chăm chăm.

Thế mà mới nãy tôi còn thấy may mắn, cứ tưởng có thể tạm thỏa thuận với cô ta, nhưng bây giờ khả năng không được nữa. Rõ ràng là cô ta muốn tôi làm nô lệ cùng thuyền với mình. Tôi đây chắc chắn không chấp nhận, bởi vì một khi đồng ý, phần trăm lấy được đầu rồng căn bản là tròn trĩnh một số không. Ngôn Tình Tổng Tài

Với cả, cô ta bảo ba lần? Cô ta tha tôi ba lần? Ba lần nào cơ?

Lần trước chèo thuyền theo sau cô ta, nếu cô ta thật sự điều khiển nước, ba người chúng tôi có lẽ không có cơ hội lên bờ thật. Nhưng tôi thấy chuyện này không phải được cô ta tha cho, mà do lúc ấy không có thời gian dây dưa với chúng tôi thì có.

Dù sao khi đó nước siết vậy, cái cảm giác bị nước ập vào đầu hãy còn mới toanh trong trí óc tôi, ấy khẳng định là muốn giết bọn tôi. Cô ta chắc chắn đã nổi ý giết người, chẳng qua vừa đúng lúc ấy thì vào được động Lục Thiên nên mới không tiếp tục.

Miễn cưỡng cũng coi như một lần đi.

Rồi ban nãy không giết tôi miễn cưỡng tính thêm lần nữa. Thế lần thứ ba đâu?

Tôi bắt đầu hoài nghi.

Hai mắt thần sông cứ chòng chọc vào tôi, làm tôi hãi hết cả người:

“Tha cậu ba lần thì ngươi nói xem, cái mạng này có phải của ta không?”

Tôi không nói gì, lúc này tôi muốn đánh cược. Cược rằng cô ta đang bị thương nặng, hiện đã thế suy sức yếu, chẳng qua cố ra vẻ bình tĩnh mà thôi. Tôi có cơ hội này để chế ngự cô ta, nhưng chỉ mỗi cơ hội này đã đủ khiến tôi phải mạo hiểm tính mạng.

Vậy mới nói, đợi chờ với tôi cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì! Không có bất kỳ kết quả nào, sẽ chỉ làm tôi càng bị ép hơn.

Tôi đành hít sâu một hơi. Thần sông vẫn đang nhìn tôi chằm chằm, tôi lại bỗng nhào ập tới, tuốt kiếm gỗ đào mà Dương Siêu cho, đâm về phía cô ta với tốc độ nhanh nhất!

Cô ta bị thương nặng hơn thì tôi mới có cơ hội!

Con ngươi cô ta co lại, tỏa ra hàn khí kinh người:

“Ta nên giết cậu từ lần đầu tiên!!”

Lúc này, tôi đã vọt tới trước cô ta, thế mà lòng lại hết sức bình tĩnh. Bởi vì sau khi tới gần, tôi ngửi được mùi máu tanh nhàn nhạt trên người cô ta. Giấu rất giỏi, tiếc là cô ta thực sự bị thương nặng.

Nhưng mà nặng tới đâu? Tôi lập tức dựa theo từ “我-Ta” cô ta thốt ra đầu tiên để tính. Đây là chữ đầu tiên nhảy lên trong đầu cô ta, có thể lấy làm tham khảo.

Chữ “我Ta” này, thật ra tách chữ để tính thì được “ Trảo-找” thêm nét phẩy 丿ở trên. Này thì phân tích được gì đâu?