Doanh Doanh

Chương 39: Được, tớ sẽ nghe lời



Edit: Ryal

Cuối tuần Diệp Tri Hòa ở nhà, ăn trưa xong xuôi mới bắt đầu làm bài tập, thông báo từ WeChat không ngừng rung lên.

Cậu cứ cắm đầu làm mà đầu óc thì vẩn vơ, đến tận khi Lận Thâm nhắn tin hỏi cậu làm xong chưa mới giật mình phát hiện đã đến ba giờ chiều.

Diệp Tri Hòa: [Chưa á… Cậu làm xong chưa?].

Lận Thâm: [Rồi.].

Diệp Tri Hòa hỏi: [Vậy cậu có được đi chơi không?].

Lận Thâm: [Được, nhưng 8 giờ tối là phải về rồi.].

Diệp Tri Hòa lập tức trở nên ủ rũ: [Sao mà ngày càng sớm thế.].

Lận Thâm: [Dạo này trời nhanh tối hơn mà.].

Diệp Tri Hòa: [Vậy thôi nha, tớ còn chưa xong bài nữa.].

Lận Thâm gửi một tin nhắn thoại: “Còn nhiều không?”.

Diệp Tri Hòa đếm kĩ một lúc, rồi cũng thấp giọng đáp: “Nói thật thì trông chẳng khác gì vừa bắt đầu làm hết á”.

Lận Thâm: “…”.

Diệp Tri Hòa ủ rũ cụp đuôi chốc lát rồi nhanh chóng hồi phục, nói vẻ chờ mong: “Thứ hai tuần sau tớ định hoàn thành sớm bài tập, rồi rủ cậu đi chơi”.

Lận Thâm nghe rồi lại nghe thêm lần nữa, mím môi: “Không hiểu câu nào thì hỏi tớ, hoặc lúc nào hẹn nhau đi học nhóm vậy”.

Đầu bên kia, Diệp Tri Hòa gửi lại một đoạn voice chat mười lăm giây: “Chắc chắn cậu đã làm xong hết, mà bây giờ cũng muộn rồi. Tuần sau nhé? Tuần sau được không, cơ mà sắp thi học kì rồi, cậu có được đi không? Hay đến lúc nghỉ đông cũng được… Nghỉ đông cậu cũng phải làm hết bài tập rồi mới được đi chơi à?”>

Cậu nói chậm rì rì chẳng hề nóng vội, câu nào cũng là câu hỏi, người nghe mới thấy vội vàng thay.

“… Tùy cậu, nghỉ đông đi cũng được, nhớ nói trước với tớ một ngày”.

Diệp Tri Hòa tiếp tục nói chậm rì rì: “Cậu muốn đi chơi không?”.

Lận Thâm nén giận, gõ chữ: [Không thì tại sao tớ lại nói chuyện với cậu?].

Diệp Tri Hòa lại còn đoán thật: “Cậu nhớ tớ à?”.

Lận Thâm: [Bớt tưởng bở đi].

Diệp Tri Hòa: “Thế sao cậu lại nói chuyện với tớ?”.

Một lúc lâu sau, Lận Thâm mới trả lời: [Tớ nhớ cậu].

Hắn chịu thua, cái kiểu như Diệp Tri Hòa là không nói rõ lại đi suy diễn linh tinh, hắn thà để mình xấu hổ còn hơn để cậu hiểu lầm ý hắn.

Nhóm chat WeChat lại bắt đầu nhộn nhịp, nickname “Công chúa” nhắn: [Ai xong bài tập toán chưa? Bài cuối đề thứ hai làm thế nào vậy?].

Nghiêm Gia Khang: [Hỏi Khúc Sướng đê, nhóm này còn có ai để chúng ta nương tựa nữa? @nhóm trưởng Khúc Sướng].

Khúc Sướng: [Chưa làm đến đó đâu nha].

Sở Kham: [Tại sao có mỗi tôi bị đổi nickname?].

Khúc Sướng: [Ơ đừng sửa lại chứ, tui còn cố ý thêm một icon vương miện cho ông đó, bạn cùng bàn yêu quý không thích à?].

Sở Kham: [Phắn].

Khúc Sướng: [@Diệp Tri Hòa làm chưa, công chúa nhờ nhà ngươi giúp đỡ kìa].

Diệp Tri Hòa: [Làm rồi, nhưng không chắc đúng không đâu].

Khúc Sướng: [Hỏi Lận Thâm xem nào].

Nghiêm Gia Khang: [*cười đê tiện*x2].

Nhóm nhỏ bốn người học toán này do thầy chủ nhiệm lớp phân chia. Không phải chia theo bàn mà là gom chung học sinh khá giỏi toán và học sinh có thành tích kém lại, Diệp Tri Hòa bị toán lý kéo điểm xuống, Nghiêm Gia Khang thì môn nào cũng đạt chỉ tiêu.

Bốn đứa này vào chung một nhóm chẳng mấy khi thảo luận bài tập toán, chỉ có tám chuyện là nhanh. Trí thông minh của Nghiêm Gia Khang chẳng dùng vào chỗ cần dùng, biết hết xem trong trường ai đánh nhau, ai thích ai, ai vừa phân hóa. Nhóm chat này mới lập được ba ngày nhưng Diệp Tri Hòa đã biết lớp 1 và lớp 6 có bao nhiêu chuyện yêu hận tình thù, cả chuyện tình yêu hường phấn giữa hai Omega khối mười hai nữa.

Diệp Tri Hòa vừa gõ chữ trong nhóm vừa gửi voice chat cho Lận Thâm, cậu hỏi được đáp án bài toán rồi, chuyển tiếp ảnh xong lại voice luôn vào nhóm chat: “Tớ hiểu rồi, lưu cả video rồi nha”.

Sở Kham: [?].

Khúc Sướng: [Có gì sai sai ấy nhở?].

Nghiêm Gia Khang: [Lớp trưởng call video giảng bài cho ông đấy à??].

Diệp Tri Hòa yên lặng thu hồi tin nhắn: [Tôi gửi nhầm, mấy người nhanh tay thế].

Khúc Sướng: [Chữ ông với chữ cậu ta cũng khác hẳn nhau mà].

Nghiêm Gia Khang bám riết không tha: [Lớp trưởng giảng bài cho ông đúng không?].

Sở Kham: [Cảm ơn nha].

Càng lúc càng loạn, Diệp Tri Hòa bèn dứt khoát out ra. Cậu xác định rõ giao diện này là nhắn với Lận Thâm mới gửi tin: “Tớ làm bài tập đã, tối cậu còn được dùng điện thoại không?”.

Lận Thâm thấy cậu có vẻ kiên định, đành phải đáp: “Được, tối nói chuyện sau”.

Diệp Tri Hòa là đồ ngốc. Nếu cậu chủ động thêm chút nữa, mời Lận Thâm ra ngoài làm bài tập thì nhất định hắn sẽ “cố gắng” đi cùng.

Khoảng 5 giờ chiều, Diệp Thư bỗng gọi điện bảo Diệp Tri Hòa cùng đi ăn.

“Đi đâu vậy ạ?”.

Ông đọc một địa chỉ. Cậu biết chỗ đó, hơi xa nên phải gọi xe, không muốn đi cho lắm. “Con ăn ở nhà được rồi ba”.

Diệp Thư hỏi: “Trong nhà còn thức ăn à?”.

Diệp Tri Hòa nhớ lại, thật thà đáp: “Không ạ…”.

“Thế thì qua đây đi, lâu lâu ăn nhà hàng một bữa. Chú Ngô và dì Ngô của con cũng ở đây này”.

Ai vậy ta? Diệp Tri Hòa chỉ giữ trong lòng chứ không hỏi, chắc chắn là bạn của ba mình rồi.

Cậu hơi không muốn đi, Diệp Thư lại không cho từ chối: “Thôi con đi nhanh đi, đến thì gọi điện cho ba ra ngoài đón”.

Diệp Thư cúp điện thoại rất gãy gọn, Diệp Tri Hòa nghe ra có vẻ tâm trạng ba mình khá tốt, lâu rồi không thấy ông vui đến vậy. Ngày nào về nhà ông cũng mệt mỏi, nỗi khổ sinh hoạt đè nặng đôi vai ông, thi thoảng ba mới gặp mặt bạn bè một lúc, nếu mình gọi điện từ chối thì không hay chút nào.

Diệp Tri Hòa rất dễ mềm lòng với người khác, với mọi việc, với cả ba mình. Cậu thà để mình phải miễn cưỡng cũng không muốn người khác khó xử.

Sắc trời đã khuya, cậu thay quần áo rồi bước ra ngoài. Trời lạnh thật, đã sắp hết tháng mười một rồi, không biết tuyết còn rơi nữa hay không.

Lúc chờ xe Diệp Tri Hòa còn đang miên man suy nghĩ, điện thoại trong túi áo rung lên. Cậu nhấn mở đoạn voice chat, giọng Lận Thâm bèn vang lên: “Còn chưa làm bài xong à, làm xong cũng không thèm tìm tớ luôn?”.

Diệp Tri Hòa bật cười. Ngón tay bị cóng không tiện đánh chữ, cậu bèn nhẹ nhàng nói: “Cậu nhớ tớ kìa”.

Giọng cậu nhẹ như bông tuyết lượn giữa trời, nhưng vẫn bị người ở đầu bên kia phát hiện.

Lận Thâm gọi điện thoại tới: “Cậu đang ở ngoài à?”.

“Ừa, tớ xong bài tập rồi, giờ đi ăn”. Bỗng tâm trạng Diệp Tri Hòa trở nên thật tốt – không còn chán nản nữa, gặp ai cũng được, quen hay không cũng được. Giờ phút này cậu đang nói chuyện với Lận Thâm, dù trời đã đen sẫm nhưng nhìn kĩ vẫn thấy mây mờ mờ.

“Đeo găng tay chưa?”.

“Không đeo đâu, còn chẳng ấm bằng đút tay vào túi áo”.

“Thế thì cúp máy đi, cậu về nhà rồi gọi điện tiếp”.

“Nhưng tớ phải ra ngoài ăn cơm… Xe buýt sắp tới rồi, trong xe có máy sưởi mà”.

Lận Thâm khựng lại một chút, rồi thấp giọng hỏi: “Cậu có ý gì?”.

Diệp Tri Hòa đáp: “Tớ muốn nói chuyện với cậu lâu hơn nữa”.

“Lên xe chưa?”.

“Chưa”.

“Thế thì đút tay vào túi đi”. Lận Thâm nói. “Tớ không cúp máy đâu, lên xe rồi nói chuyện tiếp”.

“Tớ không lạnh đến mức ấy đâu mà…”. Diệp Tri Hòa còn đang định nói tiếp thì Lận Thâm đã ngắt lời. “Ngoan nào, Miêu Miêu”.

Cậu bèn gật gật đầu, lẩm bẩm như đang tự nói: “Được, tớ sẽ nghe lời”.

Cậu thích người đang nói chuyện với mình biết bao nhiêu. Nhét tay vào túi, ngón tay đang cóng buốt được làm ấm lại đau đau, đến cả lồng ngực cũng thắt chặt lại. Hóa ra tình yêu là thế – gọi điện thoại cho nhau vào một đêm đông, nói toàn những chuyện vô nghĩa, thời gian trôi qua thì nỗi cô đơn cũng giảm bớt.

Diệp Tri Hòa lên xe buýt rồi lấy điện thoại ra ngay, xe đông người hết chỗ, cậu đứng gần cửa xe, khó khăn nói: “Hay là cúp máy đi nhỉ, đông quá à, nói chuyện mà không thở nổi nữa”.

Lận Thâm: “…”.

Xuống xe rồi Diệp Tri Hòa đứng trước cửa quán ăn gọi điện cho Diệp Thư, ông nhanh chóng bước xuống mở cửa đón cậu: “Sao đứng ở ngoài vậy con, lạnh không?”.

“Không đâu ạ”.

Diệp Tri Hòa theo ba mình lên tầng hai.

Trong phòng có ba người, một trong số đó trông rất quen. Trực giác Diệp Tri Hòa nói cậu đã gặp người này rồi, nhưng lại không nhớ rõ.

Diệp Thư giới thiệu từng người một, từ trái qua phải theo thứ tự là chú Ngô, dì Ngô và cô Tiểu Trình.

Diệp Tri Hòa nhìn ra trong đó có một đôi vợ chồng có vẻ rất hòa thuận, rồi chào từng người một.

Cô Tiểu Trình đột nhiên nói: “Chớp mắt một cái là Miêu Miêu đã lớn thế này rồi”.

Diệp Tri Hòa nghe thấy nhũ danh của mình thì ngẩng đầu. Người phụ nữ trước mặt rất xinh đẹp, rất có khí chất; đặc biệt là đôi mắt hẹp dài cong cong, hơi lóng lánh, ánh nhìn cũng dịu dàng.

“Con không nhớ à?”. Người phụ nữ ấy mỉm cười. “Lúc con còn nhỏ, chúng ta có gặp nhau… Hai lần”.

Dì Ngô ngồi cạnh túm áo cô giật giật, rồi nói: “Ăn thôi, cho trẻ con ăn đã, chắc cháu đói lắm rồi đúng không?”.

Diệp Tri Hòa ngồi xuống, nhắn cho Lận Thâm: [Tớ đến nơi rồi này, ở ngoài lạnh lắm].

Cậu không hề nói vậy với Diệp Thư.