Đoạt Hôn

Chương 1: Đoản [Oneshot]



Editor: Chow

...


Một.

Thích Thời Du không hiểu, rõ ràng cậu chỉ tới tham dự lễ lập khế ước của sư muội với người thương của nàng, sao tự nhiên lại bị một tên mặc bộ đồ màu đen từ đầu đến thân nhảy ra bắt cóc?

Biết thế thì trước khi ra cửa cậu đã tự bói một quẻ cho bản thân rồi.

Đáng tiếc giờ đã không kịp nữa.

Ngày lành tháng tốt, trời quang mây tạnh, mọi người đang sảng khoái ăn uống linh đình trong bữa tiệc, riêng mình cậu bị điểm định thân thuật* không cách nào cử động, nghiêm trang nằm trong lồng ngực của tên bắt cóc y như cọc gỗ, miệng không nói nổi mà chân cũng chẳng thể nhúc nhích, chỉ biết trừng lớn mắt để giết chết đối phương.

*Định Thân Thuật (Body Restriction Magic) là một ma thuật hạn chế cử động.

Này vô dụng, căn bản đối phương chẳng bị ảnh hưởng, mặc kệ cậu thấy thế nào hắn cũng chưa từng run dù chỉ một chút. Ngược lại, cánh tay đỡ sau lưng và chân cậu siết càng chặt hơn.

Cứ trừng mắt xong lại trừng mắt, Thích Thời Du trừng lâu đến mức tự khiến bản thân bị mệt, thân thể cậu vẫn luôn không tốt lắm, chẳng mấy chốc đã dễ dàng chìm vào giấc ngủ, mơ màng dựa lên cơ thể người kia. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, bỗng cậu ngửi thấy một hương thơm nhàn nhạt.

Hình như đã từng ngửi qua mùi này ở đâu đó.

Ở đâu nhỉ?

Một khắc trước khi chính thức tiến vào giấc mơ, cậu nhớ ra, cái mùi hương này khá giống với mùi hương trên người sư huynh.

Hai.

Thích Thời Du có rất nhiều sư huynh. Chủ yếu là những người tới cảm ơn các sư thúc sư bá của cậu đã tôn trọng nghe theo giáo điều của sư phụ; thu nhận đồ đề không quan tâm tài năng thiên phú, chỉ quan trọng nhân phẩm tốt xấu như nào mà thu nhận hiền tài. Nhưng sư phụ của cậu thì lại khác, bởi vì trời sinh không thích mấy nơi đông người - mà nói trắng ra chính là sợ phiền phức nên từ đầu đến cuối chỉ thu nạp đúng hai đồ đệ.

Một là Thích Thời Du, hai là sư huynh của cậu - Ôn Lâm Thanh.

Ôn Lâm Thanh lớn hơn cậu ba tuổi, cũng nhập môn trước cậu. Khi cậu tới bái sư, hắn đã trở thành học trò của sư phụ khá lâu rồi. Thời điểm đó, hắn gần như đã trưởng thành thành một thiếu niên choai choai*, người ta đã có thể nhìn thấy dáng vẻ trầm ổn đoan chính của hắn sau này. Người còn chưa lớn mà tên tuổi quân tử đã được lan truyền khắp nơi.

*Choai choai: ý chỉ vóc người không quá lớn cũng không quá nhỏ

Bởi nhìn trúng thanh danh của hắn, cảm thấy nếu đã có một đồ đệ như vậy chắc chắn sư phụ cũng sẽ rất ưu tú, Thích gia quyết định đưa Thích Thời Du tới Thiên Huyền Môn - Đương nhiên, sự thật đã chứng minh giữa việc Ôn Lâm Thanh tài giỏi và việc sư phụ của bọn họ như nào chẳng liên quan gì với nhau.

Ba.

Lần đầu tiên Thích Thời Du gặp Ôn Lâm Thanh là khi đang bái sư. Mẹ cậu bế cậu lên Thiên Huyền Tông, bước đến đỉnh núi đã thấy sư phụ đứng chờ bên ngoài, còn Ôn Lâm Thanh thì đứng sát bên cạnh, dáng đứng thẳng tắp không có biểu cảm gì cũng chẳng có động tác dư thừa. Hắn mặc bộ đồ trắng toát, nếu lúc ấy không phải mùa thu thì thoạt trông hắn cứ như là một tác phẩm băng điêu khắc hình người.

Nhìn hắn thật lạnh quá đi. Thích Thời Du không nhịn được rụt cổ lại, ánh mắt tò mò đảo tới đảo lui giữa sư phụ và Ôn Lâm Thanh, kết quả là không cẩn thận đụng trúng tầm mắt của hắn.

Bị phát hiện rồi.

Cậu vội vàng giơ tay che mắt mình lại, chỉ được một chốc lại không thể kiềm chế trộm dòm bên ngoài qua khe hở ngón tay. Ôn Lâm Thanh đã không để ý nữa.

Thích Thời Du khẽ thở hắt, nhanh chóng bị thu hút bởi chú chim nhỏ bay qua mái hiên.

Xa xa, cậu không nhìn thấy được ý cười không rõ ràng hiện hữu trong đôi mắt của hắn.

Sau khi mẹ đưa Thích Thời Du cho sư phụ, bà lau lau nước mắt vội xoay người rời đi.

Kết quả là vị sư phụ không đáng tin cậy của bọn họ lập tức quay đầu nhét cậu vào trong tay Ôn Lâm Thanh, dặn dò hắn phải chăm sóc tiểu sư đệ thật tốt, thoáng một cái đã biến mất không còn tăm hơi, chỉ còn lại mỗi Thích Thời Du và Ôn Lâm Thanh đứng hai mặt nhìn nhau.

Khi đó Thích Thời Du bị chiều đến yếu đuối, đi đường dài chút xíu là không chịu được nhưng lá gan lại lớn kì lạ, cậu ngó nghiêng bốn phía, nhận ra ở đây ngoại trừ Ôn Lâm Thanh ra thì chẳng còn ai nữa. Thế nên cậu rất tự nhiên vươn hai tay lên: "Sư huynh, ôm ôm."

Mới gặp mặt lần đầu đã đòi bế, cậu thấy rất bình thường. Mẹ nói là trên đời này ai cũng thích cậu hết, thoạt nhìn người anh trai lạnh lùng này chắc cũng vậy.

Cơ mà phản xạ hơi chậm nha.

Thích Thời Du thầm nghĩ, cánh tay cậu dang ra mỏi lắm rồi đó.

"Sư huynh ơi?" Cậu lại gọi lần nữa.

Đôi con ngươi của Ôn Lâm Thanh khẽ động như thể vừa mới lấy lại tinh thần, cuối cùng chờ đến khi cậu không chịu được nữa muốn thu tay về, đối phương lại vô cảm bế cậu lên.

Thích Thời Du

Có lần thứ nhất ắt sẽ có lần thứ hai.

Về sau thói quen này thành hành động phản xạ có điều kiện, miễn Thích Thời Du dang tay ra là Ôn Lâm Thanh tự hiểu cậu đang đòi bế.

Bốn.

Thích Thời Du và Ôn Lâm Thanh cứ như hai thái cực.

Thích Thời Du thích chơi đùa, không thích bị quy củ trói buộc, thích đi tìm sự vui vẻ thích đi tìm sự thỏa mãn. Ôn Lâm Thanh hoàn toàn ngược lại, hắn luôn đi vào khuôn phép, đứng đắn muốn chết, hắn còn giống sư phụ hơn cả sư phụ thật của bọn họ.

Hình thức ở chung của hai người thường là cậu phụ trách gây rối, Ôn Lâm Thanh phụ trách giải quyết hậu quả.

Trong môn phái có thư viện, những đệ tử nhỏ sẽ được đưa tới đó tập trung dạy dỗ trước. Thích Thời Du cũng không ngoại lệ nhưng vấn đề nằm ở chỗ cậu ngồi không nổi. Mới nhìn sách chưa đầy mười lăm phút đã buồn ngủ, mới bước ra khỏi cửa tinh thần đã hăng trở lại. Thông thường lớp học mới bắt đầu được một nửa đã biến mất không còn tăm hơi, phu tử* sẽ truyền yêu cầu cho Ôn Lâm Thanh đi tìm cậu, ban đầu chỉ là một hai lần, càng về sau số lần càng tăng lên. Ôn Lâm Thanh cũng thành thạo, nghe lệnh lập tức cầm kiếm đi thẳng tới phía sau núi, lay lay cái cây là đỡ được tên nhóc con đang ngủ ngon lành, đôi khi trên tay cậu còn ôm một chú thỏ vừa bắt được hoặc một cái kiếm gỗ vừa mài xong.

*"Phu tử" thực chất là danh xưng dùng để gọi quan Đại phu. Khổng Tử từng làm quan Đại phu nước Lỗ, cho nên học trò gọi ông là "phu tử". Về sau, do tầm ảnh hưởng của Khổng Tử, người ta mới dùng danh từ này để gọi thầy giáo một cách tôn kính.

Mỗi lần như vậy phu tử lại bị cậu chọc tức muốn dựng râu trừng mắt, song lại chẳng có biện pháp nào.

Cậu có thiên phú cao, có nhiều cái chỉ cần xem qua đã hiểu, mà cậu cũng không hẳn là coi công khóa như một khảo nghiệm.

*Công khóa (功课): Ngày xưa, kết quả khảo hạch, thành tích của thuộc hạ thường được gọi là "công khóa".

Cáo trạng? Càng không được, căn bản bóng dáng vị sư phụ kia còn chẳng thấy đâu.

Phu tử không quản ngại cậu, nhìn chung cậu cũng sẽ không làm chuyện xấu. Đành thôi, cứ mắt nhắm mắt mở mà cho qua để bản thân thêm phần yên tâm, miễn lại khiến mình tự nổi giận.

Dưới sự cố tình dung túng của mọi người, năm tuổi cậu đã trốn ra sau núi bắt thỏ, leo cây, nhân lúc phu tử ngủ mà tết râu của người thành cái bím tóc, mãi tới ngày hôm sau người mới phát hiện; sáu tuổi bắt đầu tu luyện, một nhóc con vừa mới dẫn khí nhập thể đã chỉ huy đám bạn cùng tuổi của mình giã cho các sư huynh đã luyện khí ở ba tầng đồng môn ra bã, Ôn Lâm Thanh thường bảo vệ cậu sau lưng, khi ấy trên mặt cậu còn treo lên đủ loại biểu cảm, tuy vóc dáng không cao nhưng cũng đủ khí thế, còn nhân cơ hội rút kiếm của Ôn Lâm Thanh ra, dùng đầu kiếm gỗ chĩa vào mũi tên cầm đầu bắt tên đó thề từ giờ về sau sẽ không bao giờ ỷ thế hiếp người nữa. Danh hiệu bạo chúa của Thiên Huyền Môn cũng được truyền ra từ đó.

Tới năm bảy tuổi, tu luyện của cậu đã vượt xa mấy bạn cùng lứa cả ngàn dặm. Chỉ là cậu không hề chăm chỉ khổ luyện từng bước từng bước, nhờ có thiên phú mà mỗi ngày cậu chỉ cần dùng một phần mười số thời gian người khác cần dùng để tu luyện là đã đạt được thành công gấp mấy lần người ta rồi. Số thời gian còn lại dĩ nhiên đều dùng để chơi.

Mười hai tuổi, cậu đã trở thành thiên tài thiếu niên nổi danh gần xa, sư trưởng đối với cậu vừa yêu lại vừa hận, trước sau vẫn chỉ biết bó tay.

Mà từ bé đến lớn, bất kể là tu luyện hay chơi đùa, Ôn Lâm Thanh luôn luôn ở bên cậu đi cùng cậu.

Cậu trèo cây thì Ôn Lâm Thanh sẽ chờ dưới gốc cây, một bên đọc sách một bên dùng thức thần quan sát cậu để lúc nào cậu không cẩn thận trượt chân hoặc leo tới nhánh cây trên cao hắn sẽ kịp thời đỡ được.

Cậu đi đến vườn thảo mộc, Ôn Lâm Thanh một tấc cũng không rời sải bước bên cạnh, dạy cho cậu loại thảo dược nào quý nhất, hái loại nào mới không bị phạt, hơn nữa còn có thể kịp ngăn cản cậu mỗi khi cậu định trộm đào chỗ thảo dược mà các sư thúc sư bá tỉ mỉ trồng lên. Thích Thời Du nghi ngờ Ôn Lâm Thanh bí mật che giấu một đôi mắt sau lưng, nhưng cậu lại chẳng tìm được chứng cứ tố cáo. Sau này mới nhớ ra đây là giới Tu chân, không cần mắt cũng nhìn thấy được.

Và đương nhiên cũng có lần từng gặp rắc rối - có một hôm Thích Thời Du không cẩn thận làm gãy cành hoa của tổ sư. Cậu che giấu không kể ai biết, định tự mình đi tìm một cây hoa mới mang về thay thế. Nào ngờ cậu còn chưa kịp hỏi thăm gốc gác của loài hoa kia, ngày hôm sau đã nghe tin cây hoa mới đã về, là do Ôn Lâm Thanh mang đến.

Thích Thời Du trái lo phải nghĩ, cảm thấy rất xấu hổ. Cậu quyết định dùng chính loại hoa cỏ quý mình gieo trồng làm thành túi thơm, nhân lúc Ôn Lâm Thanh ngủ trộm giấu xuống dưới gối của hắn.

Vốn dĩ Ôn Lâm Thanh không có thói quen đeo túi thơm bên người, song từ đó về sau hắn lại chẳng bao giờ tháo túi thơm bên hông xuống.

Lúc cậu bị phạt đọc sách, Ôn Lâm Thanh im lặng ngồi một bên quan sát cậu, trong tay cũng cầm một cuốn không rõ nội dung chăm chú đọc. Thích Thời Du không ngồi ngoan được, mắt chăm chú xem sách một hồi lập tức dõi ra ngoài cửa sổ, gì chứ trời xanh mây trắng thỉnh thoảng có vài chú chim sẻ bay ngang qua cực kỳ có lực hấp dẫn đối với cậu. Tuy nhiên, cậu mới vừa định nhổm dậy đã nhớ ra trong tay mình còn có sách. Thích Thời Du thấy bản thân còn thảm hơn cả con chim bị nhốt trong lồng, ít ra thì chim không cần phải đọc sách còn cậu lại phải ngồi im ở chỗ này xem cái gì mà "chi, hồ, giả, dã" nhìn tới mức hoa hết cả mắt rồi nè.

*Chi, hồ, giả, dã (之乎者也) là bốn hư từ thông dụng trong Hán văn cổ để làm trợ ngữ từ để âm vận câu văn được êm tai, réo rắt hơn, hoặc tăng thêm ngữ khí. Vậy nên, "chi, hồ, giả, dã" thường được dùng để chỉ những lời lẽ sáo rỗng, chẳng có nghĩa lý gì.

Nhìn rồi lại nhìn, cậu nhìn phát mệt. Đôi mắt cậu dần díp lại, bỗng nhiên nghe thấy giọng của Ôn Lâm Thanh: "Thời Du."

Đầu cậu bị nâng lên. Thích Thời Du gối trên lòng bàn tay của Ôn Lâm Thanh, chớp chớp mắt, giọng nói ỉu xìu rất đáng thương: "Sư huynh, em mệt quá."

Đầu ngón tay Ôn Lâm Thanh khẽ giật, thẳng thừng hỏi: "Còn nhớ kỹ nội dung trong sách không?"

"Nhớ kỹ ạ." Thích Thời Du gật đầu, cằm nhỏ khẽ cọ vào lòng bàn tay Ôn Lâm Thanh, cậu không nhịn được cười rộ lên "Sư huynh, hơi ngứa nha."

"Xin lỗi." Hắn thu tay về "Để ta kiểm tra một chút."

"Dạ."

Ôn Lâm Thanh hỏi liên tiếp mấy câu hỏi, Thích Thời Du trả lời câu nào ra câu nấy, tất cả đều đúng.

Chơi trò hỏi đáp xong, Thích Thời Du đã mệt lại càng thêm mệt, cậu ngáp một cái trong im lặng, đồng thời giang hai cánh tay ra: "Sư huynh, đi ngủ."

Ôn Lâm Thanh gật đầu, bế cậu lên ôm đi ngủ.

Năm.

Khi Thích Thời Du tỉnh lại thì trời đã tối. Cậu mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trong một gian nhà tre. Kí ức trước khi hôn mê bắt đầu ùa về. Cậu giật mình đảo tròng mắt, thử giơ tay, quả nhiên không nâng lên được, chỉ có mỗi đầu ngón tay là có thể cử động. Lại kiểm tra bên trong cơ thể, nội lực đã khôi phục được hơn một nửa nhưng dường như có gì đó đang phong bế nó khiến cậu không thể sử dụng. Bên trong đan điền* có một con Nguyên Anh* nho nhỏ màu vàng kim đang cuộn tròn lại, ôm đầu gối ngủ say, rồi một vầng hào quang màu lam nhạt vây quanh lấy nó, thỉnh thoảng khoảng cách rút gần lại làm nó phải xoa xoa mặt, chuyển sang hướng khác tiếp tục ngủ. Tư thái như đang bảo vệ, cũng như đang giam cầm.

*Đan điền là thuật ngữ trong y học, võ thuật, dưỡng sinh dùng để chỉ một vài trung tâm khí lực hay là các huyệt đạo trên cơ thể người.

*Nguyên Anh hiểu đơn giản là kết tinh nguyên khí của bản thân tạo thành. Hình thành nên một bản sao của mình bằng nguyên khí.

Đúng lúc này có tiếng động vang lên từ phía cửa, Thích Thời Du vội nhắm mắt làm bộ như mình vẫn chưa tỉnh.

Cậu nghe thấy tiếng cửa mở ra rồi khép vào, tiếp đến là âm thanh bước chân càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại ở mép giường.

Hương thơm mà cậu ngửi thấy trước khi thiếp đi lại một lần nữa tiến vào xoang mũi, Thích Thời Du bí mật nhíu mày, cảm giác có gì đó đang chạm lên đầu mình. Lạnh lẽo như băng, giống như viên ngọc quý (ngọc châu) mà sư huynh đã tặng cậu.

Đầu tiên ở trên trán, sau đó xuống dưới lông mày, rồi đôi mắt, chóp mũi, khóe môi. Thích Thời Du cảm giác mình sắp trở thành bức tranh cho người nào đó mặc sức vẽ rồi, mà đầu ngón tay của đối phương vừa lạnh vừa khó chịu, làm cậu ngứa không chịu được, cậu trực tiếp trừng mắt nhìn người nọ: "Ngươi là ai?"

Cậu đã nhịn người này lâu lắm rồi, ỷ vào bản thân có tu vi cao mà nhân lúc cháy nhà đi hôi của hả, quá vô liêm sỉ.

Đập vào mắt là một gã mặc áo choàng màu đen bịt kín toàn thân chỉ lộ đúng bàn tay ra bên ngoài, hiện đang đặt bên gò má Thích Thời Du.

Dường như đoán được cậu đã tỉnh, tên mặc đồ đen không hề kinh ngạc cũng không thu tay về, ngược lại còn mãnh liệt lấn tới, hắn di tay xuống dưới yết hầu của Thích Thời Du, lòng bàn tay mân theo khối nhỏ nhô lên khẽ mân mê.

"Em tỉnh rồi."

Thanh âm đã được qua xử lý, nghe rất chói tai.

Thích Thời Du nhíu mày toan hỏi ngươi là ai, đột nhiên khóe mắt liếc thấy một vết sẹo nằm trên mu bàn tay đối phương, nom cực kỳ quen.

Và cả mùi hương cứ quẩn quanh bên chóp mũi.

Thích Thời Du thử hé môi nói một tiếng "A", sau khi xác định mình vẫn nói được, cậu đưa mắt nhìn tên mặc đồ đen: "Sư huynh."

Tên mặc đồ đen hốt hoảng: "Gì cơ?"

"Trên tay ngươi có vết sẹo, để lộ ra rồi kìa." Thích Thời Du chớp chớp mắt "Sư huynh à."

Tên đồ đen vội rút tay về.

"Không phải là ngươi đang bế quan sao, sao lại ra đây được vậy?" Thích Thời Du khẽ thở ra một hơi "Em còn tưởng là có kẻ thù nào muốn bắt em làm đan dược."

"Sẽ không đâu."

"Thế sư huynh đang làm gì đó?"

Tên đồ đen ngậm miệng không đáp, một lát sau hắn thở dài cởi áo choàng ra, khuôn mặt quen thuộc với Thích Thời Du lộ ra ngoài, giọng nói cũng không bị bóp méo nữa: "Quả nhiên không lừa được em."

Nhưng trông gương mặt này giờ lại có gì khang khác so với bình thường.

Thích Thời Du nhìn dấu ấn màu đỏ như ẩn như hiện giữa mày Ôn Lâm Thanh và đôi con ngươi hơi ngả đỏ của hắn, kinh ngạc hỏi: "Sư huynh, ngươi nhập ma à?"

"Ta chỉ sợ là đã nhập ma từ lâu." Giọng nói của Ôn Lâm Thanh vẫn ôn hòa ấm áp như xưa, mà ánh mắt của hắn lại có chút điên cuồng "Từ khoảnh khắc nhìn thấy em, đây chắc chắn đã trở thành kết cục định mệnh của ta."

Thích Thời Du không hiểu ẩn ý của hắn, đang định mở miệng lại bị hắn cúi người hôn lấy.

"..."

Đôi mắt Thích Thời Du dần dần giãn to ra.

Sáu.

Lần đầu tiên cảm nhận được bản thân có vấn đề là trước khi bế quan không lâu.

Thích Thời Du thông minh bẩm sinh, ngoại hình lại đẹp tính cách lại tốt. Vậy nên từ bé đến lớn cậu luôn có rất nhiều bạn bè, không chỉ những người cùng trang lứa mà ngay cả sư huynh sư tỷ sư đệ sư muội cũng muốn chơi cùng.

Gần như tất cả mọi người trong Thiên Huyền Môn đều có mối quan hệ thân thiết với cậu. Bất kể là chạy ra sau núi chơi hay đi xuống núi để rèn luyện, hay thậm chí là đi vào bí cảnh, cậu cũng luôn là người có nhiều người bao quanh nhất.

Ôn Lâm Thanh vẫn luôn biết rõ điều này.

Ngay cả chính hắn cũng như thế.

Tuổi càng lớn, Thích Thời Du càng được hoan nghênh, bạn bè cũng càng ngày càng nhiều. Ngay cả người ở các môn phái khác cũng tới để kết bạn với cậu chứ không riêng gì người trong Thiên Huyền Môn.

Ôn Lâm Thanh tận mắt chứng kiến hết thảy. Thân là sư huynh, đáng ra hắn phải mừng thay cho Thích Thời Du, mà chẳng hiểu tại sao hắn không thể vui nổi.

Những người xung quanh Thích Thời Du thật sự quá nhiều, nhiều phát ngứa mắt. Tên này muốn đọc sách với cậu, tên kia muốn tu luyện chung với cậu, còn muốn tới bí cảnh rèn luyện cùng cậu.

Bọn họ có cái gì?

Bọn họ có cớ gì?

Ôn Lâm Thanh là đệ tử đầu tiên dưới trướng sư phụ, là một trong những người xuất sắc nhất của Thiên Huyền Môn, tài thiên tư chỉ đứng sau mỗi Thích Thời Du, độ chăm chỉ luôn ở hạng nhất. Hắn luôn được các sư bá và sư thúc ca ngợi, được người khác tán thưởng là trời quang trăng sáng*. Chưởng môn sư bá còn nhìn trúng phẩm hạnh của hắn, có ý định bồi dưỡng hắn thành chưởng môn đời kế tiếp.

*Trời quang trăng sáng là một thành ngữ Trung Quốc với ý nghĩa tả cảnh trong trẻo, sạch sẽ của vạn vật khi hết mưa (trời quang mây tạnh), đồng thời cũng là ẩn dụ cho tâm hồn rộng mở và là ẩn dụ cho tình hình chính trị thái bình, quang minh.

Tuy nhiên, duy nhất mình hắn biết mấy cái đó chẳng qua chỉ là vẻ bên ngoài.

Trước khi gặp được Thích Thời Du, hắn không biết bản thân muốn làm gì, sở dĩ mọi chuyện hắn làm đều là từng bước làm theo "đạo lớn" như trong miệng người khác. Mà ngay tại khoảnh khắc nhìn thấy Thích Thời Du trở về sau, "đạo" của hắn dần biến thành một người.

Hắn tưởng bản thân có thể tự khống chế. Rốt cuộc ngay cả khi hắn vượt ra khỏi ranh giới tự chủ, mặc bao nhiêu lần có suy nghĩ muốn giết hết tất cả những người đến gần Thích Thời Du, hắn cũng chưa thực sự ra tay. Lần duy nhất hắn mất khống chế chính là khi Thích Thời Du bị người dụ dỗ tới bí cảnh lấy đồ quý được lưu truyền từ thời thượng cổ*.

*Thượng cổ là thời đại lịch sử trước thời cổ đại.

Đó chỉ là một cái bẫy. Thời điểm hắn tới nơi, Thích Thời Du đã bị phong ấn trên kho báu kia phản phệ dẫn đến bị thương và đang hôn mê, còn nhóm người lôi kéo cậu lại mặc cậu ở một bên, tranh dành phân chia chiến lợi phẩm.

Giới tu chân vốn có tám bí cảnh chính, kia cũng là một trong tám số chúng. Nhưng kể từ ấy, bí cảnh chỉ còn lại có bảy.

Ôn Lâm Thanh ôm Thích Thời Du thoát ra ngoài, còn lại đám người kia và bí cảnh đều bị hắn chôn ở một nơi quỷ không biết thần không hay.

Sau khi trở về, Thích Thời Du lâm bệnh nặng. Cho đến tận hiện tại cơ thể cậu vẫn lúc yếu lúc khỏe, tu vi cũng không ổn định. Ôn Lâm Thanh luôn kề bên giúp cậu điều dưỡng.

Vết sẹo trên tay hắn cũng là từ lần đó mà ra. Song, kể từ ấy, Ôn Lâm Thanh phát hiện mình có dấu hiệu ma hóa.

Về sau, nhằm tránh độ chiếm hữu quá lớn của mình sẽ đả thương Thích Thời Du, hắn mượn cớ bế quan để khóa bản thân lại.

Mà ngay tại thời điểm hắn nghe tin Thích Thời Du tham gia lễ lập khế ước, sợi dây lý trí trong đầu hắn đứt phựt, đợi đến khi hắn lấy lại tỉnh táo thì chính hắn đã choàng áo choàng đen đang trên đường chạy vào chính điện bắt cóc người đi.

Bảy.

Dục niệm âm u che giấu nhiều năm cuối cùng đã có thể thực hiện, Ôn Lâm Thanh phủ lên người Thích Thời Du, ý đồ làm những chuyện mà mình mới chỉ dám tưởng tượng chứ chưa dám làm.

Môi Thích Thời Du bị hắn hôn sưng hết cả lên. Hắn càng hôn, dấu ấn màu đỏ giữa đôi mày hắn càng đậm, giọng nói càng khàn, vừa hôn vừa nói: "Thời Du, em không được lập khế ước với nàng ta."

"Ưm..."

Sức tấn công của hắn quá mãnh liệt, Thích Thời Du bị hôn như vậy trong quãng thời gian dài quả thực không chịu đựng nổi, lời nói đều nghẹn lại trong họng, cậu cảm thấy mình đã bị đảo thành một đống nhão dính, nhân lúc tách ra vất vả thở dốc, nghe hắn nói vậy không khỏi nghi hoặc: "... Em... lập khế ước với ai cơ?"

"Không phải nhắc tới nàng ta." Ôn Lâm Thanh khẽ cắn một cái vào môi dưới của Thích Thời Du.

"Ai? Sư muội ư?"

Nếu chân khí thực sự có hình dạng tồn tại, chắc chắn lúc này đây trên đỉnh đầu Thích Thời Du sẽ lơ lửng một hàng dấu hỏi chấm. Cậu còn thấy chuyện này khó hiểu hơn cả chuyện phát hiện sư huynh có tâm tư với mình: "Hôm nay là ngày lập khế ước của sư muội và người yêu, nào có liên quan gì tới em?"

Ôn Lâm Thanh: "..."

Dấu ấn màu đỏ hơi lóe lên, Ôn Lâm Thanh rời môi khỏi môi cậu: "Không phải em?"

Ánh mắt Thích Thời Du tỏ vẻ thản nhiên: "Không phải."

Tầm mắt Ôn Lâm Thanh di chuyển xuống phía dưới, nhìn bộ đồ màu hồng bị làm cho xộc xệch của cậu: "Nhưng..."

Thích Thời Du xấu hổ, mím môi nhỏ giọng nói: "Sư muội cho em chọn, bảo buổi lễ đáng mừng như vậy cũng coi như cho các nàng được thêm vinh dự."

"Bây giờ trông khó coi quá." Cậu nhìn quần áo bị kéo lung tung xốc xếch của mình, miễn cưỡng cử động ngón tay khẽ chọc chọc Ôn Lâm Thanh: "Sư huynh giúp em đi."

Yết hầu Ôn Lâm Thanh hơi động: "Được, giúp em."

Hiện tại lòng hắn rất rối, nhất thời không biết nên làm sao cho phải.

Khi nghe tin tức, hắn suýt chút nữa tàu hỏa nhập ma, hóa ra tất cả chỉ là hiểu lầm?

Ôn Lâm Thanh khép mi lại, trấn áp sự u tối cùng tia đỏ tươi trong mắt xuống.

Thôi vậy.

Nếu đã bị lộ rồi thì thôi, chẳng cần che giấu nữa.

Hắn cúi xuống hôn hôn, kề chóp mũi mình lên chóp mũi Thích Thời Du: "Thế Thời Du có nguyện ý lập khế ước cùng ta không?"

Thích Thời Du nhìn hắn: "Lập khế ước? Nhưng chúng ta là anh em kia mà."

"Không sao hết, sư phụ sẽ không để ý."

"Nhưng em để ý."

Ôn Lâm Thanh ngẩn ra, thiếu chút nữa lại mất trí phát cuồng, bỗng hắn thấy Thích Thời Du giơ cổ tay lên, bên ngoài lớp da có vài vệt đỏ mờ mờ, uất ức nói: "Sư huynh làm em đau quá."

"... Ta xin lỗi."

Bóng đen hoàn toàn biến mất. Ôn Lâm Thanh nắm lấy cổ tay cậu, mút hôn thật tinh tế: "Tại sư huynh nhất thời hồ đồ, ta hứa sẽ không có lần tiếp theo."

"Thời Du có tha lỗi cho sư huynh không?"

Thích Thời Du lại rất dễ dỗ: "Được thôi."

"Vậy có thể làm người yêu không?"

Việc nào ra việc nấy, đây cũng nào phải vấn đề đơn giản cho cam. Chuyện hắn không chịu suy nghĩ nông nổi đi bắt cóc cậu, cậu còn chưa hết giận đâu.

"Em phải nghĩ thêm."

"Được."

Ôn Lâm Thanh nghiêng người nằm xuống, dang tay kéo cậu vào trong lồng ngực, rốt cuộc trái tim trống rỗng cũng được lấp đầy.

"Em có thể suy nghĩ từ từ."

"Nghĩ trong một trăm năm thì sao?"

"Một nghìn năm cũng được, thời gian của chúng ta còn dài, đủ cho em nghĩ kĩ."

"... Nghìn năm lâu quá đó."

"Với chúng ta, cùng lắm nó cũng chỉ như một cái chớp mắt." Ôn Lâm Thanh hôn nhẹ lên trán cậu "Nhưng nếu em vẫn thấy quá lâu thì nghĩ bây giờ cũng được."

"..." Thích Thời Du không đáp.

Một hồi lâu sau, Ôn Lâm Thanh lại lên tiếng: "Thời Du."

"Ừm?"

"Còn chưa nói cho em biết, ta thích em."

"... Biết rồi."

Thích Thời Du không muốn nghe lại những lời hắn vừa nói lần hai liền vùi đầu vào trong ngực hắn, chính cậu chẳng ngờ được làm vậy sẽ khiến vành tai đỏ bừng của mình hoàn toàn lộ ra trước mắt Ôn Lâm Thanh.

Đáng yêu quá.

Ý cười trong mắt Ôn Lâm Thanh càng sâu, người trong lòng vừa ấm vừa mềm, hơi thở trong trẻo cuối cùng cũng áp đảo được ma khí, từ từ chậm rãi lấp đầy những khe hở vết nứt.

Mong muốn cả đời cũng chỉ có thế.

HẾT

Chow: "Tui mới edit chưa kiểm tra lại nên chắc chắn 98% còn nhiều đoạn đọc lấn cấn, không mượt, lặp từ,... Cũng chẳng biết edit như vậy có phù hợp với bối cảnh truyện không._. Mọi người phát hiện ra chỗ nào đọc chưa ổn thì cmt nhắc tui nhé! Xin cảm ơn hjhjhj."

P/s: Truyện của Phế Phu Nhất Chỉ hợp gu em quá chế ơi:)))))

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!