Đoạt Mộng

Chương 101: Người mới



Phương thức thương lượng này thật sự quá tuyệt, xem ra Phó Lập Quần vẫn chưa bao giờ coi mình là người ngoài, trong lòng Dư Hạo vô cùng cảm động.

Phó Lập Quần nói: "Trừ khi tuyệt giao, không thì hai đứa tụi bây đừng nghĩ vứt được tao."

Chu Thăng thật sự hơi cáu kỉnh, đành phải nói: "Được được, thôi vậy, mỗi ngày bọn tao đi thuê phòng bên ngoài, cả đêm 200, một tháng cũng đắt gần 6000, còn không phải giặt ga trải giường lẫn dọn dẹp nhà cửa."

Dư Hạo chỉ muốn cười, Phó Lập Quần lại đen mặt, dựa vào trên giường, Chu Thăng có chút buồn bực, cả ba người đều không hé răng.

"Anh trai à, cậu đừng nóng giận." Dư Hạo nói.

Phó Lập Quần ngẫm nghĩ, đột nhiên nói: "Này, thiếu gia."

"Sao?" Chu Thăng rất khó chịu, thế giới hai người của hắn cùng với bà xã yêu quý bị Phó Lập Quần quấy nhiễu bung bét rồi.

Phó Lập Quần nói: "Cả đám cùng thuê nhà đi, mang theo một người là tao được không?"

Chu Thăng: "......"

Dư Hạo: "......"

Chu Thăng: "Chẳng may bị Tiết Long kiểm tra phòng ngủ thì phải làm sao?"

Phó Lập Quần nói: "Mày vô nhân tính thế, bảo tao ở lại chỉ vì muốn để tao làm mật báo cho bọn mày à?"

Chu Thăng nói: "Tao không có ý này! Tao nói! Vốn dĩ không thể ngày nào cũng qua đêm ở bên ngoài!"

Phó Lập Quần nói: "Tao đi tìm phòng, mọi người ở cùng nhau, như vậy ok chưa? Tiền thuê nhà tao với mày chia đều, thuê căn nhà có hai phòng ngủ một phòng khách, tao ở phòng ngủ phụ là được."

Chu Thăng đang lo lắng, Dư Hạo nói: "Đúng rồi, có kiểm tra phòng ngủ thì bảo Hạ Lỗi gọi điện cho chúng ta là được mà."

Phó Lập Quần nói: "Kỳ thật tao cũng rất muốn thuê nhà ở bên ngoài, chị dâu mày mỗi lần qua đây, không ở được cái phòng dơ dáy 200, ở khách sạn 4 sao thì đắt quá, cả đêm 500 - 600 cũng nuốt không trôi, thuê một căn nhà, dù sao thì cũng thoải mái hơn chút ít..."

Chu Thăng liếc Phó Lập Quần, Phó Lập Quần vô cùng đáng thương nói: "Được không? Mang theo một lão già góa này thôi mà."

Dư Hạo lại cười cười, Chu Thăng đành phải nói: "Được rồi."

Theo ý tưởng lúc trước của Chu Thăng, cũng không phải không muốn thuê cùng Phó Lập Quần, mà là thuê căn một phòng ngủ một phòng khách, hắn cùng Dư Hạo càng tiện hơn, có thể thân thiết mọi lúc mọi chỗ, ở nhà ngắm nhìn lẫn nhau, khi thân thiết cũng không sợ ảnh hưởng đến người khác, có không gian độc lập bao giờ cũng tốt hơn.

Nhưng suy đi tính lại, có phòng riêng cũng khá tốt rồi.

"Vậy được!" Phó Lập Quần nói, "Một lời đã định, chi phí chúng ta chia nửa."

Thực ra Dư Hạo vẫn rất thích người bạn cùng phòng Phó Lập Quần này, hơn nữa mọi người cùng gánh tiền phòng, chung quy lại cũng rẻ hơn so với việc tự thuê một phòng ngủ một phòng khách. Lúc đang muốn hoan hô, lại có người gõ cửa phòng ký túc.

"Ai đấy." Chu Thăng nói, "Sáng tinh mơ còn chưa kịp nấu cơm đâu!"

Chu Thăng mở cửa, bên ngoài có một người tiến vào, kéo vali, lại xách theo một cái thùng, bên trong thùng đựng một đống quần áo.

"Phòng ký túc xá 705 đúng không?" Chàng trai mắt kính kia cao gần bằng Dư Hạo, duỗi tay về phía Chu Thăng, chưa để Chu Thăng kịp phản ứng thì đã nắm lấy tay hắn.

"Chào mọi người, sau này mong giúp đỡ nhiều hơn." Chàng trai kia tự giới thiệu, "Tôi tên Lý Dương Minh, chính là Dương Minh trong 'Thử hoa dữ nhữ đồng quy vu tịch' [1], năm hai khoa tâm lý."

Vẻ mặt Dư Hạo, Chu Thăng, Phó Lập Quần đều mờ mịt, nhìn nam sinh kia đi vào phòng ký túc, ngắm nghía khắp nơi rồi đặt thùng giấy lên trên bàn, trèo lên giường nhìn: "Ây, sạch sẽ như vậy, còn tưởng rằng bám nhiều bụi lắm cơ."

Ba người cũng chưa nói chuyện, Lý Dương Minh lại nói: "Tôi vừa ngồi xe lửa một đêm."

"Cậu... chuyển trường đến đây?" Dư Hạo nói.

"Đúng vậy." Lý Dương Minh đáp.

Ba người trợn tròn mắt, lúc nãy vừa mới thảo luận chuyện thuê nhà, ngay lập tức có người dọn đến ở? Trong phòng ký túc này còn thừa một cái giường trống, vỗn dĩ là của bạn cùng phòng đã thôi học, không ngờ tới là sau kỳ thi giữa kỳ, lại chuyển đến một người!

Bộ dáng của Lý Dương Minh không đẹp trai, cũng không thể nói là xấu, là một sinh viên rất bình thường, không khác với bạn học bên khoa tâm lý lớp Dư Hạo lắm, ăn mặc cũng chẳng có gì nổi bật.

Cậu bắt đầu trải giường chiếu, ba người còn chưa khôi phục từ chấn động, cứ như vậy ngẩn ngơ nhìn cậu dọn đồ.

"Cậu là Chu Thăng hả?" Lý Dương Minh nói với Chu Thăng, "Thầy Tiết có nhắc đến cậu."

Chu Thăng: "..."

Đại não của mọi người cuối cùng cũng đi vào hoạt động, Chu Thăng nói: "Đúng vậy, tôi chính là Chu Thăng - người luôn khiến thầy Tiết cực kỳ khó chịu."

"Nghe nói là phòng ký túc xá của các cậu, à không, phòng ký túc xá của chúng ta có rất nhiều cờ thưởng," Lý Dương Minh lại nói, "Luôn làm oanh động học viện."

"Tôi tên Dư Hạo." Dư Hạo nghĩ thầm làm sao bây giờ? Như này sao mà thuê nhà? Hiển nhiên Chu Thăng cũng suy nghĩ vấn đề này, sao tự nhiên lại cài cho phòng ký túc bọn hắn một đứa sinh viên chuyển trường?

"Chào cậu." Lý Dương Minh nói, "Cậu có thể đi ra hành lang xách giúp tôi thùng nước ấm được không?"

Chu Thăng bày ra vẻ mặt khiếp sợ nhìn Lý Dương Minh, nghĩ thầm thằng oắt này ngày đầu đến đã dám sai vặt bà xã của ông đây?

Phó Lập Quần cũng chấn kinh rồi, Dư Hạo lập tức ra hiệu bọn hắn đừng hù doạ người mới tới, nói: "Được rồi, cậu cứ trải giường trước đi."

"Tôi đi đây." Chu Thăng muốn đi, Dư Hạo lại xua xua tay, đi xách thùng nước ấm cho Lý Dương Minh. Lý Dương Minh cầm lấy xô nước lạnh lau bàn đọc sách.

Ba người đều có suy nghĩ giống nhau, tiếp theo phải làm sao bây giờ?

Chu Thăng châm điếu thuốc, hút hai hơi.

"Chu Thăng, cậu có thể đừng hút thuốc lá trong phòng ký túc được không?" Lý Dương Minh nói, "Tôi không muốn hít phải khói thuốc."

Dư Hạo nghĩ thầm lần này toang rồi.

Chu Thăng lại sảng khoái nói: "Được rồi, xin lỗi, tôi ra ngoài ban công hút."

"Hút thuốc ở ban công sẽ bị gió thổi vào." Lý Dương Minh nói, "Tốt nhất hút trên hành lang đi."

Dư Hạo lập tức nhắn tin cho Chu Thăng: 【 Tuyệt đối đừng động thủ! 】

Chu Thăng cười nói với Lý Dương Minh: "Vậy không hút, dù sao Dư Hạo cũng bắt tôi cai thuốc. Em ấy đã quấy rầy tôi từ lâu rồi."

Phó Lập Quần đã nhắn tin ở trong nhóm: 【 Tiết Long làm cái méo gì vậy? 】

Chu Thăng trả lời: 【 Anh cũng không phải chó điên nên sẽ không tùy tiện động thủ đánh người, yên tâm đi. 】

"Cái này cậu đặt ở chỗ đó trước đi." Lý Dương Minh nói với Dư Hạo.

Dư Hạo nghĩ thầm cậu mới lượn một chuyến từ quỷ môn quan trở về đấy... Sau đó thuận tay nhận lấy đồ đạc của Lý Dương Minh, Lý Dương Minh lại hỏi y đi nơi để nhận sách linh tinh, Dư Hạo trả lời từng câu một.

"Giúp tôi..."

"Cho tôi..."

Dư Hạo đều làm giúp hết, kiên nhẫn nói "Được", nghĩ thầm cậu còn có yêu cầu gì, cứ việc nói.

Cuối cùng Lý Dương Minh lấy ra đặc sản từ rương hành lý, nói: "Mời các cậu ăn."

"Mau đi ăn cơm trưa." Chu Thăng nói, "Ba bữa chính phải ăn hẳn hoi, ăn ít đồ ăn vặt thôi, mới không béo phì."

Lý Dương Minh nở nụ cười, Dư Hạo tiếp lấy, nói: "Cảm ơn."

"Nhà ăn ở chỗ nào?" Lý Dương Minh lại nói: "Cùng ăn cơm trưa nhé?"

Mọi người trầm mặc ăn xong bữa trưa, Dư Hạo cảm giác không khí này thật sự tương đối nguy hiểm. Phó Lập Quần ở trong nhóm Wechat đề nghị hay là đi tìm Tiết Long, chuyển người này vào phòng ký túc khác? Nhưng kiểu tự dưng vô duyên vô cớ đòi đổi phòng ký túc xá cho sinh viên chuyển trường thì coi ra cái gì? Còn ý của Chu Thăng là cần làm gì thì làm cái đó, không sao hết, chẳng phải vừa lúc có thêm người ở lại à?

Dư Hạo sợ đợi lúc ba người đi ra ngoài thuê nhà, chẳng may Lý Dương Minh cáo trạng với Tiết Long, bọn họ lại bị phê bình xử lý. Trong học viện có không ít người ra bên ngoài thuê nhà, mỗi phòng ký túc đều có vài người, nhưng bên trên vẫn cấm sinh viên ở bên ngoài, dù sao xảy ra chuyện gì vẫn phải gánh trách nhiệm, chỉ là Tiết Long hầu như đều nhắm một mắt mở một mắt cho qua, không bắt được thì không sao.

Nhưng người khác làm sao giống bọn họ, Tiết Long chắc chắn sẽ giở trò để tới chỉnh Chu Thăng, trong lòng Dư Hạo oán hận nói thế giới hai người không có, cả thế giới ba người cũng xong đời.

"Trong các cậu ai là trưởng phòng ký túc?" Lúc ăn cơm Lý Dương Minh lại hỏi, "Phó Lập Quần, là cậu à?"

Phó Lập Quần rất cẩn thận nói: "Tôi là thú cưng bọn họ nuôi."

Dư Hạo: "......"

"Là Chu Thăng?" Lý Dương Minh nói.

"Tôi cũng là thú cưng." Chu Thăng thành khẩn nói, "Dư Hạo mới là người quản lý hai bọn tôi."

Dư Hạo một tay đỡ chán, Lý Dương Minh lại mỉm cười, nói: "Khoa thể dục các cậu ăn một lần tận nửa cân mà cũng không béo lên, ghê gớm thật."

Chu Thăng khách sáo mà cười nói: "Bởi vì chúng tôi vận động nhiều."

Lý Dương Minh: "Rảnh thì dạy tôi chơi bóng rổ với."

Phó Lập Quần: "Được, không thành vấn đề."

Dư Hạo đột nhiên cảm thấy cuộc sống lại có chút tuyệt vọng.

Buổi chiều khi đi học, Lý Dương Minh ngồi vào bên cạnh Dư Hạo, còn có Chu Thăng ngồi ở một bên, Dư Hạo bị kẹp ở giữa.

"Cậu học khoa thể dục mà sao lại đến lớp tâm lý thế?" Lý Dương Minh kỳ quái quan sát Chu Thăng.

Chu Thăng vừa gấp hình trái tim dưới bàn, vừa kiên nhẫn nói: "Suy luận, một suy ra ba, tôi hiếu học."

Dư Hạo: "Cậu đọc sách của tôi trước đi."

Lý Dương Minh: "Nhưng cậu đeo tai nghe xem anime manga mà, có nghe giảng bài đâu?"

Chu Thăng chỉ chỉ lên bục giảng, nói: "Tôi có thể dùng sóng điện não trực tiếp sinh ra ý thức giao lưu với giảng viên."

Dư Hạo nghe không nổi nữa, huých nhẹ Chu Thăng, để cho hắn đừng khịa kháy người mới tới này nữa. Chu Thăng đưa hình trái tim cho y, Dư Hạo liền cất đi, Lý Dương Minh nói: "Woa, cậu khéo tay như vậy? Cho tôi xem với?"

Chu Thăng: "......"

Dư Hạo ép chặt hình trái tim kia, nói với Lý Dương Minh: "Nghe giảng bài đi."

"Làm sao bây giờ đây?" Buổi chiều lúc ba người tập bóng rổ, Dư Hạo nhịn không được mà nói, "Hai người đừng trêu cậu ta nữa, có chuyện thì cứ nói đi."

"Anh nói như thế nào?" Chu Thăng mờ mịt nói, "Chẳng lẽ uy hiếp việc cậu ta không cho anh hút thuốc trong phòng, sau đó lại động thủ giáo huấn cậu ta sao?"

Phó Lập Quần nói: "Đúng rồi, người khác cũng đâu biết ba chúng ta là tam đóa kỳ ba mà [2]."

[2] Ba bông hoa đặc sắc: Chắc kiểu F3 như F4 của phim Vườn sao băng.

Dư Hạo nghĩ vậy cũng thấy đúng, Lý Dương Minh là người cực kỳ bình thường, ngược lại chỉ có ba người bọn y mới không bình thường ấy.

"Vậy còn ra bên ngoài trọ không?" Dư Hạo nói.

"Trọ." Chu Thăng nói, "Để ý cậu ta." Nói xong chuyền bóng cho Dư Hạo.

Dư Hạo tiếp bóng, nói: "Nếu Tiết Long biết rồi thì lập tức sẽ nói cho ba anh biết, chắc chắn ba anh sẽ đến xem. Đến lúc đó thấy chúng ta thuê nhà có 2 phòng ngủ 1 phòng khách, anh và em ngủ chung một cái giường..."

Chu Thăng nói: "Vậy tiện thể come out luôn, chuẩn bị sẵn mọt ít Thiên vương bảo tâm đan [3] ở trong nhà."

[3] Tên một loại thuốc đông y của Trung Quốc: có tác dụng thanh nhiệt, bổ máu, an thần, điều trị các chứng mất ngủ, tim đập nhanh,...

Phó Lập Quần nói: "Hay là như vậy? Giả vờ như tao với thiếu phu nhân là một đôi?"

Chu Thăng giận dữ hét: "Đừng có mơ tưởng!"

Dư Hạo: "Hay là thuê căn nhà có 3 phòng ngủ một phòng khách, chẳng may ba anh tới, chúng ta liền giả vờ là mỗi người một phòng?"

"Đào đâu ra lắm tiền thế." Chu Thăng không thể hiểu được đáp, "Để anh xem ông già ý có thể làm gì." Nói xong giữ bóng cho Phó Lập Quần, nhanh chóng lách mình cùng Dư Hạo chặn lại Phó Lập Quần chuẩn bị lên rổ.

Nhưng vào buổi tối cùng ngày, thái độ Lý Dương Minh đã xảy ra biến đổi vi diệu.

"Anh Chu," Lý Dương Minh quan tâm nói, "Ngài muốn hút thuốc thì vẫn nên hút trong phòng đi, đừng đi ra ngoài làm gì, bên ngoài lạnh lắm."

Chu Thăng: "......"

Dư Hạo nghĩ thầm có phải rốt cuộc cậu ta đã nghe được tiếng gió gì không? Dù sao tên tuổi Onepunch - Man của Chu Thăng vẫn rất vang dội, buổi chiều Lý Dương Minh quen được bạn học mới, nói đến phòng ký túc của bọn họ, sinh viên lớp tâm lý chắc chắn sẽ kể cho cậu ta chiến tích huy hoàng của Chu Thăng, và quan hệ của hắn với Dư Hạo.

Chu Thăng nhìn Lý Dương Minh, nói: "Sao bảo không sợ cường quyền cơ mà? Cậu muốn giữ vững nguyên tắc thì không được khuất phục, biết chưa? Dũng cảm lên!"

Lý Dương Minh cười khan vài tiếng, nói: "Tôi không biết cậu đánh nhau lợi hại như vậy."

Phó Lập Quần: "......"

"Ô!" Chu Thăng kinh ngạc nói, "Đánh nhau lợi hại là có thể hút thuốc ở trong phòng là cái logic gì? Đây là xã hội tự do bình đẳng đấy."

Dư Hạo: "Chu Thăng!"

Dư Hạo đã giảng giải và ra lệnh nhiều lần, để Chu Thăng cùng Phó Lập Quần không được lấy cậu ta ra làm trò cười, nhưng thật sự có những lúc Lý Dương Minh làm y chẳng còn sức than thở chút nào.

"Ở trong phòng ký túc xá hút thuốc là không đúng." Chu Thăng nghiêm túc nói, "Trước kia hút là do Dư Hạo cùng Phó Lập Quần bao dung tôi, cậu không muốn hít phải khói thuốc, tôi đương nhiên là phải quan tâm để cảm nhận của cậu."

Lý Dương Minh cười nói: "Cậu thật tốt, yêu cậu."

Dư Hạo: "......"

Dư Hạo hơi nghiêng đầu, soi mói Lý Dương Minh, Phó Lập Quần lập tức nói: "Cái kia... Dư Hạo? Cậu xem hộ tôi đôi giày này như thế nào?"

Chu Thăng: "Tôi không yêu cậu, chú ý an toàn."

Lý Dương Minh: "???"

Lúc này Dư Hạo mới dập tắt lửa giận, một đêm mọi người không ai nói chuyện, Chu Thăng xem mấy bài tìm nhà trên điện thoại, Dư Hạo ngẩng đầu nhìn lên, biết hắn đang tìm phòng trọ, cũng không nhiều lời. Nhớ lại trước kia mình bị bạn cùng phòng ký túc xá cô lập, lại nhìn Lý Dương Minh, từ từ mà trải nghiệm một loại cảm thụ khác.

Có lẽ trước kia mình cũng khiến người khác chán ghét như vậy đi, nếu không nhờ Chu Thăng, Dư Hạo cảm thấy căn bản sẽ không có bản thân ngày hôm nay.

Y duỗi tay qua sờ sờ mặt Chu Thăng, Chu Thăng cầm ngón tay ấn ở trên môi mình khẽ hôn, lại vói qua, nhẹ nhàng ấn tay ở trên môi Dư Hạo.

【 Trong vòng ba ngày nhất định sẽ thu phục cho em. 】Chu Thăng đã nhắn tin đến,【 Tuyệt đối sẽ hầu hạ thiếu phu nhân thật tốt, không nên sốt ruột, ngủ ngon. 】

Ngày hôm sau, khi Chu Thăng đi học, Dư Hạo lại phải phát điên với một đống sách vở, thời tiết đã bắt đầu chuyển sang mùa đông, học kỳ 1 năm hai rất nhanh sẽ qua. Hơn nửa học kỳ không thể học hành hẳn hoi, không phải vì công việc làm thêm với Tiếu Ngọc Quân thì lại là chuyện của Âu Khải Hàng, tiêu tốn của y quá nhiều thời gian, môn thống kê nếu như không có Chu Thăng bật hack cho mình thì chắc chắn sẽ tạch.

Học kỳ 2 tuyệt đối không thể tiếp tục như vậy, Dư Hạo vẫn luôn hâm mộ loại học bá như Âu Khải Hàng này —— học sinh chăm chỉ giỏi giang, ngay cả trường học còn viết thư cầu tình cho cậu, mọi cũng rất tin tưởng cậu ta, tương lai cũng có thể có được một vị trí nhỏ trên thế giới này. Dạng thái độ "Yêu tài tích tài" (Yêu quý hiền tài, luyến tiếc nhân tài) này, đúng thật là được mọi người ưu ái hết mực. Y tin là nếu đổi sang một học sinh học hành chểnh mảng, suốt ngày đánh nhau chơi bời lêu lổng, chắc chắn sẽ không có đãi ngộ như hiện tại.

Sau khi Âu Khải Hàng xảy ra chuyện, mọi người đều sẵn lòng giúp cậu, nhưng nếu không có vầng sáng này, dù là ấn tượng của Hoàng Đình hay Tiếu Ngọc Quân với cậu cũng suy giảm bớt đi nhiều, cuối cùng có lẽ chỉ còn Chu Thăng cùng Dư Hạo sẵn lòng trợ giúp.

Người là thần đồng vốn đã có thể hưởng nhiều ưu đãi như vậy, dường như là một loại đặc quyền. Dư Hạo cũng rất muốn một ngày nào đó mình có thể có được niềm yêu thích của mọi người bởi vì sự minh mẫn nhạy bén trong học vấn của bản thân.

Không thể tiếp tục như vậy, Dư Hạo chịu sự kích thích từ người Âu Khải Hàng, nghĩ lại cũng thấy hổ thẹn, y một mặt bảo cậu phải chăm chỉ học tập chuẩn bị thi Đại học, một mặt khác bản thân lại lãng phí thời gian ở trong Đại học.

Y quyết định sau này không đi làm thêm nữa, chỉ giữ lại hoạt động của CLB trượt ván cùng việc tập bóng rổ ba người với Phó Lập Quần, thời gian còn lại sẽ ôn bài cẩn thận, cũng là vì chính bản thân mình.

Dư Hạo nhớ lại lời bản thân đã nói với Âu Khải Hàng, nhiệm vụ của em chính là chăm chỉ học tập, nhưng đổi đến trên người mình, tại sao lại không được? Bản thân Dư Hạo từ nhỏ đến lớn cũng chưa bao giờ nếm qua lời ngon ngọt dỗ dành học tập, chỉ là mọi người xung quanh vẫn luôn nói là y phải chăm học tập, trình độ thấp nhất cũng phải được mức thi vào khoa đại học chính quy, có thể nuôi sống được chính mình. Y nỗ lực làm theo như vậy nhưng lại không thể tự thay đổi động lực của bản thân.

Mãi đến sau khi y quen biết Âu Khải Hàng rồi, từ thái độ của mọi người đối xử với sự tình của Âu Khải Hàng, từ tận đáy lòng Dư Hạo mới hiểu rõ được việc này là cực kỳ, cực kỳ quan trọng.

"Dư Hạo." Lý Dương Minh tò mò nhìn y một cái.

Sáng sớm hôm nay sau khi Chu Thăng hôn y một cái mới đi học cùng Phó Lập Quần, Dư Hạo ăn bữa sáng trên bàn sách, nhìn Lý Dương Minh rồi chia cho cậu một cái bánh khoai.

Lý Dương Minh: "Chu Thăng mua cho cậu à?"

Dư Hạo "Ừ" một tiếng, Lý Dương Minh có chút lôi thôi, rất giống Chu Thăng trước khi hẹn hò.

"Tôi hỏi cậu một câu nha." Lý Dương Minh lại nói.

Dư Hạo buông sách, cho rằng cậu muốn hỏi bài tập, Lý Dương Minh lại thần bí mà nói: "Cậu với Chu Thăng, là một đôi hả?"

Dư Hạo: "..."

Sau phút giây suy nghĩ ngắn ngủi, Dư Hạo gật đầu, y biết mọi người đều ở trong cùng một phòng ký túc xá, không thể gạt được Lý Dương Minh.

"Sao các cậu lại biết đối phương giống mình?" Lý Dương Minh lại hỏi.

Dư Hạo nghĩ thầm ông anh này, chúng ta mới quen biết có một ngày thôi đấy, đừng có đào sâu như vậy chứ... Nhưng y bỗng dưng nhạy bén mà nhận ra cái gì, hay Lý Dương Minh là...

Lý Dương Minh có chút ngượng ngùng mà cười cười, nói: "Cậu thật hạnh phúc."

"Hả?!" Dư Hạo chấn kinh, thân phận của Lý Dương Minh nhoáng cái đã thay đổi ấn tượng lúc trước.

"Thầy Tiết để tôi tới ký túc xá của các cậu," Lý Dương Minh lại nói, "Bởi vì có lẽ sẽ có tiếng nói chung... với các cậu."

Dư Hạo nháy mắt đứng hình, thầm nghĩ mẹ nó hoá ra là vì nguyên nhân này?! Y quả thực không thể tin nổi, hỏi: "Cậu đã nói xu hướng tính dục cho Tiết Long?"

"Tôi bởi vì cái này nên mới phải chuyển trường, haiz." Lý Dương Minh ngồi xuống ghế, giải thích, "Trường học trước kia đã ầm ĩ tới mưa to gió lớn, ở không nổi nữa. Bọn họ còn nói tôi bị bệnh AIDS, tôi cũng chỉ hẹn gặp người ta ở trên mạng hai lần, cũng đã nói chuyện nghiêm túc các thứ rồi nhưng không tìm được người nào phù hợp."

"Hoá ra là như thế này..." Dư Hạo lẩm bẩm nói, "Thực ra môi trường của học viện này cũng không tốt hơn bao nhiêu đâu."

Lý Dương Minh nghiêm túc nói: "Nhưng trường học đều biết chuyện của hai cậu, tôi thấy cũng rất bao dung mà?"

Dư Hạo căn bản không tin Tiết Long sẽ đổi tính, khả năng lớn nhất chính là Tiết Long biết Lý Dương Minh là đồng tính luyến ái, nên sắp xếp cậu ta đến phòng ký túc xá của mình để nhằm giảm bớt chút phiền toái thôi, tránh cho cậu đi quấy rối trai thẳng ở phòng ký túc khác để rồi lại quậy tưng bừng lên, xét đến cùng vẫn là ôm động cơ "Mấy người các anh đều là biến thái thì tự quấy rầy lẫn nhau đi."

"Cậu không nên nói cho Tiết Long." Dư Hạo nói.

Lý Dương Minh đáp: "Người nhà tôi dựa vào quan hệ mới chuyển được tôi qua đây. Tiết Long gọi điện thoại cho tôi trước cả chủ nhiệm lớp, tôi giấu không được."

Dư Hạo thầm nghĩ thật là... Lại phải dặn dò: "Vậy cậu cũng đừng nói cho người khác nữa."

Dư Hạo có thể cảm giác được trường học vẫn còn kỳ thị đồng tính luyến ái, chỉ là Chu Thăng quá cường thế, nhân duyên trong lớp thể dục lại tốt nên không ai dám đến gây chuyện với bọn họ mà thôi. Tới cả lớp tâm lý, dường như Dư Hạo cũng rất ít khi giao tiếp với bạn học, mọi người gặp mặt cũng đều khách sáo vô cùng.

"Hâm mộ các cậu quá." Lý Dương Minh nói, "Tôi cũng muốn có một người bạn trai giống như Chu Thăng vậy, cậu có thể giới thiệu cho tôi không?"

Dư Hạo gãi gãi đầu, nói: "Theo như tôi biết, hình như lớp thể dục tất cả đều là trai thẳng..."

Lý Dương Minh đành phải gật đầu nói: "Được rồi, vậy nếu có người thích cậu, mà cậu không cần thì chia cho tôi cũng được, tôi không ngại."

Dư Hạo nghe được lời này như dẫm phải mìn, vội vàng xua tay, không nói gì nữa, bắt đầu đọc sách.

"Chắc chắn từ nhỏ đến giờ cậu không thiếu người theo đuổi." Lý Dương Minh lại cảm khái nói.

Dư Hạo nói: "Cậu cũng không tồi, rất có khí chất, phải có tinh thần thanh xuân phấn chấn một chút, nhất định sẽ có thể tìm được người phù hợp."

Lý Dương Minh thổn thức nói: "Xinh đẹp như các cậu mới có thanh xuân, chúng tôi cũng chỉ có thể không như ý, haiz."

Đột nhiên Dư Hạo cảm thấy, Lý Dương Minh thực sự giống mình trước đây.

Lúc nghĩ đến đây, trong lòng y lại ẩn ẩn có chút khó chịu.

"Nếu không nhờ có Chu Thăng, hiện tại tôi cũng chẳng có bộ dáng này." Dư Hạo nói, "Quần áo giày dép, tất cả đều là anh ấy mua cho tôi."

"Thôi đừng ngược FA nữa." Lý Dương Minh buồn rầu nói.

Vốn dĩ ý của Dư Hạo không phải như thế này, chỉ là muốn cổ vũ Lý Dương Minh vài câu, không nghĩ là bị phản tác dụng, đành phải nói: "Tôi đưa kiến thức trọng điểm của kỳ 1 cho cậu nha."

Lý Dương Minh gật đầu, Dư Hạo liền lật sách ghi lên đó nội dung trọng điểm của nửa học kỳ, hiển nhiên Lý Dương Minh ở trường học cũng không học hành hẳn hoi, đến trước bữa trưa, Chu Thăng cùng Phó Lập Quần mới trở về.

Dư Hạo ngẩng đầu nhìn, lúc đang định nói mọi người cùng đến nhà ăn đi, Chu Thăng với Phó Lập Quần lại lần lượt ngồi xuống.

Dư Hạo: "Không đi học à?"

"Trốn rồi." Chu Thăng nói, "Cùng anh trai đi xem nhà ở. Người anh em Dương Minh à, có chút việc muốn thương lượng với cậu."

"Xem nhà ở?" Lý Dương Minh nói, "Các cậu định mua nhà sao?"

Chu Thăng nói: "Thuê! Làm gì thừa tiền mà mua nhà?"

Lý Dương Minh nói: "Muốn mọi người cùng ra bên ngoài ở trọ? Nhưng tiền sinh hoạt phí một tháng của tôi chỉ có 1200, chỉ sợ không thể..."

Phó Lập Quần có chút lúng túng, còn tưởng rằng Dư Hạo mời Lý Dương Minh, liếc mắt nhìn Dư Hạo một cái, cả mặt Dư Hạo ngờ nghệch. Chu Thăng lại thuận miệng nói: "Vậy tôi cùng Dư Hạo, Phó Lập Quần dọn trước?"

Dư Hạo lại cảm thấy hơi có lỗi với Lý Dương Minh, người này vừa mới dọn vào ký túc xá, bạn cùng phòng đã muốn dọn ra ngoài ngay... Thật sự vô nhân đạo.

Phó Lập Quần nói: "Chúng tôi cũng không phải qua đêm mỗi ngày ở bên ngoài, một tuần sẽ ở trong phòng ký túc xá khoảng ba bốn ngày đi, Chủ yếu là lâu lâu bạn gái tới thăm tôi, đi thuê phòng ở ngoài đắt quá."

"Được rồi." Lý Dương Minh cười nói, "Các cậu đang hỏi ý kiến tôi hả? Tôi không có ý kiến gì hết! Phòng ký túc chỉ còn một mình tôi cũng rộng hơn chút."

Dư Hạo nhẹ nhàng thở ra một hơi trong lòng, Chu Thăng sảng khoái nói: "Vậy được, tất cả đồ dùng chung, cậu cứ dùng thoải mái, phí điện nước ký túc xá sau này chúng tôi trả."

Lý Dương Minh lập tức nói cảm ơn, việc này vượt ra ngoài dự kiến của Dư Hạo, nhưng trái lại rất nhanh đã giải quyết xong. Trưa hôm đó sau khi tan học, Chu Thăng cùng Phó Lập Quần đưa Dư Hạo đến nhà mới, Chu Thăng ký hợp đồng với chủ nhà, dùng điện thoại chuyển tiền thế chấp ba tháng thuê nhà. Nhà mới cách học viện vừa đúng một trạm xe bus, địa điểm tương đối yên tĩnh, ở một cái trấn nhỏ trong núi, toà nhà bốn tầng kiểu Tây, tất cả đều là sinh viên trong học viện thuê, trên trấn còn có một phố đồ ăn vặt.

"Em nói chuyện cùng với cậu ta nhiều như vậy làm gì?" Rõ ràng Chu Thăng không thích Lý Dương Minh lắm.

Dư Hạo nói: "Cậu ấy rất cô độc, giống như em trước đây."

Lúc Chu Thăng nghe được lời này suýt chút nữa đã nổ tung, nổi giận nói: "Cái gì?! Em nói lại lần nữa?"

Dư Hạo: "???"

Phó Lập Quần: "Thiếu phu nhân, bọn tôi biết cậu luôn thích tự bôi đen bản thân, nhưng cũng đừng gắng sức như vậy chứ."

"Em ấy tự bôi đen lại còn tính bôi đen cả tao." Chu Thăng đánh giá Dư Hạo nói, "Em đang kháy khịa chửi anh mù à?"

"Em không có ý này!" Dư Hạo nói, "Em chỉ cảm thấy, haiz..."

Y rất khó để diễn tả cảm giác này, nhất thời cũng không thể giải thích hẳn hoi, Chu Thăng lại nói: "Em đừng thánh mẫu như vậy được không hả?"

"Vâng em biết rồi!" Dư Hạo nói, "Em không nói nữa!"

Chu Thăng vừa nói Dư Hạo thánh mẫu, Dư Hạo lập tức có hơi cáu giận, y biết Chu Thăng từ trước tới nay rất khó ôm được thái độ thân thiện với một người ngay từ đầu, người muốn làm bạn với hắn, cần phải trả giá rất nhiều mới có thể lấy được tín nhiệm cơ bản của hắn. Nếu ấn tượng đầu tiên không tốt, vậy trên cơ bản là rất khó để xoay chuyển.

Phó Lập Quần: "Cậu ta nói gì với cậu hả?"

"Không có gì." Dư Hạo nói, "Dừng đề tài này lại đi."

Chu Thăng cũng có chút buồn bực, đứng ở trên đường, nói với Dư Hạo: "Anh hôm nay hối hả ngược xuôi, cả một ngày đi tìm nhà thuê, lại còn liên hệ với chủ nhà để mua đồ đạc bố trí..."

Phó Lập Quần kêu khổ nói: "Thiếu gia, thiếu phu nhân, đừng có cãi nhau ở đây."

"Xin lỗi." Dư Hạo áy náy nói, "Vất vả rồi, mấy việc tiếp theo cứ giao cho em đi."

"Đều làm xong hết rồi!" Chu Thăng đứng ở trong hành lang, "Làm gì còn việc nữa?"

Phó Lập Quần thúc giục nói: "Nhanh, thiếu phu nhân mở cửa đi, vào nhà mới nào."

Vẻ mặt Chu Thăng khó chịu, đưa chìa khoá cho Dư Hạo, Dư Hạo mở cửa, lập tức có chút choáng ngợp.

"Căn nhà tốt như vậy?!" Lúc này Dư Hạo mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì.

Trong phòng rộng rãi, ánh đèn sáng tỏ, tất cả đồ đạc đều đã được chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần xách vali là có thể vào ở. Phòng ngủ chính và phụ rộng như nhau, hơn nữa còn ở hai bên, không sát với nhau, sẽ không ảnh hưởng đến nhau. Chu Thăng còn đặc biệt chọn lắp đèn có màu sắc ấm áp ở phòng khách, Dư Hạo lập tức kích động, chạy tới chạy lui ở trong nhà mới.

"Trời ạ!" Dư Hạo phát điên nói, "Sao bọn anh lại tìm được chỗ này? Thật sự quá tốt rồi! Rất thoải mái!"

Phó Lập Quần cùng Chu Thăng vươn tay ủ ấm trước một cái lò sưởi nhỏ, Chu Thăng nói với Phó Lập Quần: "Chỉ là không có máy sưởi, trong núi lại hơi lạnh, buổi sáng sợ dậy không nổi."

Phó Lập Quần nói: "Trong phòng ký túc xá cũng không có máy sưởi, ở chỗ này, còn được ở cùng vợ yêu, mỗi ngày sinh hoạt quá sung sướng rồi. Để lại ít quần áo ở ký túc xá, lên lớp xong quay về vẫn có thể tắm rửa thay được."

Dư Hạo đi ra ngoài ban công nhìn xuống, Chu Thăng lại nói: "Một học trưởng năm 4 tốt nghiệp xong muốn trả phòng nên chuyển cho chúng ta."

[08/02/2022]

[1] Xuất phát từ một đạo lý trong 《 Ghi chép dạy và học 》, câu chuyện của Vương Dương Minh nói với bạn bè. Nghe nói một lần Vương Dương Minh cùng bằng hữu đi dạo ở Nam trấn, bạn bè chỉ vào gốc hoa giữa mỏm núi nói: "Thiên hạ vô tâm với ngoại vật, sao gốc hoa này lại tự nở tự rơi nơi núi sâu, liên quan gì tới tâm ta đây?" Vương Dương Minh trả lời: "Lúc ngươi chưa nhìn thấy gốc hoa này, hoa này cũng cô quạnh giống như ngươi; lúc ngươi nhìn đến gốc hoa này rồi, nhất thời sắc hoa trở nên rõ ràng, liền biết hoa này không ở ngoài tâm của ngươi."

Lại có mùa xuân một năm, Vương Dương Minh cùng bằng hữu của hắn vào trong núi du ngoạn. Bằng hữu chỉ vào một đóa hoa ở giữa mỏm núi, nói với Vương Dương Minh: "Ngươi thường nói, ngoài tâm vô lý, ngoại tâm vô hình. Hết thảy mọi vật trên thiên hạ đều ở trong lòng ngươi, chịu sự khống chế của tâm ngươi. Ngươi nhìn đóa hoa này, tự nở tự rơi nơi núi sâu, tâm của ngươi có thể khống chế được nó sao? Chẳng lẽ tâm của ngươi để nó nở, nó mới nở; tâm của ngươi để nó rơi, nó mới rơi?"

Vương Dương Minh trả lời rất có ý vị: "Lúc ngươi chưa nhìn thấy đóa hoa này, hoa này cũng cô quạnh giống như ngươi; lúc ngươi nhìn đến đóa hoa này rồi, nhất thời sắc hoa trở nên rõ ràng, liền biết hoa này không ở ngoài tâm của ngươi."

Đạo lý: Hoa vốn dĩ là tự nở tự rơi, thế nhưng có thể nhiễu loạn tâm ta hay không, lại là để ta quyết định. Dù là thiên băng địa liệt, hồng thủy ngập trời, sấm sét vang dội, mưa lớn mãnh liệt, chỉ cần trong lòng ta bình yên, sẽ vĩnh viễn ở chốn đào nguyên, ngày nắng chói chang.

(Nguồn: baidu, dịch by: Lãnh Nguyệt Cung).