Đoạt Tâm

Chương 4: Hồi Ức



"Ta nghe nói đầu trấn có người từ Kim Thành dọn tới là một cái cô nương dung mạo tuyệt trần" Tiểu Đồng hắn lòng bàn tay đặt trên đầu cán chổi hắn tựa cằm vào ánh mắt mang theo chút suy tư, quay đầu sang tìm Tiểu Hoa nói chuyện phiếm

"Ngươi đã gặp qua sao?" Tiểu Hoa nghiên đầu hỏi

"Còn không có, chỉ là nghe kể lại" Tiểu Đồng lắc đầu khuôn mặt đầy luyến tiếc "Nhưng đối với người nọ khuôn mặt si mê bộ dáng khi kể về nàng, ta khẳng định hắn nói không sai"

"Muốn gặp sao?" Tâm Từ đứng ở phía sau Tiểu Đồng hỏi, nàng vừa ra khỏi môn đã nghe hai người bát quái, lắc đầu đi về phía họ

"Muốn....A!..Tiểu thư" Tiểu Đồng rất nhanh đáp lời, rồi lại giật bắn mình quăng ngã cây chổi xuống đất, lập tức cúi người xin lỗi "Ta sai rồi tiểu thư"

Tâm Từ nhìn hắn cười cười, cũng không quá để ý quy củ phất phất tay tỏ ý không sao mà đi ra ngoài, Tiểu Hoa thấy thế cũng bỏ việc đang làm dở, trừng mắt nhìn Tiểu Đồng một cái, nhanh chóng chạy theo phía sau nàng.

Trấn Vân Đàn là một trong 5 trấn lớn nằm bên ngoài khu vực Kim Thành, còn lại lần lượt là Thanh Vân, Ngọc Bích, Mộc Khê và Thanh Dương. Bố cục mỗi trấn được kết nối bởi Kim Thành nằm vị trí trung tâm, tạo nên một hình ngũ giác tựa như thể một trận đồ ngũ hành đem Kim Thành bao bọc đến gắt gao. Mà Vân Đàn nằm ở Tây Bắc, không khí quanh năm đều ôn hoà khiến lượng hàng hoá vô cùng dồi dào, đem việc kinh doanh của Tâm gia phát triển đầy thuận lợi.

Tâm Từ dạo bước đến Cẩm Đường, đây là một trong những sinh ý đắc ý nhất của Tâm gia, tất cả những mặt hàng vải vóc đến lụa là từ thông thường đến thượng hạng đều có thể cung cấp ra tới. Mà không có nơi nào là không có sự xuất hiện của bản hiệu Cẩm Đường.

"Cô nương, loại này hàng thượng hạng giá không quý, chỉ 100 lượng bạc"

Tâm Từ vừa bước vào môn liền nghe âm thanh của chưởng quầy, nàng đưa mắt nhìn vải đang cầm trên tay hắn mà hắn lại không ngừng luyên thuyên về chất lượng, không khỏi nhíu mày. Nàng không quá chú trọng quy củ, nhưng đối với những việc làm trái lương tâm hoặc thất tính nàng càng không thể chấp nhận.

"Vương chưởng quản, quy định của chúng ta ngươi hoàn toàn không để trong lòng?".

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

"A..Tiểu tiểu thư...ta ta không có" Vương Bản giật mình, lui người về sau, trên trán không ngừng đổ mồ hôi nói năng cũng trở nên không lưu loát.

Tâm Từ liếc hắn một cái, cùng lúc Bạch Linh cũng quay người, hai ánh mắt chạm vào nhau, đối nhau nhẹ gật đầu "Cô nương, thật ngại quá, là do ta quản không nghiêm"

"Loại này kém thượng hạng chỉ một chút, giá thành tầm 60 lượng, vì sự cố lần này giảm cho ngươi còn 40 lượng, cô nương thấy thế nào?" Tâm Từ cười cười, lại không dấu vết nhướng mày ra hiệu cho Tiểu Hoa lấy thêm những loại tương tự.

Nàng theo phụ thân làm nhiều năm cũng biết được đôi chút mánh khoé, như thế nào để khắc phục cũng như làm hài lòng khách nhân mà không làm họ khó chịu. Giống như hiện tại, chỉ cần giảm một chút ngân lượng như bồi thường vấn đề phát sinh nhưng vẫn có thể bán được hàng. Một mủi tên trúng hai con nhạn.

Tâm Từ trong lòng mỉm cười không ngừng cảm thán 'Phụ thân, nữ nhi của người quá xuất sắc'

Bạch Linh tay sờ sờ vải, môi khẻ nhếch nhìn Tâm Từ "Giá thì không cần giảm, chiêu đãi ta một bữa cơm coi như bù đắp thế nào?"

"Được" Tâm Từ sảng khoái đồng ý. Chờ Bạch Linh thanh toán cả hai cùng nhau đi đến Thuận Phong lâu.

"Trà ngon" Bạch Linh rủ mắt nhìn Tâm Từ châm trà, hương thơm nhàng nhạt xọc vào khoan mủi tựa như mùi cốm non xanh mượt nõn nà lúc vừa vào thu.

Nàng vô thức nói lên lời khen ngợi trong khi bản thân còn chưa nếm thử

"Đúng vậy" Tâm Từ châm trà xong, đặt ấm trà sang một bên "Đây là trà Đinh Ngọc, vừa mới thu hoạch vụ đầu tiên. Còn chưa bán ra đâu, ngươi thử xem"

"Thật vinh hạnh nha, vậy ta đây cung kính không bằng tuân mệnh"

Bạch Linh nhìn sắc nước xanh trong, ánh vàng. Tay chắn ở phía trước che đi một nữa khuôn mặt, từ từ đưa trà lên môi nếm thử. Hương vị chát dịu thanh thanh nằm trên đầu lưỡi, sau lại thẩm thấu tạo nên một vị ngọt bùi tươi mát. Uống một chút lại muốn uống thêm một chút, đến khi tách trà đã thấy đáy nàng cũng không hay.

Tâm Từ nhìn nàng hành động cảm thấy không khỏi buồn cười, nàng nhớ tới lúc đầu tiên dùng mẫu thử trà cũng là như vậy, bất tri bất giác uống cạn lúc nào cũng không hề biết. Lại thử một chút mới biết trà đã không còn.

"Còn chưa có dùng cơm đâu, ngươi uống ít điểm" Tâm Từ miệng thì nói nhưng tay vẫn thành thật giúp Bạch Linh châm trà "Chút nữa ta làm người đưa tới ngươi gia một ít"

"Ngươi thật tốt, cảm ơn" Bạch Linh nói xong vừa vặn đồ ăn được đem lên tới, mỹ vị lập tức bùng nổ khắp gian phòng. Nàng nhanh tay gắp cho Tâm Từ một khối thịt, đối nàng cười "Mời chủ toạ"

"À, ta còn chưa biết tên ngươi"

"Ta tên Tâm Từ, còn ngươi?"

"Ta tên Bạch Linh, nhìn ngươi thoạt nhìn nhỏ hơn ta, ngươi có thể gọi ta tỷ tỷ"

Tâm Từ nghe xong biểu môi, không quá đồng ý "Nhìn cũng không kém bao nhiêu, có khi ngươi còn nhỏ hơn ta đâu"

"Ta năm nay 18, chắc chắn lớn hơn ngươi" Bạch Linh lại gắp cho nàng một khối thịt, nhướng mày nhìn Tâm Từ với khuôn mặt đầy đắc ý "Còn không gọi tỷ tỷ"

"Bạch Linh tỷ tỷ"

Âm thanh vừa dứt, Tâm Từ cũng bừng tỉnh, nàng nằm trên giường nhìn trần nhà đến xuất thần. Nàng cũng không hiểu vì sao lại mơ thấy cảnh lần đầu tiên gặp mặt Bạch Linh. Nhìn đi nhìn lại cũng đã gần ba năm trôi qua, giấc mơ lại rõ rệt như ngày hôm qua mới chạm mặt.

Chân thật đến từng chi tiết, Tâm Từ tựa như thể có thể cảm nhận được hương vị của trà, đậm đà của khối thịt.

Lại nói nếu mới như ngày hôm qua, liệu trước khi Bạch Linh gặp được Tâm Minh chính mình đối nàng thổ lộ, liệu nàng sẽ đồng ý sao? Nàng sẽ đồng ý cùng chính mình cùng nhau sao?

Suy nghĩ đến đoạn này, Tâm Từ bật cười trong đau xót. Nàng nắm chặt lấy góc chăn, nắm chặt đến cánh tay không ngừng run rẩy, đến giờ phút này bản thân nàng còn suy nghĩ chuyện không thể xảy ra, mơ tưởng viễn vong cái gì chứ.

Ngươi thật hết thuốc chữa, Tâm Từ à!

Đôi lời tác giả: Chương này hơi ngắn, thôi các bạn đọc đỡ nha.

Tâm Từ vẫn đang ở vùng vẫy, đối chội nội tâm cùng lý trí vẫn chưa thể làm quyết định. Cùng chờ những chương tiếp theo để biết điều gì sẽ khiến tâm từ có thể buông bỏ được nha. Byebye và ngủ ngon.