Đoạt Vị

Chương 18: Y phải phân biệt thật giả thế nào đây?



Edit: Ryal

Giả?

Khấu Lệ đỡ tay Biên Ý, không cẩn thận đụng trúng khuỷu tay y. Đầu óc Biên Ý cũng trống rỗng trong giây lát.

Giả, thực sự là giả ư?

Không, không đúng.

Biên Ý hất tay Khấu Lệ ra, vừa cười lạnh vừa chất vấn: “Giả ấy à? Quan Hi dùng cái mặt tôi gõ cửa, chẳng phải anh để gã vào nhà đấy ư? Gã dùng đồ tôi mua làm quà tặng anh, đó cũng là giả ư? Gã sống trong cái nhà này mười sáu năm, cũng giả tuốt hay sao?”.

Khấu Lệ nhìn y, không hề phủ nhận: “Những điều đó là thật”.

Biên Ý ngước lên trần nhà, khóe môi treo nụ cười mỉa mai: “Thế rốt cuộc cái gì là thật, cái gì là giả?”.

Khấu Lệ nhìn lướt qua vai Biên Ý, dừng lại trên cánh cửa sau lưng y: “Ít nhất thì những lời em vừa nói đều là giả”.

Biên Ý cười tựa vào ván cửa, chẳng hiểu sao lòng y hơi bất an.

Rồi Khấu Lệ lại nhìn y, hỏi: “Em thực sự không nhớ rõ ư? Anh đã nói rồi, anh chỉ có mình em, mọi ngóc ngách trong căn phòng này cũng chỉ lưu giữ kí ức thuộc về anh và em”.

Biên Ý nghiến chặt răng, y ôm lấy chính mình, trong họng như nghẹn đầy cảm xúc.

Đúng thế, y nhớ rõ.

Lúc đầu y cũng từng hoài nghi. Có thể những gì trên màn hình kia toàn là giả, khoa học kĩ thuật ở nơi kia tiên tiến hơn thế giới mà y sống nhiều, Quan Hi lại giống y như đúc – có khi lúc ngẩng đầu thì là gã, mà có khi chỉ trong nháy mắt cúi đầu lại là y ngày trước.

Quá giống, chỉ cần có công nghệ tốt hơn thì ai phân biệt nổi đâu là Biên Ý và đâu là Quan Hi?

Vậy nên, lần đầu tiên hệ thống phát hình ảnh Khấu Lệ và Quan Hi thân mật, Biên Ý chỉ nghi ngờ. Nhưng y đã đợi rất lâu, Khấu Lệ chẳng tới cứu mà cũng không một ai đáp lời, màn hình lại thường xuyên chiếu cảnh hai người kia quấn quýt.

Dù khung cảnh có quen thuộc thế nào đi chăng nữa, dù biểu cảm trên mặt Khấu Lệ có quen thuộc thế nào đi chăng nữa, thì làm sao y có thể phân biệt người còn lại rốt cuộc là ai?

Lòng y đầy phẫn nộ và đau thương. Chẳng những bạn đời của y bị cướp mất, mà cả địa điểm hai người từng ân ái giờ cũng đã bị một kẻ khác chiếm lấy.

Y phải phân biệt thế nào đây?

Y phải phân biệt thế nào cơ chứ!

Lòng Biên Ý vừa lạnh lẽo vừa ghê tởm.

Rõ ràng hệ thống nhắm vào thứ gì đó trên người Khấu Lệ, tại sao phải tra tấn y?

“A Ý à…”. Giọng Khấu Lệ khàn vô cùng, hắn muốn đỡ lấy y, nhưng bàn tay sắp chạm vào người ấy lại khựng lại.

Chẳng ngờ Biên Ý lại bắt lấy tay hắn, vội vàng hỏi: “Thế còn Cây Nhỏ? Cây Nhỏ thì sao?”.

Nếu thực sự là giả, nếu như là giả, có phải Cây Nhỏ của y không bị…

“Cây Nhỏ ư?”. Khấu Lệ chú ý tới bàn tay Biên Ý đang túm tay mình, vẫn chưa phản ứng được vì sao y lại đột nhiên nhắc tới Cây Nhỏ, nhưng hắn cảm nhận được bàn tay ấy đang dần siết chặt.

Cả người hắn lạnh toát, cơ hàm banh chặt, mạch máu nổi rõ trên cổ, nhưng lời nói ra lại dịu dàng vô cùng: “Con vẫn khỏe mạnh bình an, tốt nghiệp đại học rồi làm cho viện nghiên cứu”.

Nghe được những lời này, Biên Ý hoàn toàn xụi lơ, dần trượt xuống sàn.

Khấu Lệ ôm y vào lòng, nửa dìu nửa đỡ đặt y lên giường. Thấy Biên Ý run lẩy bẩy, hắn không kìm nổi lửa giận, cầm chăn bọc cả người y lại.

Khấu Lệ có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng hắn không muốn tự tay xé rách vết thương trong lòng Biên Ý để nhìn y chảy máu đầm đìa. Nhưng hắn cũng lờ mờ đoán ra có chuyện gì, tim như bị ai chém một nhát thật mạnh.

Hắn nhất định sẽ hủy diệt cái hệ thống sau lưng Quan Hi kia.

Biên Ý vừa run vừa thở dốc, lúc này đầu y đã rối beng, cảm xúc gì cũng có, chẳng còn tâm trí đâu mà đẩy Khấu Lệ đang ôm mình thật chặt ra xa.

Y thở dốc một hồi mới dần bình tĩnh lại. “Ý anh là, Biên Vũ không giới thiệu nghệ sĩ piano nào cho Quan Hi, và Quan Hi cũng không thuê hắn ta làm thầy dạy Cây Nhỏ ư?”.

Khấu Lệ cũng thở nặng vài hơi: “Có, nhưng chúng bị anh phát hiện”.

Biên Ý siết chặt tấm chăn phủ trên người mình, ngẩng đầu nhìn thẳng hai mắt hắn: “Anh không lừa tôi, đúng không?”.

Khấu Lệ cũng nhanh chóng đáp lời: “Anh sẽ không bao giờ lừa dối em”.

Cả người Biên Ý đột ngột mất hết sức lực, y còn muốn hỏi mấy câu, nhưng chẳng còn sức mà hỏi nữa.

Hình như Khấu Lệ biết y muốn hỏi những gì, hắn chủ động đáp: “Anh không nhẫn nhịn chút nào, ngay sau khi kẻ kia thấy được Cây Nhỏ, anh đã bảo Giản Dịch móc mắt hắn ra. Xin lỗi em, lẽ ra anh không nên để hắn được nhìn thấy con”.

Thực ra hắn còn muốn xin lỗi vì đã để Biên Ý thấy một “mình” tàn nhẫn đến vậy, một Khấu Lệ chẳng hề giống người thường. Nhưng Khấu Lệ cũng chẳng muốn đóng vai một người chồng hoàn hảo trước mặt Biên Ý nữa, cứ thành thật đi, dù sao y cũng đã hận hắn biết bao nhiêu.

Biên Ý mệt mỏi nhắm mắt, yếu ớt cất lời: “Anh ra ngoài đi, tôi muốn ở một mình một lúc”.

Khấu Lệ bèn buông lỏng vòng tay, ngắm thật kĩ người trước mặt một chốc rồi mới đỡ y nằm xuống, giúp y cởi giày và dém chăn đàng hoàng rồi mới bước ra ngoài.

Hắn thấy chú Hoa đang đứng đó không xa.

Ông bước tới, thấy miệng hắn còn dính máu thì giật mình kinh ngạc. Ông không phân biệt được đây là vết cắn hay do đánh nhau mà có nữa.

Khấu Lệ nhìn cửa một chốc rồi mới rời đi cùng chú Hoa, dặn dò đừng để ai làm phiền Biên Ý.

Trong phòng, Biên Ý cuộn mình thật chặt.

Y cố phân tích những điều mình biết được, nhưng nhức đầu tới mức chẳng suy nghĩ được gì rõ ràng nữa.

Y nên vui mới đúng chứ. Nếu Khấu Lệ không lừa y, nghĩa là Cây Nhỏ không phải chịu những tổn thương kia. Nhưng y lại không cười nổi.

Tất cả những điều này càng khiến y trông nực cười hơn.

Giờ Biên Ý chỉ mong mình ngu ngốc một chút, thế thì có thể hận một cách dứt khoát và đúng lí hợp tình, không phải do dự, cũng không nghi ngờ rằng mình hận không đúng người.

Nhưng y lại tỉnh táo kiên cường đến thế.

Hệ thống bắt giam y, cho y xem những thứ nửa thật nửa giả không phải vì muốn lấy thứ gì đó trên người Khấu Lệ.

Nếu chỉ đơn thuần như thế, nó giết y luôn, để Quan Hi thay thế y vĩnh viễn là đơn giản rồi. Đến khi Quan Hi lấy được thứ nó muốn thì nó sẽ lừa cho thằng đần đó chịu chết thay, vậy là trên thế gian này chẳng ai biết được chân tướng sau lớp rèm nữa.

Nó không cần tốn thời gian và sức lực để nhốt y lại, thiết kế ra những ảo ảnh khiến y phát điên.

Một trí tuệ nhân tạo không có cảm xúc gì, lẽ ra phải biết cách tiết kiệm thời gian và năng lượng hiệu quả nhất chứ? Nó làm ra những chuyện thế này, tất nhiên là vì có lí do.

Lí do đó chính là trên người y cũng chứa thứ hệ thống muốn có.

Vậy nên y bị giam cầm cũng không hoàn toàn vì Khấu Lệ, mà bởi y chính là Biên Ý.

Y chỉ thấy hoang đường và nực cười vô cùng.

Rốt cuộc y là gì cơ chứ?

Trong phòng thủy tinh.

Quan Hi đối diện với màn hình đen kịt, trong phòng vẫn sáng trưng tới mức nhắm mắt vẫn thấy chói.

Đến khi gã tỉnh dậy, người ở căn phòng đối diện bước tới.

Lại là tên biến thái Giản Dịch kia.

Quan Hi run rẩy bịt kín hai tai, rõ là đã sợ việc phải nghe những lời đáng sợ thốt ra từ trong miệng kẻ kia.

Giản Dịch nhướng mày, nhìn bóng dáng gã, không ngờ lại chẳng hé miệng mỉa mai.

Anh nhấn vài nút.

Quan Hi lại mất ý thức thêm lần nữa.

Lần này dài hơn, bởi Giản Dịch thực sự động vào đầu gã.

Nhà nghiên cứu điên cuồng ấy còn ghi chú lại toàn bộ quá trình.

Vì thế, đến khi Quan Hi tỉnh lại lần nữa, thứ chiếu trên màn hình chính là khoảnh khắc Giản Dịch đang phẫu thuật trên đầu gã.

Lúc đầu Quan Hi còn chẳng nhận ra hình ảnh đó, tới khi gã thấy đôi mắt nhắm nghiền và phần xương sọ bị mở bung của chính mình, trái tim gã gần như ngừng đập.

Gã sợ tới mức nôn ra, gã không biết rốt cuộc Giản Dịch muốn làm gì, nhưng nỗi sợ xưa nay chưa từng có đang dần vây chặt lấy gã.

Gã cứ tưởng mình còn thời gian, dù sao Biên Ý cũng nói phải giam gã đủ mười sáu năm cơ mà.

Gã không ngờ tên biến thái này nói là làm, lần tiếp theo gặp mặt đã xuống tay.

Theo bản năng sinh tồn, Quan Hi chạy trốn dưới nỗi sợ tột cùng, gã dùng số điểm tích cuối cùng mua kĩ năng sống sót.

Đến khi trốn đi, gã vẫn chưa hết sợ.

Tới khi một bàn tay đặt lên vai gã.

Quan Hi sợ tới mức há hốc miệng, có thể nhờ bản năng nên còn giữ được chút trí khôn, tuy không có thời gian quan sát khung cảnh xung quanh nhưng gã cũng chẳng thét to lên.

Nghĩa là, quanh đây sẽ không ai bị tiếng thét của gã thu hút.

“… Biên Ý?”.

Gió biển thổi tới, cuối cùng Quan Hi cũng tỉnh táo hơn một chút, gã ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mắt.

Là Hứa Duệ.

Thấy đôi mắt Quan Hi, Hứa Duệ nhanh chóng biết kẻ này là ai.

Gã ta biến sắc, chuẩn bị lấy điện thoại gọi cảnh sát.

Ai ngờ Quan Hi chẳng biết lấy sức từ đâu ra mà nhào tới cướp lấy chiếc điện thoại, ôm chân gã ta cầu xin: “Xin anh, đừng báo cảnh sát, cứu tôi với, gì tôi cũng nghe theo anh, gì tôi cũng nghe lời anh hết”.

Hứa Duệ nhấc chân muốn đạp gã ra nhưng Quan Hi ôm quá chặt, miệng không ngừng cầu xin, trên gương mặt là biểu cảm yếu ớt và bất lực sẽ chẳng bao giờ xuất hiện trên mặt bản gốc.

Hứa Duệ bỗng khựng lại, dần nảy ra một ý tưởng to gan vô cùng.

Giản Dịch đứng trong phòng thủy tinh, điện thoại cầm trong tay còn chưa ngắt cuộc gọi, chẳng hề bất ngờ khi thấy đối diện không một bóng người.

Anh mỉm cười nhàn nhã, nói với người ở đầu bên kia: “Ừ, chạy rồi. Tôi biết ngay là cậu không được tốt bụng như vợ cậu mà, buông tha thằng đó, còn nuôi nó béo tốt hết mười sáu năm ấy à? Có cứt ấy, nó phải bị ném vào địa ngục, lại còn muốn hưởng thụ trên thiên đường ư?”.

Một giọng nói vang lên từ đầu dây bên kia, thấm đẫm máu và trầm thấp đến rợn người: “Đúng, nó không xứng. Nó đáng phải chết”.