Độc Chiếm Chị Ấy

Chương 56: Ở nhà chờ chị về



..............

Buổi sáng ngày hôm sau.

Ôn Dư Nhiễm co rút ở dưới chăn bông có chút giãy dụa, sau đó lấy tay che đôi mắt lại, chậm rãi tỉnh lại, từng chút một mở mắt ra.

Cơn đau đầu đến lợi hại, như kim châm đâm vào sọ não. Rõ ràng là cảm giác sau khi say.

Ôn Dư Nhiễm đưa tay đỡ lấy đầu, dùng cánh tay chống chậm rãi ngồi dậy.

"A......"

Nàng cố gắng bước ra khỏi giường, nhưng ngay khi chân vừa chạm đất, nàng liền hít hà một hơi.

Đau thắt lưng.....

Chuyện gì đã xảy ra?

Ôn Dư Nhiễm đưa tay lên che trán lại, chịu đựng cơn đau đầu, ép bản thân nhớ lại những chuyện ngày hôm qua, ký ức cuồn cuộn như nước kéo về.

Ngày hôm qua, nàng là vì muốn đuổi ma nên tính kế mang tiểu cô nương đến nhà. Hoàng đại sư đã sớm bày ra trận pháp ở nhà của nàng, chỉ cần tiểu cô nương bước vào trận pháp, là nàng có thể dễ dàng tháo mặt dây chuyền ngọc bội của tiểu cô nương xuống.

Để làm tê liệt cảm giác sợ hãi, nàng đã uống rất nhiều rượu vang đỏ.

Nhưng....trận pháp không có hiệu lực.....

Sau đó... các nàng dường như có một trận dây dưa...

Rồi sau đó......

Rồi lại sau đó......

Ôn Dư Nhiễm nhớ đến cái gì đó, gương mặt đột nhiên nóng lên, ký ức nóng bỏng được kéo ra.

Nàng......

Nàng như thế nào......

Nàng như thế nào cùng tiểu cô nương......

Nàng như thế nào ngủ cùng với một hồn ma?

Chuyện này Ôn Dư Nhiễm chỉ cảm thấy đại não bị chấn động một chút, nửa ngày cũng chưa bình thường trở lại.

Đôi môi đỏ tươi và làn da mềm mại của tiểu cô nương vẫn còn trong trí nhớ, còn có... còn có những ngón tay lạnh như băng.

Nàng chẳng những ngủ cùng với tiểu cô nương......

Nàng còn để tiểu cô nương chiếm giữ quyền chủ động......?

Ôn Dư Nhiễm cúi đầu xuống, che gương mặt nóng bỏng lại, trong lòng bị nghẹn một hơi, không có cách nào phát tiết ra.

Những suy nghĩ phập phồng hỗn loạn đang rải rác phân tán trong não. Nàng ngồi xuống mép giường dừng lại một một lúc lâu mới bình tĩnh lại được.

Uống rượu thật là hỏng việc, từ đuổi ma có thể phát triển thành một tình huống như vậy, quả thật vớ vẩn đến không chịu được.

Ngủ thì ngủ thôi.

Cho dù có ngủ lại thì có thể như thế nào, nàng không thể cùng một hồn ma ở bên nhau, có cái gì mà phải rối rắm?

Ôn Dư Nhiễm lấy lại bình tĩnh, nhìn xuống quần áo phía dưới của mình. Bộ đồ ngủ nàng đang mặc không phải là bộ mà nàng mặc hôm qua khi về nhà, xem ra lúc sau tiểu cô nương đã thay cho nàng.

Trong phòng ngủ không có tiểu cô nương, tiểu cô nương chắc là đã đi rồi.

Đi rồi cũng tốt, không cần phải đối mặt với việc xấu hổ.

Ôn Dư Nhiễm âm thầm nhẹ nhàng thở ra, dùng tay chống vào mép tủ đầu giường, chậm rãi đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh tắm rửa mặt một chút, rồi mở cửa phòng ngủ ra.

Vừa bước vào phòng khách, hương thơm của thức ăn xông vào mũi, hình như là hương thơm của cháo, có lẽ còn có một hai món ăn kèm, cùng hương thơm của bánh rán dầu hoà quyện vào nhau, rất kích thích vị giác.

"Chị tỉnh rồi." Tiểu cô nương ngồi trên ghế ngẩng đầu nhìn nàng.

Tại sao tiểu cô nương vẫn chưa rời đi?

Ôn Dư Nhiễm bị nghẹn một chút, xấu hổ quay mặt đi, cố gắng nén một âm tiết từ cổ họng ra: "Ừm."

"Em đã nấu cháo và xào một số món, vẫn còn nóng, chị chờ một chút em sẽ lập tức đi lấy ngay" Giọng nói của tiểu cô nương rất ngọt ngào, khiến cho người ta nhớ đến giọng nói ngọt ngào văng vẳng ở bên tai lúc đêm qua.

Ngày hôm qua, trong suốt quá trình, tiểu cô nương đều dán ở bên tai nàng, lặp đi lặp lại chỉ một tiếng mà gọi "Ôn Dư Nhiễm", giọng nói như được bọc trong mật có thể nhấn chìm chết người ở bên trong.

Ôn Dư Nhiễm chống đầu nhíu mày lại, có đem xóa hết những ký ức lung tung này đi ra khỏi đại não.

Sau một lúc thất thần, tiểu cô nương đã đem cháo đến còn bày ra một vài đĩa đồ ăn.

"Nguyên liệu nấu ăn ở đâu ra vậy?" Ôn Dư Nhiễm hỏi.

Ôn Dư Nhiễm không biết nấu ăn, tủ lạnh trong nhà hầu như cái gì cũng không có.

"Em đi mua lúc sáng." Ninh An vừa trả lời, vừa đưa đũa cho Ôn Dư Nhiễm.

Toàn bộ cuộc nói chuyện và động tác đều rất quen thuộc cùng tự nhiên, như thể các nàng đã sống cùng nhau. Ôn Dư Nhiễm cũng không biết phải làm sao với hình ảnh tràn đầy sung túc như thế này, thật ra nàng rất muốn từ chối động tác của tiểu cô nương, nhưng khi ngửi thấy mùi thơm của thức ăn truyền đến, cũng không hiểu tại sao lại không nói ra được.

Ôn Dư Nhiễm khẽ nuốt nước miếng, cuối cùng vẫn im lặng tiếp nhận lấy chiếc đũa, bưng bát lên bắt đầu uống cháo.

"Hương vị thế nào?" Tiểu cô nương nhìn nàng với đôi mắt đen bóng bẩy, giống như một đứa trẻ đang muốn được khích lệ.

"Cũng được." Ôn Dư Nhiễm đặt nửa bát xuống, ngoài miệng cũng không rảnh, nhàn nhạt trả lời hai chữ.

Cháo rất thơm và ấm, chảy xuống cổ họng rồi đi vào trong bụng. Tối hôm qua say rượu, sáng hôm nay dạ dày có chút buồn nôn, uống chút cháo thanh đạm cũng vừa lúc.

Ngồi phía đối diện, tiểu cô nương nghe lời đánh giá không phân biệt được thật giả này, ánh mắt sáng ngời, giống như đã nhận được một phần thưởng lớn.

"Vậy hôm nay chị có đi làm không?" Sau đó Ninh An lại hỏi, giọng điệu rất tự nhiên đến mức không có tì vết.

Ôn Dư Nhiễm khựng lại khi nghe câu hỏi này. Trên người đau đến mức không muốn cử động nhiều nên chỉ thản nhiên đáp: "Không đi."

"Vậy cơm trưa hôm nay chi muốn ăn gì?" Ninh An lại nhỏ giọng hỏi.

Khi giọng nói hạ xuống, Ôn Dư Nhiễm kéo khóe miệng lên một chút.

Tiểu cô nương hỏi vấn đề này để làm gì?

Muốn ở lại nhà của nàng không chịu đi sao?

Lúc này cái bát trong tay Ôn Dư Nhiễm đã nhìn thấy đáy, cháo đã uống hết, bụng cũng đã no. Có lẽ bầu không khí quá yên tĩnh, Ôn Dư Nhiễm không hề cảm thấy sợ hãi, nhưng dòng khí nghẹn ở trong lòng lúc sáng lại dâng lên.

Nàng đặt bát sang một bên, ổn định lại tinh thần, thần sắc lãnh đạm nói: " Tôi có chút đau đầu, muốn một mình nghỉ ngơi một lát."

Lệnh đuổi khách này khá rành mạch và rõ ràng, chỉ cần có khả năng nghe hiểu cơ bản là có thể nhận thấy thái độ đuổi khách rõ ràng.

Nhưng tiểu cô nương lại tỏ ra không hiểu: "Vậy thì nằm nghỉ một lát đi, chị còn uống không? Em đi lấy."

Nói xong Ninh An đứng dậy, nghiêng người với lấy cái bát trong tay Ôn Dư Nhiễm.

Trong lúc đó ngón tay của tiểu cô nương chạm vào mu bàn tay của Ôn Dư Nhiễm, Ôn Dư Nhiễm chỉ cảm thấy mu bàn tay chợt lạnh, nàng rùng mình giống như bị điện giật, ký ức ngọt ngào của đêm hôm qua lại tràn về, Ôn Dư Nhiễm sửng sốt nhanh chóng đẩy tay của tiểu cô nương.

"Không, không cần, tôi muốn nghỉ ngơi một mình, khi nào thì em rời đi?" Ôn Dư Nhiễm dùng hết sức đè nén những suy nghĩ lộn xộn kia xuống, dứt khoát nói thẳng ra.

Tiểu cô nương ngẩng đầu lên nhìn nàng, khuôn mặt trắng nõn dịu dàng lộ ra vẻ ôn nhu nói:

" Em không muốn đi."

Ôn Dư Nhiễm hít sâu một hơi, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Tiểu cô nương tiếp tục nói: "Hôm qua em đã hứa với chị là sẽ không vào nhà của chị một cách tùy tiện. Em sợ... Nếu em rời đi thì sẽ không vào được nữa......."

Giọng nói nhỏ nhẹ yếu ớt gần như khẩn cầu, nhẹ nhàng như lông chim thổi qua, tựa như không để lại dấu vết gì cả, nhưng lại cố tình gãi lên đỉnh trái tim, để lại một cảm giác ngứa ngứa và lạnh lẽo.

Tiểu cô nương lúc này giống như một đứa trẻ yếu ớt, bị thương không nói nên lời. Giống như vẻ đáng sợ và sự công kích của ngày hôm qua đều là ảo giác.

Ôn Dư Nhiễm nuốt hết những gì mà nàng muốn nói trở vào.

Thật là tà môn.

Rõ ràng hôm qua đã rơi vào cục diện cá chết rách lưới, tại sao hôm nay lai trở thành dáng vẻ thế này?

Quên đi.

Tiểu cô nương không muốn đi, nàng cũng không đuổi được.

"Tôi vừa mới nhớ ra có chuyện ở công ty." Ôn Dư Nhiễm bịa ra một cái cớ khô khan, không cần biết tiểu cô nương phản ứng thế nào, nàng đứng dậy lấy chìa khóa xe từ trong ngăn kéo ra, xoay người rời đi.

Nàng vốn nghĩ rằng tiểu cô nương sẽ ngăn cản, không nghĩ đến khi nàng đi ra đến cửa nhưng tiểu cô nương vẫn chưa phản ứng.

Khi mở cửa ra, Ôn Dư Nhiễm dừng lại động tác một chút.

"Ôn Dư Nhiễm, em ở nhà chờ chị về." Giọng nói ngọt ngào của tiểu cô nương từ phía sau truyền đến.

Giọng nói mang theo mê hoặc này, nhè nhẹ từng đợt ngâm vào tận đáy lòng, Ôn Dư Nhiễm dừng lại mấy giây, sau đó mới giật mình tỉnh táo mở cửa ra, vội vàng nói tạm biệt rồi bước nhanh ra ngoài như đang chạy trốn.

..............

Editor: chương này đủ 50 bình chọn, ngày mai em sẽ up chương tiếp theo