Độc Chiếm Chị Ấy

Chương 62: Quá khứ của Ninh An



.............

Trong điện thoại, Ôn Dư Nhiễm cùng Điền Tiểu Hinh trò chuyện vài câu ngắn gọn, nói sơ qua về những trải nghiệm gần đây của các nàng, sau đó thật sự không có gì để nói cho nên liền cúp điện thoại.

Ôn Dư Nhiễm cất điện thoại trở lại, nhàm chán đi vòng quanh sân trường vài vòng, sau đó cảm thấy thật sự không thú vị, liền đi ra khỏi cổng trường ngồi lại trong xe, nghĩ hết chuyện này đến chuyện khác.

Kỳ nghỉ đông năm trước....

Tiểu cô nương đã chết trong kỳ nghỉ đông năm trước sao?

Trợ lý không thể tìm thấy tin tức liên quan, điều này chứng minh rằng tiểu cô nương không chết trước mặt người khác, cũng không phải tai nạn xe, nhảy lầu, hỏa hoạn hoặc các sự kiện khác thu hút sự chú ý.

Vay nặng lãi......

Thật ra có chút khả năng.

Nhưng đến mức độ như thế sao? Tiểu cô nương hoàn toàn có thể học xong đại học bằng học bổng và quỹ viện trợ, hoàn toàn không cần phải vay nợ một số tiền lớn.

Ôn Dư Nhiễm đang nghĩ ngợi lung tung, ý thức có chút mơ hồ, đang ngồi trên ghế bất giác mơ màng ngủ trên ghế trong một lúc.

Khoảng 6 giờ chiều, tiểu cô nương gọi đến đánh thức Ôn Dư Nhiễm.

Ôn Dư Nhiễm đè lên huyệt thái dương, chậm rãi mở mắt ra, trả lời điện thoại:

"Tôi ở cổng trường của em."

"Em đã nhìn thấy chị." Giọng nói của tiểu cô nương mang theo ý cười trong trẻo.

Ôn Dư Nhiễm theo bản năng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Trên cửa kính xe xuất hiện một bóng người sáng ngời.

Chiếc váy màu xanh lam nhạt, có viền trắng trên váy, lộ ra bắp chân trơn bóng mịn màng, dưới chân là một đôi giày thể thao màu trắng, sạch sẽ và hấp dẫn.

Ôn Dư Nhiễm cúp điện thoại, nhìn bóng dáng nhỏ bé đang tiến lại gần từng chút một, cuối cùng đã đứng yên trước cửa xe, làn váy xanh nhạt đặc biệt quyến rũ dưới ánh hoàng hôn. Ôn Dư Nhiễm mở khóa xe để tiểu cô nương ngồi vào.

"Hôm nay tôi đi tìm giảng viên hướng dẫn của em." Ôn Dư Nhiễm nghiêng đầu trực tiếp nói với tiểu cô nương.

Nếu người ngồi trước mặt nàng không phải là tiểu cô nương, mà là người nào khác, Ôn Dư Nhiễm nhất định sẽ nói chuyện vòng quanh trước, rồi cuối cùng cân nhắc một chút về khuynh hướng và ý định, sau đó mới tiếp cận chủ đề một chút.

Nhưng ngồi trước mặt nàng chính là tiểu cô nương.

Có lẽ bởi vì đã biết tiểu cô nương là ma, nên theo bản năng Ôn Dư Nhiễm đã không sử dụng thói quen và nghệ thuật nói chuyện với con người, nói thẳng ra không có bất kỳ quanh co lòng vòng nào.

"Vâng." Ninh An cúi đầu, nhẹ giọng đáp.

Lông mày rũ xuống, hàng mi cong vút được nhuộm nhiều lớp ánh sáng.

Không có phản ứng nào khác.

Ôn Dư Nhiễm nhướng mày, nhìn đi chỗ khác, tiếp tục hỏi: "Kỳ nghỉ đông năm trước......"

"Em đi vay nặng lãi, nửa đường bị cướp tiền, em là bị đánh chết." Ninh An cúi đầu, giọng nói đều đều, không chút cảm xúc.

Ôn Dư Nhiễm sửng sốt.

Tiểu cô nương nói quá trực tiếp, không có che dấu và cũng không có giảm xóc, trực tiếp nói ra khỏi miệng. Nội dung không khác so với tưởng tượng của Ôn Dư Nhiễm, nhưng cách nói chuyện của tiểu cô nương khiến nàng kinh ngạc.

Ôn Dư Nhiễm vẫn luôn cho rằng đây là khu vực cấm các tiểu cô nương không được chạm vào, vì vậy trước nay nàng không bao giờ dám hỏi.

Không ngờ tiểu cô nương lại trả lời dứt khoát như vậy, lưu loát như vậy, không hề có cảm xúc như vậy, trạng thái giống như người ngoài cuộc đang kể chuyện của người khác vậy.

Ôn Dư Nhiễm nhẹ nhàng hô hấp hỏi: "Không ai biết sao?"

"Rừng núi hoang vắng, không ai biết."

Lúc đó nhóm người đòi nợ chỉ muốn dạy cho cô một bài học, không ngờ thân thể của cô lại yếu ớt như vậy, đến mức chỉ đánh một cái liền tắt thở, cuối cùng chỉ có thể đem thi thể của cô vứt ở vùng ngoại ô.

Những gì Ninh An nói đều là sự thật, nhưng có một phần bị lược bỏ.

Cô không nói với Ôn Dư Nhiễm rằng nơi đó là nơi bọn chúng thường xuyên dùng để vứt xác chết. Có rất nhiều cô hồn dã quỹ chết oan chết uổng tập trung ở đó, có rất nhiều xương cốt và oán khí tích tụ chồng chất ở nơi đó, ma quỷ cắn nuốt lẫn nhau để có thể gia tăng tu vi.

Cô gần như quên mất bản thân làm thế nào để thoát khỏi những ý niệm xấu xa cùng với oán hận trong mắt, thoát khỏi sự kiềm hãm của hồn ma chạy ra bên ngoài và liều mạng bảo vệ miếng ngọc kia như thế nào.

"Trước khi thi đại học, em đến một miếu chùa cầu phúc, phương trượng tặng cho em một miếng ngọc, nói rằng miếng ngọc này có thể hoàn thành tâm nguyện của em, em vẫn luôn đeo nó ở trên người. Sau khi chết, linh hồn của em không thể chạm vào bất cứ thứ gì, em chỉ có thể chạm vào nó. Em liền mang theo miếng ngọc bội kia theo, từng chút một phát hiện được công dụng ngọc bội, sau đó tìm được chị. "

Tiểu cô nương vẫn cúi đầu, giọng nói vẫn bình đạm không chút dao động.

Tất cả những sự trớ trêu đều đã bị suy giảm, kinh nghiệm và ký ức không thể cộng hưởng, cuối cùng chỉ còn lại một câu chuyện xưa không thú vị, nghe đến đều nhạt nhẽo.

Không có một câu chuyện ly kỳ nào về cái chết của cô, cũng không có tình tiết lãng mạn nào đáng để xem xét kỹ lưỡng, nó thật sự rất mờ nhạt, một người trưởng thành sau khi nghe xong có thể sẽ thốt lên "Ngu xuẩn".

Nếu tình cờ xuất hiện trên mạng xã hội, có lẽ cũng chỉ có thể nhận được cái tiêu đề nhàm chán "Nữ sinh đại học lầm đường lạc lối, bị giết vì vay nặng lãi ".

Ôn Dư Nhiễm nhíu mày.

"Tại sao lại vay nặng lãi?" Ôn Dư Nhiễm hỏi cô.

Ninh An nhìn vào đôi mắt Ôn Dư Nhiễm, cô có thể thấy rõ ràng sự không đồng tình, có lẽ Ôn Dư Nhiễm sẽ không mắng ra câu "Ngu xuẩn", đó là bởi vì để lại thể diện cho cô.

Ninh An mỉm cười một chút: "Bởi vì em không vay được tiền."

"Em vay tiền để làm gì? Không lẽ quỹ viện trợ và học bổng không đủ cho em đi học sao? Đừng nói với tôi là để chữa bệnh cho ba của em. Em căn bản không đem bệnh tình của ba mình để ở trong lòng."

Lời nói của Ôn Dư Nhiễm lúc sau, giọng điệu mang theo vài phần cảm xúc chất vấn, nàng không rõ Ninh An có khó khăn gì mà phải mạo hiểm đến tính mạng, càng không hiểu thái độ coi khinh của tiểu cô nương khi nhắc đến tính mạng.

Ninh An trầm mặc nhìn Ôn Dư Nhiễm.

Màu mắt của cô sẫm lại, giống như bị một cái móc trói chặt.

"Bởi vì nếu em không đánh cược....."

Nếu cô không tham gia đánh cược, cô sẽ là một sinh viên tốt nghiệp loại giỏi chuyên ngành của một trường đại học danh tiếng, cô sẽ có một xuất phát điểm tốt, có một công việc ổn định và sau đó hoàn thành cuộc sống của mình một cách an ổn.

Nếu cô không đánh cược một phen, cô sẽ có một cuộc sống rất tốt đẹp, cô sẽ thoát khỏi ám ảnh của tuổi thơ, thoát khỏi người ba nghiện rượu và bạo lực gia đình, rồi sống như một người bình thường, tiền lương mấy chục ngàn.

Để rồi mãi mãi, cô chỉ có thể nhìn thấy hình bóng của Ôn Dư Nhiễm trên TV và Internet, nhìn Ôn Dư Nhiễm sống ở một thế giới khác, một thế giới mà cô có phấn đấu mấy chục năm cũng không thể chen vào được.

Nhìn Ôn Dư Nhiễm tay trong tay với một người khác.

Hôn môi cùng với một người khác.

Làm bạn cả đời cùng với một người khác.

Trong khi đó cô chỉ sống trong một tầng lớp bình thường, không có dũng khí để can thiệp.

Chỉ cần cô nghĩ đến hình ảnh kia thôi cũng đã nghiến răng nghiến lợi.

Cho nên cô mới đánh cược, cô nhìn trúng một cơ hội để đầu tư, dùng tiền vay nặng lãi để làm tiền vốn, kết quả lại chết ở vùng ngoại ô, dựa vào một chút chấp niệm điên cuồng mới có thể lưu lại ở nhân gian

Lại không nghĩ rằng.

Với hình dạng của một hồn ma, cô thật sự đã tiến đến gần Ôn Dư Nhiễm hơn.

Ngày đêm muốn thân cận gần trong gang tấc, mọi sự kiềm chế, đè nén đều mất hết tác dụng, cho dù cô là ma, cô cũng phải hao hết tâm tư mới có thể nắm bắt được hy vọng cuối cùng này.

Ôn Dư Nhiễm vẫn luôn chờ câu nói phía sau của tiểu cô nương, nhưng không đợi được.

Quên đi.

Đều là chuyện trước đây, đào bới sự thương tâm của tiểu cô nương để làm gì?

Ôn Dư Nhiễm thở dài, sờ đầu tiểu cô nương.

Ninh An cảm thấy ngứa ngứa trên tóc. Cô chớp chớp mắt, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của Ôn Dư Nhiễm. Người mà cô đã từng cho rằng vĩnh viễn sẽ không bao giờ có được, đang nhẹ nhàng vuốt tóc của cô.

Ninh An nhìn chằm chằm Ôn Dư Nhiễm, giống như muốn đem người này nhìn đến tận đáy lòng, là có thể giữ lại ở bên cạnh.

"Ninh An." Ôn Dư Nhiễm gọi tên của cô.

"Vâng." Thanh âm của Ninh An mang theo giọng mũi khóc nức nở.

Ôn Dư Nhiễm nhìn hơi ẩm trong đáy mắt của cô, không khỏi đau lòng, giọng điệu cũng nhẹ đi rất nhiều: "Đừng khó chịu, chúng ta về nhà."

............

Editor: Một nữ sinh mang lòng yêu một đại tổng tài, chỉ cần được đến bên cạnh nàng, có thể đánh đổi vì tất cả. Cho đến khi chết vẫn còn mang chấp niệm.

chương này đủ 50 bình chọn, mai em up chương tiếp theo.