Độc Chiếm Hoàng Hậu

Chương 104: Mối thù diệt tộc (I)



- Chắc ngươi sẽ không quên vật gia truyền của gia tộc mình chứ, Châu Như Thanh?

- Nương nương nói gì vậy ạ? Nô tì là Như Tuyết, sinh ra đã là người Lạp Tư. Sao có thể biết vật này là vật gia truyền của Châu gia. Càng huống hồ thứ này là thứ gì, nô tì cũng đâu có liên quan?

- Miệng lưỡi dẻo dai thật đấy! Người đâu, lục soát nàng ta cho bổn cung.

Hai nô tì của nàng đi tới lại gần, nhanh chóng khóa hai tay nàng ta ra phía sau lưng, người còn lại không ngừng lục soát theo lệnh của hoàng hậu. Nàng ta giẫy giụa, không phục mà gắt gỏng lên nói:

- Người thật vô lý! Người lấy cái cớ gì mà cho người lục soát nô tì?

- Nếu ngươi không phục, được, đem hắn ta lên đây!

Binh lính lôi tên thích khách vừa Đổng Triết bắt được trong rừng sâu, ngón tay ngón chân cũng đã nát bét, máu me bê bết vì vừa bị tra tấn. Đôi mắt hắn đờ đẫn nhìn xung quanh, ánh mắt mờ nhạt nhìn ai cũng chẳng thấy rõ nét. Hơi thở nặng nhọc không thành hơi. Cả người mềm nhũn không còn sức lực mà bị kéo lê lết, máu tươi của hắn cũng vì thế mà kéo thành vệt dài dưới nền đất lạnh lẽo tâm can. Nàng cho người hắt chậu nước vào người hắn, hắn bàng hoàng tỉnh dậy mà quỳ rạp xuống đất, lắp ba lắp bắp không thành câu:

- Nương nương, khấn cầu xin nương nương tha mạng. Thần khai, thần khai!

- Được, nói đi!

- Là ả ta cho chúng thần chút vàng bạc và đồ vật quý hiếm... Mục đích hôm nay là muốn giết người diệt khẩu. Thần đã khai xong rồi, mong nương nương tha cho tội chết...

- Lôi hắn ta ra ngoài! Cắt hết ngón tay đi rồi thả hắn ra biên cương. Tha mạng hắn đã tốt lắm rồi, còn để lại bàn tay nhuốm máu ấy thì chẳng khác gì thả hổ về rừng.

- Rõ!

- Nương nương, thần chừa rồi, xin nương nương khai ân.

- Nói nữa thì cắt lưỡi!

Nàng liếc nhìn hắn ta một cái khiến hắn khiếp sợ mà im bặt. Hắn lại bị binh lính lôi xềnh xệch ra ngoài, cắt hết mười ngón tay. Tiếng gào thét của hắn vang lên inh ỏi khiến bầu trời đêm nay tĩnh mịch vô thường lại bị xé nát tan tác. Những con chim đang say giấc nồng cũng chợt tỉnh giấc mà vội vàng bay đi như tránh khỏi bão tố phong ba của lòng người. Tiếng hét thê lương thất thanh vang vọng mãi rồi tắt hẳn. Có lẽ hắn đã ngất mất rồi...

Thấy vậy nàng liền quay lại, nhìn chằm chằm vào Như Thanh đang quỳ xuống dưới đất lạnh buốt kia rồi nói chuyện lãnh khốc:

- Vật chứng, nhân chứng đủ cả. Ngươi còn gì để cãi?

Những phi tần xung quanh bây giờ mới nhìn kĩ mặt nàng ta, mới ngộ ra ấy chắc chắn là Châu mỹ nhân. Hứa phi một tay chống nạnh, một tay xoa cằm nói:

- Bảo sao cứ thấy quen quen, đến nay mới nhớ ra, vậy mà lại là Châu mỹ nhân đã từng vượt ngục đó ư?

Lục phi cũng góp lời vào:

- Ừ nhỉ, nghe bảo khi trước đã trốn sang Lạp Tư tránh nạn, ngờ đâu nay lại có mặt ở đây.

Vân phi bấy giờ mới bình tâm lại tinh thần, ngước mắt lên nhìn nô tì của mình mà không khỏi bàng hoàng. Nàng ta kinh ngạc hỏi ngược lại:

- Châu mỹ nhân? Châu Như Thanh? Rốt cuộc ngươi là ai? Là Châu Như Thanh hay là Như Tuyết của ta?

Hứa phi: Ngươi không biết gì à? Nàng ta bên cạnh ngươi lâu như thế mà lại bị ăn một cú lừa? Mà cũng phải thôi, nàng ta vừa đổi tên, vừa nói dối trắng trợn như thế thì một kẻ đần độn như ngươi sao có thể nhận ra rằng bản thân mình bị lừa.

- Đàn độn? Ngươi nói ai đần độn? Ọe!

Nàng ta vừa cãi nhau với Hứa phi, vừa không nhịn được mà vẫn tiếp tục nôn mửa. Cơ thể nàng ta vốn dĩ đã không khỏe mạnh nên chuyện ngồi đó không ngừng nôn là chuyện bình thường thôi. Ngũ vương gia bấy giờ đứng như trời trồng ở đấy, bây giờ cũng đã đi tới chỗ Vân phi đưa cho nàng ta cái khăn để lau miệng. Lại chăm sóc tốt tới mức khom người xuống vỗ vỗ lưng cho nàng ta nữa chứ. Hứa phi nhìn thấy thế liền ngứa mắt mà hừ lạnh quay sang một bên, không thèm chấp vặt với nàng ta thêm nữa.

Ngũ vương gia lúc này mới lên tiếng:

- Hứa phi nói thế là không đúng rồi. Chỉ là Vân phi quá tin người nên mới mắc lừa mà thôi, cũng đâu phải việc gì to tát đâu mà nói Vân phi như thế.

- Ngài đừng có quá phận. Nàng ta nôn mửa sẽ có nô tì của nàng ta chăm sóc, cớ gì phải để ngũ vương gia đây phải rút khăn tay ra đưa cho nàng ta? Hay là nói ngài khá bận tâm tới Vân phi đây? Năm lần bảy lượt chạy tới giải vây, đúng là có chút không phải lẽ.

- Hứa phi nói thật triết lý quá! Hứa phi không thích Vân phi xin cứ nói rõ, cần gì phải mất công nói bóng nói gió. Người ngoài nghe thấy lại tưởng bổn vương có ý định bất chính với Vân phi thì lại không hay đâu.

- Hừ! Vậy ngài đừng có động tay động chân vào phi tần của chính hoàng huynh của ngài. Ngài phải biết đường mà giữ khoảng cách chứ ạ!

Hoàng hậu nghe hai người cãi vã mà đau hết cả đầu. Nàng ra hiệu cho binh lính cầm xác con bạch xà của ngũ vương gia ra ngoài. Đưa cho hắn ta rồi nghiêm nghị nói:

- Nghe nói đệ đệ đang tìm bạch xà, liệu đây có phải là thú cưng của ngũ đệ hay không?

- Hoàng tẩu đã giết nó rồi sao? Vốn chỉ là bạch xà đi lạc, hà cớ gì phải ra tay giết chết như thế?

- Đệ đệ thật không biết gì cả mà đã vu oan cho bổn cung. Nếu bổn cung không nhanh chóng ra tay kịp thời thì có lẽ giờ đây bổn cung đã xanh cỏ luôn rồi. Bổn cung cần gì biết đó là rắn của ai, chỉ cần nó có ý định muốn làm hại bổn cung thì đều đáng tội chết. Người còn phải chết chứ đừng nói tới vài ba con thú vớ vẩn này.

- Là đệ đệ thất trách, không giữ được thú cưng mà để nó đi lạc làm hại tới hoàng tẩu. Mong hoàng tẩu tha thứ!

Nàng cười nhạt, nhìn vẻ mặt cố gắng gượng cười của hắn thật đáng công sức giết nó. Hắn vẫn đứng ấy, đứng nhìn con rắn yêu quý của mình đã bị giết chết bởi hoàng hậu mà lòng căm phẫn. Nàng nói tiếp:

- Rắn cũng đã tìm thấy, giờ đệ đệ có thể về được rồi. Ở đây giờ chỉ còn chuyện hậu cung, không đáng để đệ đệ phải hao tổn sức lực.

- Hoàng tẩu nói thế là sai rồi. Chuyện này đều là liên quan tới tính mạng của hoàng tẩu và hai hoàng tử của Vân Nam, sao đệ đệ có thể giương mắt đứng nhìn không.

- Được thôi! Nếu như đệ đã muốn xem thì cứ đứng ở đó mà nhìn đi. Tốt nhất là đừng có can thiệp, bằng không bổn cung sẽ sai người " tiễn " đệ đệ hồi viện đấy!

- Vâng...

Nàng chẳng nói gì với hắn ta thêm nữa cho mất thời gian. An Kiều cầm cây roi lên lại đánh vào nàng ta một cái, ai mượn nàng ta hỗn xược dám nhìn khinh bỉ nàng như thế cơ chứ. Nàng nói lớn:

- Nói! Ngươi còn không chịu thừa nhận?

- Chỉ vì ngươi, chỉ vì ngươi nên ta mới mất hết tất cả.

Châu Như Thanh nghe xong liền giận dữ, như không thể khống chế nổi cảm xúc được mài dũa bấy lâu nay được nữa. Nàng ta đứng bật dậy, tay chỉ thẳng vào mặt hoàng hậu rồi tiếp tục gào lên:

- Là do ngươi mà gia tộc ta mới bị diệt. Ngày hôm ấy gia đình ta bị thảm sát trong rừng sâu, ta hận ngươi đến tận xương tủy. Nếu không do ngươi, nếu không do ngươi thì ta đã không phải khốn khổ chạy sang Lạp Tư sống nhục như những tên nô lệ đi hầu hạ kẻ khác cả. Đường đương là một đại tiểu thư của Châu gia, là Châu mỹ nhân trong hậu cung Vân Nam. Vậy mà lại phải đi sống ẩn dật ở nơi đất khách quê người? Tất cả là do ngươi, hôm nay không giết được ngươi với cái lũ trẻ của ngươi, quả thật là có lỗi với cha mẹ của ta.

* Vút *

Nàng cầm cây roi quất mạng xuống đất ngay dưới chân nàng ta khiến Như Thanh giật mình lùi lại vài bước. Đám binh lính quanh đó cũng mau chóng giữ nàng ta lại thật chặt. Nàng tiếp lời:

- Hỗn xược, dám nói chuyện với bổn cung một cách vô phép tắc như thế? Thừa tướng giết cả gia đình ngươi, đâu phải bổn cung. Ngươi đừng có vơ đũa cả nắm như thế.

- Thừa tướng cũng là phụ thân của ngươi cơ mà. Ta hận ngươi!

- Nếu như ngươi thông minh, thì ngươi đã chẳng hành động khinh suất như thế. Một năm rồi mà ngươi vẫn như kẻ gà mờ trong thiên hạ như thế hay sao? Nhưng cũng khá khen vì ngươi cũng có thể lấy được lòng tin của một công chúa của Lạp Tư đấy. Cũng vì thế nên ngươi mới có thể vào đây được cơ mà, chỉ tiếc là hành động ngu muội quá thôi.

- Ai mà biết được là ngươi biết võ cơ chứ. Một nữ nhân ngu ngốc sống trong phủ thừa tướng như ngươi mà cũng biết võ hay sao?

An Kiều tức giận vì cái tính ngông cuồng này của nàng ta. Nàng lại tiếp tục vung cao cây roi lên mà quất mạnh vào cơ thể nhỏ nhắn ấy của Châu Như Thanh một cái, cười mỉa mai:

- Tội vượt ngục của ngươi vào khi trước cũng đã đáng tội lăng trì. Nay lại trở về Vân Nam chẳng khác gì tự chui đầu vào lưới. Năm ngoái ngươi cũng ngông nghênh như thế, nay vẫn chẳng thay đổi điều gì. Đúng là giang sơn khó đổi, bản tính khó dời mà.