Độc Chiếm Hoàng Hậu

Chương 107: Dùng giẻ lau bịt miệng



Lý Trung tỏ ra không phục mà đứng dật dậy, dùng sức trâu bò của mình vật ngã đám binh lính dáng ghì chặt đầu mình. Rồi hắn lững thững đi ra phía giường, nơi vương vãi toàn bộ y phục của đôi cẩu nam nữ mặt dày không biết sợ là gì. Lý Trung với lấy áo choàng, nhanh chóng mặc vào rồi thắt đai lại. Sau đó hắn cũng hằm hằm đem y phục đưa cho Vân phi để nàng ta che đi cơ thể trần trụi của mình lại. Vân phi kinh hãi vội vàng cầm lấy y phục vừa được ngũ vương gia ném cho, mải móng choàng quanh người. Cả thân hình nhỏ bé đang không ngừng run rẩy lên vì sợ sệt như con chim chưa đủ lông đủ cánh đã bị rơi ra khỏi tổ.

Đúng là điều gì càng nghĩ tới lại càng mau chóng đến. Khi nãy còn đang sợ rằng bị người ta trông thấy vậy mà bây giờ không những là hoàng hậu mà còn là tất cả những người trong hậu cung đứng quây quần xung quanh nhìn nàng ta bằng ánh mắt khinh bỉ. Vốn là người ngoại quốc, cũng chỉ dám dựa vào chút nhan sắc để quyến rũ hoàng thượng. Mong mỏi sẽ có một ngày hoàng thượng cũng nhìn nàng ta một cách âu yếm như thể đang nhìn hoàng hậu. Ước muốn một ngày được lên làm hoàng hậu, thay thế Cố An Kiều để làm mẫu nghi thiên hạ của nước Vân Nam. Lòng tham vô đáy chưa kịp thực hiện được một chút đã bị bại lộ mất rồi.

Nàng ta sợ rằng Như Tuyết sẽ khai ra là Vân phi và ngũ vương gia đứng sau giật dây, khi nghe ngài ấy nói rằng sẽ tự lo liệu nên tưởng chừng đã thoát khỏi kiếp nạn này. Vậy mà giờ lại phạm phải tội lớn hơn? Sao hoàng hậu lại biết chuyện nàng ta và Lý Trung có liên quan với vụ thích khách ấy? Chẳng lẽ tiện tì ấy đã khai ra hết rồi hay sao?

Nhục nhã, thật nhục nhã biết nhường nào khi mà bị bao người trông thấy cảnh đang hú hí với ngũ vương gia. Ý đồ bất chính ấy thế mà lại bị lật tẩy một cách dễ dàng như thế? Bây giờ làm sao để thoát tội được đây? Tiếng xì xào bàn tán của đám nô tì và phi tần đang có mặt ở đấy khiến nàng ta chỉ biết cúi gằm mặt xuống mà không dám nhìn vào ai được cả. Lúc sau nàng ta đột nhiên chạy tới ôm chân hoàng hậu mà gào thét ỉ ôi:

- Mong nương nương tha mạng cho thần thiếp. Thật sự là thần thiếp bị oan...

- Oan?

- Đúng vậy! Khi nãy ngũ vương gia nhân cơ hội thần thiếp bị ngất liền... Hức... Liền có ý đồ bất chính với thần thiếp... Huhu...

Ngũ vương gia nghe xong liền tức giận, tay nắm thành quyền rồi bước tới bên nàng ta. Dùng lực lôi mạnh nàng ta về phía mình, tức giận nắm chặt lấy cổ tay Vân phimà ngấu nghiến:

- Cái gì? Nàng nói thế mà nghe được hay sao?

- Nương nương, hãy cứu thần thiếp. Đau quá! Huhu...

- Nàng còn biết đau? Nàng nói như thể bổn vương cưỡng bức nàng vậy à?

- Nương nương cứu thần thiếp với, ngũ vương gia điên rồi... Khi nãy ngài ấy còn muốn động dục với thần thiếp... Thần thiếp đã nói là không thể vì như thế là bất chính rồi nhưng... Nhưng ngài ấy không nghe... Ngài ấy thậm chí còn xé hết y phục của thần thiếp, cắn thần thiếp và còn... Huhu... Giờ thần thiếp phải làm sao đây nương nương? Xin nương nương cứu thần thiếp với...

Hắn ta nghe xong lại càng thêm căm phẫn mà vung tay tát nàng ta một cái thật mạnh khiến Vân phi mất đà ngã nhào xuống đất. Toàn thân vốn từ khi nãy đã ê ẩm, tay chân loạng choạng càng không thể đứng vững. Nàng ta bắt đầu nằm dưới đất khóc lóc ăn vạ, như mong muốn nhận được sự thương cảm của hoàng hậu mà tha cho mình một cái mạng nhỏ bé này. Lý do ấy cũng rất hợp lý để không bị xử tội chết rồi...

- Khi nãy còn hưng phấn biết bao nhiêu, thậm chí còn cầu xin bổn vương làm nhanh hơn nữa. Thế mà giờ còn dám trả treo?

Nữ nhân dám làm không dám chịu. Rõ ràng vừa nãy còn dùng ánh mắt van nài hắn đẩy mạnh hơn, nhanh hơn. Thậm chí còn hân hoan tới mức không ngừng phát ra âm thanh của sự khoái lạc. Vậy mà giờ đây nàng ta lại dám đổ hết lỗi lên đầu của hắn? Hóa ra, nàng ta lại là một kẻ như vậy...

Hoàng hậu nhìn cảnh tượng trước mắt liền nhăn mặt lại, nói:

- Dùng giẻ lau bịt miệng nàng ta lại. Thật nhức đầu!

- Nương nương, người không hiểu hay giả vờ không hiểu vậy? Thần thiếp là nạn nhân mà... Hức!

- Nạn nhân hay không bổn cung không cần biết. Những thời gian qua ngươi tưởng ngươi mèo mả gà đồng với ngũ vương gia mà bổn vương lại không hề nhận ra hay sao? Ngươi nghĩ mắt của ta chỉ để trang trí thôi à? Hơn nữa, nếu ngươi thật sự bị hãm hại, vậy sao ngươi không gào toáng lên bằng cái giọng the thé the thé ấy của mình lên cho hạ nhân nghe thấy mà tới cứu? Giờ còn ở đấy mà khóc lóc van xin bổn cung? Trình diễn cái nước mắt cá sấu ấy cho ai nhìn?

Giẻ lau ấy thật bẩn thỉu. Nó bốc lên toàn mùi hôi kinh tởm đến mức buồn nôn. Bị nhét miếng giẻ hôi thối ấy vào đầy trong miệng khiến nàng ta dở khóc dở tức giận mà chẳng thể làm được gì vì đã bị giữ chặt quỳ dưới đất rồi.

Đám sau đứng vây quanh trước cửa cũng tiếp tục bàn tán:

- Phải nhỉ, sao không cầu cứu ngay từ khi đầu? Giọng nàng ta cũng đâu nhỏ đâu mà sợ người ta không nghe thấy.

- Ừ! Mà nếu bị hạ thuốc hay bị đánh ngất đã đành, đằng này vẫn còn khỏe re ấy chứ.

- Nói tới mới để ý, công nhận là ngũ vương gia hay động chạm thân thể với nàng ta thật.

- Hứa quý phi nói đúng chuẩn đét luôn mà. Tâm phục khẩu phục Hứa phi luôn, tiên đoán như thần ấy.

- Đây gọi là gì? Đây gọi là xơi hoàng thượng không được liền í ì với ngũ vương gia... Haha...

- Nữ nhân Lạp Tư phóng đãng tới thế cơ à?

- Ừm ừm... Công nhận!

Đám người của hoàng hậu đứng vây kín cửa, những phi tần thấy tiếng động lớn cũng đã nhốn nháo chạy ra xem kịch hay. Đổng Triết thấy hắn vẫn cứ ngông cuồng như thế liền tiến tới, không màng địa vị hắn ta lớn tới đâu mà giơ chân lên sút vào ống đồng hắn một cái thật mạnh. Lý Trung nhăn mặt lại, khom người xuống ôm lấy cái chân đau đớn của mình mà gắt lớn giọng:

- Chủ nào tớ nấy, đều không coi bổn vương ra gì. Hỗn láo!

- Ai hỗn láo? Ngươi còn cả gan nói ra những từ ấy hay sao?

Thái hậu từ đâu bước vào, vừa hay nghe thấy câu nói của ngũ vương gia liền không vui mà gằn giọng. Vốn dĩ xưa nay trong mắt thái hậu chỉ vẻn vẹn của ba hài tử dù không phải ruột thịt là Dung Cẩn, Lý Nghiêm và Lý Hoành. Lý Trung tự dưng hết ngày lãnh án liền được thả về hoàng cung, sớm đã là cái gai trong mắt. Thái hậu liếc nhìn xung quanh, cảnh tượng hỗn tạp, y phục vương vãi quanh giường đâu đâu cũng có. Một Vân phi đang bị nhét giẻ vào miệng, y phục xộc xệch không đâu vào đâu. Một ngũ vương gia của Vân Nam quốc y phục cũng chẳng ra thể thống gì, đang bị áp chế quỳ xuống dưới đất bởi tay Đổng Triết. Nhìn là đã biết xảy ra chuyện gì rồi.

Thái hậu tức giận, ném cây gậy xuống đất tiếp tục quát lớn:

- Ngông cuồng! Làm ra tội tày trời như thế mà còn không biết ăn năn hối cải. Một công chúa cao cao tại thượng nước Lạp Tư lại làm ra cái hành động đáng xấu hổ này hay sao? Người đâu, tới đánh chết nữ nhân kia cho ai gia.

- Rõ!

Những nô tì theo lệnh nhanh chóng đi vào tát tới tấp Vân phi mà không hề có ý định ngừng nghỉ. Mặc kệ nàng ta khóc lóc cầu xin như nào, thái hậu vẫn cứ đi tới bên ngũ vương gia, nói tiếp:

- Ngươi bị nhốt trong Kinh Châu gần hai mươi năm nên những lễ nghi trong hậu cung đã quên hết rồi hay sao? Thân là một vương gia trong hoàng cung mà lại làm ra cái chuyện đồi bại như này? Ai gia thật hết nói nổi! Kiều nhi, hoàng thượng bây giờ không có đây, con cứ theo quân pháp mà làm đi.

- Vâng!

Nàng chỉ đợi duy nhất câu này mà thôi. Giờ thì, lên sàn nào!

- Lôi Châu Như Thanh lên đây!

Binh lính từ từ lôi một nô tì chân đã bị gãy lên trước mặt mọi người, ném phịch xuống đất không thương tiếc. Nàng ta lóp ngóp bò dậy, khó khăn nhìn đảo mắt xung quanh. Nàng cười khẩy, ra lệnh:

- Nói!

Vốn dĩ tính đưa nàng ta vào ngục tối để đợi trưa nay đến tiếp tục thẩm vấn nhưng nghĩ lại hồi xưa nàng ta còn vượt ngục được thì chắc chắn có lần hai. Hơn nữa ngũ vương gia không phải là kẻ tầm thường. Một khi đã hết giá trị lợi dụng liền vứt bỏ. Trong khi ấy, nàng ta đang đứng trên sự sống và cái chết nên chắc chắn sẽ khai ra hắn ta, điều ấy sẽ gây bất lợi cho hắn nên hắn càng phải nhân cơ hội thủ tiêu ngay lập tức để bịt đầu mối. Phòng ngừa điều ấy xảy ra, nhân cơ hội có thể nhổ cỏ tận gốc nên hiện tại nàng phải bảo toàn tính mạng cho Như Thanh là điều tất yếu. Nàng đưa nàng ta trở về biệt viện của nàng, đón kín cửa còn mình thì ngồi trong canh chừng. Dù sao Châu Như Thanh cũng đã bị đánh gãy hai chân nên cũng chẳng thể làm gì được nữa cả. Quả nhiên là có thích khách đột nhập vào trong đại lao thật.

Thái hậu trông thấy Châu Như Thanh đang khổ sở dưới đất liền có chút kinh ngạc. Gia đình Châu gia đã bị thừa tướng tiêu diệt cách đây một năm, nghe đâu Châu mỹ nhân vượt ngục cũng đã chạy trốn sang nước láng giềng. Ấy vậy mà nay lại nằm thừa sống thiếu chết dưới kia? Châu gia xưa nay ăn bớt công quỹ không ít nên cũng không nên giữ lại làm gì. Thừa tướng vì lý do gì mà đuổi cùng giết tận trong đêm đen, cũng là một phần có lợi cho hoàng thượng. Lẽ nào vụ An Kiều bị thích khách tấn công và hoàng tử bị bắt cóc liên quan tới nàng ta?

Lý Trung kinh ngạc nhìn nữ nhân đang ngồi dưới đất hiện hữu trước mắt mình. Tưởng rằng đã giết được nàng ta, vậy mà lại thất bại như này hay sao? Vân phi thì vẫn ăn liên hoàn tát nên cũng chẳng thừa hơi để bận tâm những gì đang diễn ra trong biệt viện của mình nữa.

Nàng ta lên tiếng:

- Bẩm nương nương, vụ việc của hoàng tử và người đều là do một mình thần sắp xếp.

Nói cũng đã có trên có dưới rồi, chỉ là nó không hợp với ý nghĩ của nàng cho lắm...