Độc Chiếm Hoàng Hậu

Chương 83: Vị vua không ngai



Hai hôm sau, Vân Lục Lang cùng đại sứ quán Lạp Tư quốc tới Vân Nam để bàn bạc chuyện đại sự. Vân Lục là nhị hoàng tử của nước láng giềng, cũng là một kẻ ngông cuồng hết thuốc chữa nhưng tài trí lại rất cao thâm. Sau khi hết hạn cấm túc tại biệt viện, nay cuối cùng cũng được ra ngoài liền xin phụ hoàng của hắn cho phép sang Vân Nam bàn hôn sự của Vân An công chúa với hoàng đế nước Vân Nam.

Hắn là một kẻ khó đoán, thi thoảng ngông cuồng quá độ đến mức phải bị cấm túc ba tháng liền. Nhưng thi thoảng lại trầm mặc như mặt hồ không chút gợn sóng. Vốn biết hắn là kẻ có mưu mô xảo quyệt, nay một mực muốn sang Vân Nam không biết có còn mưu tính gì nữa hay không.

Phái đoàn nghênh đón từ xa, tỏ lòng tôn kính nhất định đối với nước láng giềng. Duy chỉ mình Vân Lục là hắn chẳng buồn muốn bận tâm dù chỉ một khắc. Một kẻ luôn luôn đặt cái tôi của mình lên hàng đầu, ngạo mạn hành xử không phải lẽ thì sao đủ tư cách để được Lý Nghiêm ta tôn trọng?

Vân Lục vừa tới nơi, hắn bế một con mèo Ba Tư trên tay mà mặt mày hớn hở, nhếch mép cười đểu cáng. Vừa gặp hoàng thượng không những không buông Ba Tư ra để cúi chào, đằng này lại chỉ mỉm cười giả tạo. Một cái thói ngông cuồng đến ngu dốt hết phần thiên hạ. Này mà cho lên ngồi trên ngai vàng, chẳng phải một Lạp Tư quốc lớn mạnh chưa tới một tháng đã lụy tàn rồi sao? Lý Nghiêm cũng không thèm chấp với một kẻ không biết trời cao đất dày như hắn, cũng không thèm để ý tới thái độ lồi lõm của hắn mà trách phạt. Dẫu sao cũng là đại diện của Lạp Tư quốc sang đây để bàn việc đại sự, cần phải có sự nhẫn nhịn nhất định. Để rồi châm cho một mồi lửa nhỏ, cũng đủ khiến cho Lạp Tư quốc lâm vào cảnh nguy nan.

Lấy sự ngu ngốc của hắn làm bàn đạp cầu tiến. Lý Nghiêm một tay gõ gõ vào thành ngai vàng, một tay chống cằm tỏ vẻ bình tĩnh. Ánh mắt hắn sâu thẳm nhìn kẻ ngang nhiên đứng trước mặt hắn mà khẽ khàng tỏ ý cười. Môi hắn vén lên một nụ cười tà tà, rồi hắn cất giọng nói uy nghiêm lên nói giễu cợt với nhị hoàng tử Lạp Tư:

- Ha, Lạp Tư quốc thật không tôn trọng mối nhân duyên giữa hai nước đây mà...

- Ý ngài là sao?

- Chớ vội, chớ vội! Một nhị hoàng tử của một đất nước lớn mạnh như thế mà cái cách hành xử đơn giản nhất lại không có. Thử hỏi có phải đang coi Vân Nam ta không ra gì?

Hắn ta chợt hiểu ra ý đồ liền mỉm cười hết sức tao nhã. Sau đó mới đưa con mèo cưng của mình cho kẻ hầu cận. Rồi hắn ta chắp hai tay ra phía trước, kính cẩn nói:

- Là do Vân Lục ta suy nghĩ chưa thấu đáo, mong ngài rộng lượng tha cho...

- Haha... Được, miễn lễ!

Ánh mắt hắn ta vẫn vô hồn nhìn hoàng thượng. Kẻ mà hắn ghét cay ghét đắng từ rất lâu về trước. Mối hận thù từ khi còn mười tuổi đến nay vẫn chưa thể nào quên. Càng huống hồ nay hắn lại lên làm hoàng đế của một nước, còn hắn ta thì vẫn là nhị hoàng tử bị người đời rẻ mạt. Đến lão khốn quốc vương ấy cũng không coi hắn ta ra gì, trong đầu lão cũng chỉ có thế tử mà lại quên đi mất lão cũng có một hài tử như hắn.

- Trẫm vừa hay tin Vân Lục ngươi bị quốc vương Lạp Tư cấm túc. Trẫm luôn tự hỏi đã bao năm như thế rồi mà ngươi vẫn mãi là một con rối, cũng vẫn mãi là một kẻ vô dụng đó ư? Tiếc thay, khi xưa trẫm cho ngươi cơ hội để lọt vào mắt xanh của lão, vậy mà lại không biết nắm bắt. Trẫm quá thất vọng rồi!

- Ha, cảm ơn ý tốt của ngài. Cái cơ hội của ngài cho ta khi ấy, ta nào dám nhận. Đến nay vết thẹo trên mặt vẫn chưa phai mờ nên trong tâm ta lúc nào cũng không thể nào quên.

- Trẫm cũng không ngờ ngươi lại là một người tình ý thâm sâu như thế đấy. Đáng để khen ngợi... Cơ mà trẫm thấy trên mặt ngươi có thêm vết thẹo đó thật không tồi đâu.

- Đó là món quà gặp mặt đầu tiên của ta và ngài, dĩ nhiên là không tồi rồi...

- Miệng lưỡi đã sắc sảo hơn trước. Được, được!

- Cảm ơn ngài đã khen ngợi. Hahaha...

Trong không gian rộng lớn ấy, có biết bao kẻ hầu người hạ, biết bao quan thần cùng những đại sứ quán đều góp mặt. Nhưng duy chỉ có hai người họ là ngồi cười rồi hàm huyên với nhau. Còn lại người người xung quanh đều không dám ngẩng mặt lên huống hồ là góp vui cùng họ. Một mùi thuốc súng không ngừng lan tỏa trên hai con mãnh thú ngay tại đại điện. Họ cười đấy, nhưng chẳng thừa biết là họ đang không ngừng đấu khẩu với nhau? Nụ cười kia ai dám nói là vui vẻ cơ chứ?

Sát khí lan tỏa nồng nặc khắp đại điện khiến cho ai ai cũng phải run sợ mà cúi gằm mặt xuống đất.

Vết thẹo đó là vào năm Vân Lục lên mười tuổi, hắn cùng phụ vương của hắn sang Vân Nam quốc làm khách. Vì cái bản tính ngông nghênh và tự cao tự đại của Vân Lục khi bắt gặp Lý Nghiêm trong lãnh cung liền ra sức chế diễu và châm biếm. Vậy nên mới bị Lý Nghiêm rạch một nhát vào mặt. Hắn không những không được phụ vương để ý làm chủ cho, mà còn bị liếc xéo lấy một cái. Đến nay vết sẹo vẫn còn đó, trong lòng hắn ta chắc chắn cũng chưa thể nguôi ngoai.

Một kể độc đoán như hắn, lúc nào cũng tự cho mình là một kẻ thông minh. Tự cấu kết với những kẻ gớm mặt trong giang hồ rồi những kẻ mang lại lợi ích cho mình. Không phải là một kẻ vô dụng, mà hắn chỉ là một kẻ bất tài lại cứ nghĩ mình cao sang mà thôi.

Hắn có thể giết bất cứ ai ngáng đường hắn. Những kẻ không tôn trọng hắn ít nhiều cũng sẽ bị hắn tính kế làm hại. Càng huống hồ hắn lại là một kẻ độc quyền, luôn mong muốn được nhận sự tôn sùng của người khác. Kẻ hầu của hắn không nhiều, nhưng ai cũng đều sợ hãi nhị hoàng tử là hắn. Bởi lẽ, đã biết bao người hầu vô tội bị hắn giết không thương tiếc, cũng biết bao kẻ đã bị hắn dày vò, hành hạ đến mức chết đi sống lại. Hành hạ kẻ khác là trò vui của hắn. Cướp đoạt những thứ của kẻ khác cũng là một trò tiêu khiển. Hắn đã muốn cướp ngôi từ lâu, giờ chỉ cần một người nhóm lửa nữa là tới công chuyện. Chính vì biết là như thế, nên hoàng thượng mới nhắm vào nó để hành sự.

Hắn ta không khác gì là một vị vua không ngai cả.

Sau đó hai người họ cùng nhau bàn bạc về đại sự sắp diễn ra... Sau khi đã kết thúc, Lý Nghiêm cho người dẫn Vân Lục Lang đi dạo xung quanh hoàng cung. Còn Lý Nghiêm thì bận việc trong thư phòng. Hy Đình đi vào bẩm báo:

- Thưa chủ tử, hắn đến rồi.

- Được, cho vào.

Một nam nhân cao lớn đi vào, hắn chính là tên hậu cận của nhị hoàng tử nước Lạp Tư. Sau khi đến Vân Nam liền không nhanh không chậm tới gặp hoàng thượng một chuyến. Lý Nghiêm ngồi trong mật đạo, ánh sáng mờ nhạt của nến sáp mờ mờ ảo ảo. Hắn ngồi đó, hai tay đan vào nhau chống cằm, ngước mắt lên nhìn nam nhân trước mặt. Hắn ta chắp hai tay về phía sau hông, đứng nghiêm chỉnh. Bóng tối che khuất đi khuôn mặt điềm tĩnh, hắn ta nói ngắn gọn:

- Hắn sắp hành động.

- Còn gì nữa?

- Cấu kết với Cố thừa tướng.

- Tốt! Ngươi hãy tiếp tục giám sát hắn và gửi thư báo cáo về cho trẫm. Nên nhớ, hãy giúp hắn từng chút một. Bày kế cho hắn, tính nước cho hắn. Trẫm tin ngươi làm được. Còn nữa, đặc biệt phải " thêm muối " sát vào vết thương, cho hắn càng thêm căn hận lão ta càng tốt.

* Gật *

- Được rồi, đi đi! Hành động cẩn thận chút, cẩn thận bị hắn phát giác, mạng ngươi quan trọng hơn.

* Cúi *

Rồi hắn ta rời đi...