Độc Chiếm Hoàng Hậu

Chương 89: Trúng độc



- Hy Đình, Đổng Triết! Hai ngươi nói xem, cũng đã hơn tháng rồi mà ái hậu vẫn chưa thèm bước chân ra khỏi biệt viện. Có phải nàng ấy vẫn nhất quyết muốn rời đi hay không?

Hoàng thượng ngồi dựa lưng vào thành ghế, ngửa mặt lên trời thở dài ngao ngán. Hắn tưởng hắn cứ thị tẩm Vân phi thì nàng ấy sẽ ghen tuông. Ai ngờ không những không thấy mùi giấm chua phảng phất đâu đó, mà nàng ấy còn im hơi lặng tiếng đến mức như Vân Nam quốc không có mẫu nghi thiên hạ vậy. Nàng chỉ quanh quẩn ở trong biệt viện, rồi lại ở trong phòng của hai đứa trẻ ấy khiến cho hắn có đôi chút buồn bực. Hắn không tin nàng không động lòng vì hắn, nhưng hắn cũng sợ nàng vẫn cứ vô tình như ngày ấy mà đòi hữu phu. Vì đang " giận " nàng, nên chỉ dám đêm muộn lẻn vào trong biệt viện thăm nàng, ngắm nhìn lũ trẻ cùng ái hậu ngủ say giấc nồng mà không khỏi muốn thơm cho vài cái. Đến nay cũng đã hơn tháng, ấy vậy mà phía hoàng hậu lại chẳng mảy may động tĩnh gì cả. Hắn buồn bực đến mức không có hứng thú ăn uống, cũng chẳng muốn phê duyệt tấu chương.

- Nương nương, hoàng thượng ngài ấy...

- Sao?

- Hộc! Phù! Hoàng thượng trúng kịch độc rồi ạ.

Một tên nô tài chạy hớt hải vào trong viện của nàng bẩm báo, một tay vẫn bám ở cửa lớn, một tay vuốt trán lau đi vài giọt mồ hôi trên mặt. Hắn ta thở hồng hộc như con trâu vừa đi cày về, chân loạng choạng đứng không vững mà phải mau chóng dựa vào cửa thở dốc. Nàng nhìn hắn bằng ánh mắt nghi hoặc, hỏi:

- Thật sao?

- Thần xin thề!

Trông cái ánh mắt chắc như đinh đóng cột của hắn ta khiến cho nàng miễn cưỡng hỏi lại lần nữa cho chắc. Ai biết hắn lại bày trò quái quỷ gì chứ.

- Tình hình sao rồi?

- Thái y trong cung đều mong chóng tới bắt mạch, chuẩn đoán không ra đã trúng phải độc dược gì. Bây giờ hoàng thượng đang rất nguy cấp, hoàng thượng liên tục hộc ra máu đỏ sẫm, lại lâm vào tình trạng hôn mê. Mong nương nương tới xem xét tình hình ạ.

Nàng nghe tới đây liền bàng hoàng, tay chân mềm nhũn, đôi mắt sợ hãi nhìn về nơi nào đó thật xa xăm. A Đào cũng vừa hay chạy lại, nói với hoàng hậu rằng đó hoàn toàn là sự thật làm cho nàng không tin vào tai mình được nữa. Tin dữ ập đến thật nhanh khiến nàng không khỏi hoảng loạn. An Kiều buông tách trà ra khỏi tay mình khiến nó rơi lăn lóc xuống bàn. Nàng vội vàng chạy đi mà không kịp chỉnh trang lại đầu tóc, mái tóc vẫn còn thả xuống dài mượt cùng với bộ y phục vào trắng như thiên sứ hạ phàm xuống nhân giới. Nàng vừa chạy ra phía cửa viện đã có đám thị vị đột ngột xuất hiện trước mặt, cung kính nói:

- Thưa nương nương, người không thể rời đi.

- Sao lại không thể? Hoàng thượng hiện đang sống chết không rõ, sao bổn cung có thể nhàn nhã ngồi đây thưởng trà?

- Nhưng...

- Tránh ra, ta phải tới xem ngài ấy ra sao rồi...

Nói rồi nàng vội vàng chạy đi. Khuôn mặt không khỏi lo âu chạy tới tẩm cung của ngài ấy. Bây giờ nàng chỉ mong muốn duy nhất một điều, khi nàng vừa tới nơi, hoàng thượng đã bình an ngồi đó mỉm cười với nàng. Nhưng chẳng lẽ lời thỉnh cầu ấy ông trời chưa nghe rõ hay sao mà hoàng thượng lại nằm đó không hề nhúc nhích. Khuôn mặt ngài ấy tái nhợt, đôi môi thâm tím lại trông thật thảm hại. Toàn thân ngài ấy không ngừng tiết ra mồ hôi hột, lúc lúc hắn lại nhăn mặt vì cơn đau ùa tới khiến tim nàng quặn thắt lại từng đợt. Đôi chân nàng run rẩy lên vì nỗi sợ luôn bủa vây quanh đầu nàng. Ánh mắt sững sờ khi nhìn thấy hắn nằm ấy, khoảng không lẳng lặng trôi đi mà hắn vẫn không hề có tiến triển.

Thái y trong cung đều tất bật chạy ra chạy vào, bận rộn đến mức không còn thời gian để điều chỉnh hơi thở của mình. Không biết trúng phải loại độc gì mà lại không thể tìm được thuốc giải. Nếu cứ như này, chẳng mấy chốc hoàng thượng sẽ gặp chuyện mất.

Nàng bước tới lại gần, hai tay nắm chặt tay hắn mà miệng không ngừng cầu xin ông trời rủi lòng thương xót. Nhị vương gia cũng vừa tới nơi đã ra lệnh cho tất cả hạ nhân ở đây phải giữ kín miệng mình. Không được lan truyền tin đồn thất thiệt, bằng không sẽ giết chết không tha. Kẻ thù lúc nào cũng nhắm tới điểm mù, nếu điều này mà bọn chúng biết được, e là khó tránh khỏi cảnh nguy khốn.

Tả Quân cùng Lý Hoành vừa kịp chạy vào liền đi tới trấn an tinh thần An Kiều. Nàng vẫn lặng thinh ngồi ngay bên cạnh hoàng thượng, khuôn mặt lo âu đến mức trông không còn một giọt máu. Rồi nàng đột nhiên quay lại nhìn Lý Dung Cẩn, vội vã nói:

- Chẳng phải hoàng huynh chuyên dùng độc dược ư? Vậy chẳng lẽ huynh cũng không tìm ra thuốc giải? Hoàng huynh, xin huynh hãy giúp ngài ấy. Nếu cứ để tình trạng như này sẽ không ổn mất...

Nàng rơm rớm nước mắt, đôi mắt buồn rầu quay lại nhìn hoàng thượng mà trông thật thảm thương. Lý Dung Cẩn cũng không nghĩ gì nhiều mà đi tới ly rượu trên bàn, xem xem là loại độc gì còn biết đường chế thuốc giải độc. Lý Hoành cùng Tả Quân đều mau chóng phái binh lính đi tìm kẻ hạ độc, còn nàng thì vẫn ngồi ấy với một đôi mắt vô hồn không có sức sống. Cũng mới chỉ chưa tới hai tháng không gặp nhau, ấy vậy mà nay ngài ấy đã nằm đây, đối mặt với bao hiểm nguy, đứng chơi vơi trước bờ vực sâu thăm thẳm.

- Ngài mà có mệnh hệ gì, ta nhất định sẽ từ mặt ngài ngay lập tức. Hức...

- Đừng lo lắng qua, huynh biết độc này là gì rồi. Thái y trong cung cũng đã dùng thuốc ngăn độc phán tán, trong vòng ba tuần hương hoàng thượng sẽ không nguy hiểm tới tính mạng. Giờ huynh phải về biệt viện để nghiên cứu và điều chế thuốc, mong đệ muội không nói điều này cho ai biết thì vẫn hơn. Chỉ là huynh vẫn có đôi phần tò mò, làm sao mà đệ muội lại biết ta chuyên dùng độc dược?

" Ta không những biết huynh chuyên dùng độc dược, mà ta còn biết thân thể của huynh đã hoàn toàn khỏi bệnh. Giờ đây đã khỏe mạnh như người thường, đi lại vô tư mà không cần dùng đến xe lăn nữa kia. Chỉ là huynh không phải người xấu, đã thế lại có lý do chính đáng để che giấu, vẫn là nên không vạch trần. "

Nàng chột dạ, việc này không phải ai cũng hay biết đã thế cũng chưa ai nói với nàng, cũng không thể nói là nàng đã biết được nó nhờ vào cốt truyện của cuốn tiểu thuyết được. Giờ phải giải thích sao cho hợp lý đây?

An Kiều cười cười rồi nói:

- Hôm bữa huynh có mời ta tới ăn cơm, ta ngửi thấy mùi của một vài loài thực vật chứa độc tính. Không những thế ta còn vô tình nhìn thấy trên bàn làm việc của huynh có một số dụng cụ điều chế nên ta đoán thế. Có lẽ là ta đoán trúng rồi ha... Hihi...

- Ừm, nhưng điều này muội nhớ giữ kín cho ta. Sau này có cơ hội, ta sẽ giải thích lý do cho muội sau. Giờ ta đi đây, lát gặp!

- Vâng, trông mong vào hoàng huynh.

- Ừm!

Nói rồi Dung Cẩn cho người đẩy xe lăn về biệt viện của mình. Hắn nhìn lọ thuốc trong tay rồi nói bâng quơ rồi không ngừng thở dài:

- Haizz... Không ngờ đệ đệ còn nghĩ ra cái trò quỷ này nữa. Nếu để đệ muội biết được, có phải ta lại trở thành kẻ tiếp tế cho đệ đệ hay không? Haizz...