Độc Chiếm Hoàng Hậu

Chương 91: Không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu



Vân quý phi nghe thấy vậy liền ngậm ngùi cắn răng chịu đựng. Nàng ta cúi chào hoàng hậu rồi hậm hực bỏ về biệt viện. Nàng mỉm cười thích thú, trong lòng tự dưng quên khuấy mất người quan trọng đang sống chết như nào còn chưa rõ mà chỉ chăm quan tâm tới vị Vân phi quý hóa ấy. Nàng đang đứng dựa lưng vào tường ngẫm nghĩ thì tự dưng Đổng Triết lên tiếng:

- Nương nương!

- Hả?

- Nóng!

- Sao?

- Ở đây nóng...

Khuôn mặt hắn vẫn nghiêm nghị nhìn hoàng hậu trước mặt. Dụng ý muốn nói là ở đây oi bức nên muốn hoàng hậu vào trong vì sợ bị say nắng. Người điển trai thế mà lại kiệm lời hết sức. Tính nàng vốn thích nói nhiều nên có chút không vừa ý liền nhăn mặt khó hiểu. Đổng Triết cũng không chút sợ hãi mà hai tay vẫn chắp đằng sau hông tỏ vẻ kính cẩn đối với hoàng hậu. Nàng thở dài:

- Ý ngươi là muốn ta vào trong?

* Gật *

" Haizz... Giá mà hoàng thượng được một nửa cái tính nói ít này của Đổng Triết thì tốt biết mấy. "

Tuy rằng Đổng Triết chưa hề than vãn, cũng chẳng kêu ca. Nhưng trên gương mặt nghiêm túc kia lại lấm tấm vài giọt mồ hôi hột vì sự oi bức của ngày hè. Hắn cúi người rồi định đi vào bên trong thì hoàng hậu gọi lại, đưa cho hắn ta vài cái bánh vị bạc hà rồi nói:

- Ăn đi cho mát, nắng nóng này.

* Gật *

Xong rồi hắn lại lẳng lặng rời đi như mọi lần mà không hề ngoảnh lại.

Lát sau nàng mới sực nhớ ra vấn đề liền vội vội vàng vàng đi về hướng biệt viện của Dung Cẩn. Loay hoay tìm mãi lại chẳng thấy mặt mũi hắn đâu nên lại đi về tẩm cung. Vừa kịp đứng sau cánh cửa lớn, nàng đã nghe thấy giọng nói khàn khàn đâu đó nghe thật sự rất quen thuộc. Nàng như chết lặng, tay nắm thành quyền nổi cơn thịnh nộ. Người đó nói:

- Khiếp, thuốc gì mà đắng thế?

- Thuốc đắng dã tật.

- Cũng chỉ là độc dược vặt vãnh, trẫm cũng đã từng bị trúng và từng uống thuốc giải. Nó đâu đắng thế này đâu...

- Thế có uống không? Đệ muội sắp về rồi đấy, uống nhanh mà nằm đó đi. Không đệ muội phát hiện ra lại ăn cám cả lũ.

Hoàng thượng nghe xong liền nín thở uống cạn chén thuốc giải độc. Rồi hắn lại mau chóng nằm xuống giường, nhắm nghiền mắt giả vờ tiếp tục bị hôn mê. Nàng bấy giờ đã hiểu, hóa ra bọn họ coi nàng là kẻ khờ. Hoàng thượng thế mà lại lấy tính mạng ngàn vàng của mình ra để lừa gạt hoàng hậu. Nàng tức giận chẳng nói chẳng rằng liền bỏ về biệt viện, cho người khóa cửa để tránh hạ nhân tới làm phiền.

Lúc sau Tần công công chạy vào bẩm báo:

- Hoàng thượng...gay to rồi...

Hắn bàng hoàng bật dậy hỏi rõ sự tình thì Tần công công nói tiếp:

- Nương nương biết ngài lừa người ấy rồi ạ.

- Hả? Sao lại biết?

- Vừa nãy nô tài thấy nương nương tức giận rời khỏi đây, tay nắm chặt thành nắm đấm, khuôn mặt đỏ bừng bừng cả lên. Xong vừa nãy nương nương còn hỏi Đổng Triết, Đổng Triết cũng gật đầu thừa nhận là ngài lừa nương nương rồi ạ.

- CÁI GÌ? Đổng Triết đâu rồi? Truyền vào đây gặp trẫm.

Lát sau Đổng Triết dũng mãnh đi vào, khuôn mặt vẫn không thề thay đổi mà cúi đầu chào hoàng thượng. Hắn tức giận và vẫn có nén cục tức chảy ngược vào trong. Hắn mỉm cười chết chóc, nói nhỏ nhẹ mà răng lại không ngừng nghiến lại kêu lên ken két quái dị, hắn nói:

- Đổng Triết, ngươi đã nói gì với hoàng hậu rồi?

* Lắc *

- Nói!

- Không nói gì.

- Thế sao vừa Tần công công bảo ngươi đã thừa nhận rằng trẫm lừa nàng ấy?

- Chỉ gật đầu, không nói!1

Hắn nghe tới đây lại càng tức giận. Đổng Triết hắn thế mà lại dám trả treo với hoàng thượng? Lại dám cãi rằng hắn ta chỉ gật đầu chứ không nói gì cả, lại dám cãi ngang như vậy sao? Rốt cuộc mấy năm qua phái hắn sang Lạp Tư làm gián điệp, rốt cuộc thì Đổng Triết đã học cái tính lươn lẹo ấy từ kẻ nào? Hắn tức mình đập mạnh tay xuống bàn, quát lớn:

- Trả treo!

Dung Cẩn nghe tới đây thì liền mỉm cười, tay vội che miệng cười tủm tỉm xong hắn ta vội nhảy vào họng hoàng thượng nói:

- Hắn trả lời đúng mà, haha...

* Bịch *

Lý Nghiêm nghiến răng, tức giận cầm cái gối ném mạnh về phía Lý Dung Cẩn một cái rồi quay sang lườm nguýt Đổng Triết. Hắn cố giữ phong độ bình tĩnh nhất có thể để hỏi hắn ta vài câu mà lại có kẻ cả gan chen vào, thật khiến hắn tức chết đi được.

Rồi xong, bao công sức liền đổ sông đổ bể không cách nào cứu vớt nữa rồi. Việc hắn bị trúng độc là thật, không hề lừa dối. Chỉ là không phải hắn bị gian tế hạ độc mà là tự mình uống chúng. Hắn cũng chỉ là muốn biết rõ trong lòng nàng có hắn hay không mà thôi. Giờ thì hay rồi, có khi hoàng hậu giận rồi từ mặt luôn cũng nên. Hắn ôm trán mình, miệng nhếch nhếch lên vài cái, mắt liên tục giật giật bất an.

Hy Đình chẳng biết nghe tin ấy từ đâu mà cũng vội vàng cùng tứ vương gia và Tả Quân chạy vào. Nhìn là biết, đều tại tên Đổng Triết tính tình thật thà ấy mà ra rồi.

" Chẹp! Đôi lúc thật quá cũng không tốt cho lắm. Nhìn đi, cuối cùng cũng có ngày Sử Hy Đình ta có thể chiêm ngưỡng cảnh Đổng Triết ngươi bị chủ tử khiển trách. Đúng là không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu là có thật. "

Cơ mà cái yếu tố quan trọng nhất ở đây là vì sao trước khi hoàng hậu gặp Đổng Triết đã lại nổi giận lôi đình từ tẩm cung trở về thì lại không ai thèm để tâm tới cả...

Đêm hôm ấy, khi hắn đã lấy đủ dũng khí để tới biệt viện của nàng xin lỗi thì lại không dám đẩy cửa lớn bước vào. Hắn cứ loay hoay đứng ở ngoài, đi tới đi lui rồi lại lẻn lẻn ngó vào xem xét tình hình. Chỉ tiếc cái dũng khí cao thượng ấy của hắn lại chỉ dừng ở việc tới đứng trước biệt viện, chưa chưa hề đủ để giúp hắn có thể mở cửa vào trong, mặt đối mặt với An Kiều.

Vừa hay Vân An đi tới, nàng ta mỉm cười e thẹn lại có chút ngại ngùng nhìn nam nhân trước mặt. Ánh mắt quyến luyến không quên, diện trên mình bộ y phục màu hường phấn lại len lói một chút lộ liễu xiêm y ở bên trong. Hắn nhăn mặt lại, hỏi:

- Nàng tới đây làm gì?

- Nghe nói hoàng thượng đã khỏi bệnh, Vân An liền đặc biệt tới thăm nhưng không thấy đâu cả nên có hơi lo lắng. Vân An vội vàng đi tìm kiếm khắp nơi, rồi hỏi nô tài mới biết ngài tới đây nên Vân An đã tới để hỏi thăm sức khỏe của chàng.

- Trẫm vẫn khỏe.

- Trông sắc mặt của chàng đỏ như thế, thiếp nghĩ chàng vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Vân An vừa có nấu chút cháo sườn đem qua đây, chàng về tẩm cung ăn đi cho nóng.

Hắn bất giác thấy được A Đào đang ngồi núp trên tường nghe lén, liền giả bộ:

- Lát trẫm về! Nàng trở về đi, gió lạnh này lại bị cảm đấy.

- Chàng cứ yên tâm, Vân An tuy sức khỏe có chút yếu ớt, nhưng cũng không thể ốm dễ dàng như thế được đâu. Biệt viện của Vân An cũng khá gần đây, chi bằng chàng về đó cùng dùng bữa với Vân An có được không?

Cùng lúc ấy, tiếng An Kiều vang lại khiến cho hoàng thượng bỗng giật mình quay vào, mở bung cửa lớn ra chạy vào trong xem xem có việc gì. Hắn thấy hoàng hậu đang nắm chặt tay nữ nô tì hậu cận bên cạnh Vân quý phi, ánh mắt nàng hung dữ lạ thường nhìn chằm chằm vào nàng ta, quát lớn:

- Ngươi làm gì ở đây?

- Nô tì đi lạc ạ...

- Đi lạc? Haha... Ngươi nghĩ bổn cung mắt bị mù rồi hay sao hả? Tay ngươi cầm cái kim ấy để làm gì vậy?

Nàng ta vội vã cất cái kim vào trong vạt áo, An Kiều lập tức giáng xuống cho nàng ta một bạt tai thật mạnh, tiếp tục quát:

- Vậy bổn cung lại vừa hay nhìn thấy trên cánh tay và chân của đại hoàng tử giống như bị kim đâm thì ngươi giải thích sao đây?

Vì biệt viện của hai vị hoàng tử có một lối đi thông qua biệt viện của hoàng hậu. Nàng sợ người ta làm hại bọn chúng nên khi vẫn đang mang thai đã ép hoàng thượng phải xây dựng biệt viện ấy đúng theo yêu cầu của nàng. Bất Nhiễm chẳng hề khóc, nên khó lòng mà nhận ra sự việc. Vừa đúng lúc bắt gặp nàng ta đang lén lút ở trong phòng Bất Nhiễm, lại nhìn thấy mấy vết thương bị kim đâm khiến cho nàng lại càng thêm tức giận.

- Nô tì đâu biết gì đâu. Kim này là nô tì dùng để vá y phục mà, đâu có làm hại đại hoàng tử đâu ạ.

Nàng giựt phăng cây kim trong bàn tay nàng ta ra, đưa lên mũi ngửi ngửi. Quả thật ở mũi kim có tẩm loại thảo mộc khiến cho người dùng bị tê liệt quanh vùng vết bị đâm ấy. Bảo sao Bất Nhiễm lại không hề khóc gì mà chỉ không những giẫy giụa, lấy bàn chân bé nhỏ ấy đạp đạp vào không khí.

An Kiều cười nhạt nhẽo, ánh mắt sắc bén nhìn sâu vào mắt nàng ta như thể dò xét. Lúc sau nàng nhếch miệng cười, nói nhỏ giọng:

- Ngươi đây là muốn giấu cây kim ấy ở chỗ bổn cung. Sau đó đi cáo trạng với hoàng thượng rằng bổn cung vì không được sủng hạnh mà ghen ghét, đố kị với Vân phi nên mới hành hạ đại hoàng tử để thu hút sự chú ý của ngài ấy đúng không hử? Ha, khôn đấy!