Độc Chiếm Hoàng Hậu

Chương 93: Nồi nào úp vung nấy



Đêm hôm ấy, gió thổi hiu hiu qua từng kẽ lá khiến những tán cây, bụi cỏ vang lên xào xạc. Hàng ngàn ngôi sao tinh tú lấp lánh như những viên ngọc quý vây quanh mặt trăng rực rỡ như dải ngân hà. Thỉnh thoảng có những dải mây mỏng hững hờ trôi trên màn trời đêm, che đi những vì sao rực rỡ ấy, lại vắt mình ngang qua mặt trăng rồi dần dần đứt hẳn. Càng lên cao dường như mặt trăng càng nhỏ lại, sáng vằng vặc. Không gian xung quanh, đâu đâu cũng một màu vàng dịu mát và vô cùng êm ái. Ánh sáng phủ lên toàn kinh thành, làng mạc và đồng ruộng. Ánh trăng len lỏi soi vào những bụi cây rồi rọi xuống đất. Một ánh sáng mờ nhạt, lại có chút huyền ảo đến lạ kỳ. Bóng cây nghiêng mình soi xuống bức tường trước hiên tạo nên một bức tường hoa trông thật mụ mị.

Giữa chốn cây lá đung đưa theo từng nhịp gió thổi, một nam nhân lạ mặt cùng với nụ cười tươi rói đang tít mắt lại vì thích thú. Hắn nhìn nàng ta như của ngon vật lạ, một nữ nhân yếu đuối khoác trên mình bộ y phục màu hường phấn lướt thướt bay theo chiều gió lồng lộng. Mái tóc màu vàng kim chói lòa dưới ánh trăng mờ mờ ảo ảnh, phất phới tung bay, chẳng may vướng vào mặt nàng ta lại khiến lòng hắn càng thêm phần xao xuyến đến khó tả. Khuôn mặt nhỏ nhặn, dáng người nho nhã. Ánh trăng vô tình lướt qua bộ y phục lại làm nàng ta càng thêm lấp lánh, xiêm y bên trong vô tình đập vào mắt đến đỏ mặt. Hắn chạm nhẹ mái tóc Vân phi, sau đó đưa lên mũi hít hà lấy một hơi. Gương mặt hắn đột trở nên hưng phấn, mùi vị quả là không tệ.

Chốn hậu cung lâu ngày chưa về, nay lại thay đổi nhiều thứ quá rồi. Ấy thế mà hoàng huynh của hắn lại một mình nắm giữ nhiều nữ nhân tuyệt trần như thế này ư? Hắn...sao mà cưỡng lại lòng ham muốn cho được?

- Chào nàng, hỡi nữ nhân của bổn vương.

Hắn là ngũ vương gia, danh Lý Trung. Xưa nay vì tính cách ngạo mạn, ngông cuồng quá độ mà bị chính phụ hoàng của mình đày ra chốn sa mạc để ăn năn, hối cải. Suốt bao năm qua chịu đựng gió sương, nguồn nước thiếu thốn. Đến nay, hắn cũng đã biết thế nào là lòng kiên trì. Chỉ tiếc là vẫn còn mối thù nghìn năm không thể gỡ bỏ. Ngôi vương lý ra phải thuộc về hắn, chỉ thuộc về hắn. Ấy vậy mà tam hoàng tử lấy lý gì lại có thể đăng cơ?

Mẫu phi hắn vì phẫn uất do không nhận được sự sủng hạnh từ nhà vua mà gieo mình xuống hồ sâu tự vẫn. Lý Trung vì có sở thích khác người, cho hạ nhân đi bắt cá sấu về nuôi làm thú cưng. Nào ngờ một lần tên khốn Lý Hoành khi nhỏ tuổi vì mải chơi mà trượt chân ngã xuống đầm cá sấu của hắn. Tứ hoàng tử khi ấy bị cá sấu cắn đến trọng thương, suýt mất mạng. Vì sự sơ suất của Lý Hoành hắn mà hắn đã bị hoàng hậu thời trước càng thêm ghi thù. Bà ta cho người dùng thuốc độc hại chết đám cá sấu, xác cá sấu nổi lềnh bềnh trên mặt nước khiến cho hắn lại càng thêm căm phẫn không nói lên lời.

Sau cùng, hắn cố tình thả con thú cưng bạch xà của hắn vào biệt viện của hoàng hậu, cắn bà ta một cái. Khi ấy bà ta bị trúng độc rất nặng, cứ ngỡ đã báo được thù xưa. Ai ngờ bà ta lại không những không chết mà còn bị phụ hoàng bắt quả tang, liền đem người đi đày một vị ngũ hoàng tử chỉ mới chín tuổi ra đại lao ngoài sa mạc. Nay cũng đã gần hai mươi năm, lão ta và bà ta cũng đã chết từ lâu. Thế mà Lý Nghiêm lại đăng cơ lên làm hoàng đế?

Hôm nay hắn trở về đây cũng là vì có ý định muốn kết hợp với đồng minh, cùng nhau lật đổ Lý Nghiêm hắn. Vừa mới kịp lén lút trở về để xem có gì thú vị, vừa hay lại gặp phải mỹ nhân thì không gì có thể tuyệt vời hơn nữa. Hắn mỉm cười nham hiểm nhìn nàng ta như muốn nuốt chửng con mồi nhỏ bé ấy không sót lại chút nào. Thấy hậu cận trung thành nói trong hậu cung có một nữ nhân ngoại quốc có mái tóc màu vàng kim, quả là danh bất hư truyền. Đẹp, đẹp đến mức chỉ muốn cướp về bên mình...

Nàng ta lí nhí nói:

- Ngươi...ngươi là ai?

- Bổn vương danh là Lý Trung cũng là ngũ vương gia trong kinh thành này. Nàng...phải thấy may mắn vì đã lọt vào mắt xanh của bổn vương...

- Ngài...ngài nói gì kì thế? Ta là Vân phi, là ái phi của hoàng thượng. Há để ngài quan tâm?

- CẨN THẬN!

Hắn ta đột nhiên hét lớn khiến cho Vân An giật mình. Vừa lúc ấy hắn kéo nàng ta về phía mình mà nhân cơ hội ôm chặt lấy cơ thể mỏng manh ấy. Tay hắn đặt trên eo nàng ta, mò mò mẫm mẫm rồi bóp một cái tỏ vẻ trêu ghẹo. Bầu ngực nàng ta dí sát vào cơ thể của hắn khiến Lý Trung khẽ đỏ mặt mà càng ôm chặt hơn nữa. Vân An giật nảy mình, ra sức dùng lực đẩy nam nhân ấy ra khỏi mình. Nào ngờ hắn ta lại càng ôm chặt, thấy thế nàng ta lại càng giẫy giụa. Mất đà, cả hai theo đó mà ngã nằm dài dưới đất.

Môi chạm môi, mắt chạm mắt.

Hai trái tim vô thức mà đập rộn ràng, cùng nhịp.

Không gian tĩnh mịch như ngừng trôi lại. Đôi mắt nàng ta mở trợn to kinh ngạc như không tin vào những gì mình đang trải nghiệm. Rồi đột nhiên nàng ta bừng tỉnh, đẩy nhanh hắn ra khỏi cơ thể. Hắn lúng túng lại có chút tiếc nuối, nói:

- Có rắn.

Đúng vậy, khi ấy có con bạch xà bất ngờ rơi ra khỏi vạt áo, hắn liền thừa nhận cơ hội trời ban mà lợi dụng. Vân phi đỏ mặt, ngại ngùng cảm ơn rồi vội vã chạy về phía biệt viện. Hắn mỉm cười, giơ tay lên chạm nhẹ vào môi mình mà cảm nhân hơi ấm.

" Quả là rất ngọt! "

Rồi hắn quay lưng rời đi. Vốn định tới chỗ hoàng hậu thám thính, nào ngờ lại vớ được con mồi béo bở. Bỏ thì phí! Nghe tin hay biết hoàng thượng cũng chỉ cưng chiều mỗi mình ái hậu, vậy thì mất đi một phi tần chắc cũng chẳng hề để tâm. Nếu vậy...nàng ta sẽ thuộc về Lý Trung hắn.

Bấy giờ, Sử Hy Đình cùng Đổng Triết đang ngồi trên nóc nhà nhìn thấy cảnh hay. Lúc thì phải che mắt, lúc lại trợn tròn kinh ngạc. Hy Đình cười bâng quơ, tay phất lấy một cái trước mặt Đổng Triết rồi nói nhỏ:

- Đúng là nồi nào úp vung nấy.

* Gật *



Trong biệt viện của hoàng hậu, hoàng thượng đang ngang nhiên lấy tay chạm vào mũi Bất Nhiễm, hắn nhìn cái mặt nhăn nhó của Bất Nhiễm mà phì cười một cái. Đột nhiên Bất Nhiễm giơ tay lên nắm lấy ngón trỏ ấy của hoàng thượng, nhẹ nhàng đưa tới miệng cắn một cái. Ánh mắt nó vẫn cau có tỏ vẻ rất tức giận, hắn hiểu, hắn hiểu thằng nhóc đang nghĩ cái gì. Bởi lẽ, nó quá khó ở, đến cả phụ hoàng tới trêu đùa một lúc cũng không thấy thuận mắt. Nó mà có răng rồi, chắc nó muốn nhai đứt ngón tay này có hắn luôn mất.

Từ Nam thì ngoan ngoãn biết bao nhiêu khi mà thằng nhóc ấy chỉ nằm ngủ mà chẳng hề quậy phá. Từ lúc sinh ra, cũng chưa từng lườm nguýt hắn cái nào giống như Bất Nhiễm cả. Có lẽ...hắn thấy thích thích Từ Nam hơn rồi đấy! Hắn nghĩ vậy liền mỉm cười hiền lành và đi tới bên cái nôi của Từ Nam để nựng, vừa kịp chạm vào má nó liền mở mắt. Đôi mắt tròn xoe, ngây thơ của lũ trẻ ấy đi đâu rồi mà Từ Nam lại chỉ nhìn hắn bằng nửa con mắt thế kia? Là khinh miệt hay gì?

Hắn hừ một cái rồi hậm hực ra ghế ngồi, chống tay xuống chán nản nhìn nàng mà than vãn:

- Đám nhóc như kiểu không hề ưa trẫm.

- Thế sao?

- Đúng vậy, cái nhìn của bọn chúng không hề giống với những đứa trẻ khác.

- Hừm... Lạ thật! Hình như ta cũng chẳng ưa gì ngài...

- Tại sao?

- Ngài nhìn xem, bọn nhóc vừa mới ngủ, ngài lại chạm vào chúng khiến chúng tỉnh giấc. Ngài là đang muốn tạo thêm việc cho ta và nhũ mẫu đúng không?