Độc Chiếm Hoàng Hậu

Chương 96: Ăn mày gặp chiếu manh



Nàng dùng khăn lau tay mình rồi nhếch mép cười khẩy, nói:

- Đây mới là bổn cung tát này. Nào, hãy tiếp tục cáo trạng đi, Vân phi!

Vân phi chưa khỏi bàng hoàng, mắt mở trợn trừng lên nhìn nữ nhân trước mặt mà lòng đầy căm phẫn. Nàng ta theo phản xạ dùng tay ôm chặt lấy bên má đang nóng bừng và tê cứng ấy của mình, sau đó nhanh chóng quay phắt sang phía hoàng thượng đang đứng cạnh mà không ngừng thút thít, thê lương:

- Nương nương... Hoàng thượng, xin người làm chủ cho thần thiếp, hức...

- Ồ ~

- Nương nương sao có thể lại làm thế với thần thiếp được chứ? Huhu... Thần thiếp đau quá, hoàng thượng, thần thiếp đau chết mất...

Trong khi Vân phi đang khóc lóc ỉ ôi thi hoàng thượng vẫn chẳng buồn lên tiếng lấy nửa lời. Nàng ta thẹn quá mà đen mặt lại, hoàng hậu thấy thế liền hứng khởi ra mặt, vỗ tay đôm đốp vào nhau vài cái rồi trầm trồ khen ngợi bộ mặt giả tạo của nàng ta mà thốt lên một từ hết sức khiếm nhã:

- Wow!

- Người... Huhu, hoàng thượng mau làm chủ...

- A... Đau quá đi! Hoàng thượng, người mau nhìn xem, tay ta đỏ hết lên rồi đây nè.

Chưa kịp để Vân phi khóc lóc xong câu, nàng đã nhanh chóng bước lại gần hoàng thượng. Dùng tay đẩy nàng ta ra xa khỏi hắn rồi sà vào lòng nam nhân đang trầm ngâm đứng ấy. Nàng ngước đôi mắt đáng thương lên nhìn hoàng thượng rồi giơ tay lên than vãn. Lý Nghiêm thấy thế, khuôn mặt từ vô cảm chuyển một phát sang mừng rỡ như chú cún vớ phải khúc xương to. Đôi mắt hắn long lanh như viên pha lê rực rỡ, khuôn mặt ửng đỏ, đôi môi mím lại vì đang cố kìm nén sự phấn khích đang trào dâng trong lòng mình.

Khi nãy từ xa xa hắn đã thấy nàng ta tự tay vả vào mặt, lại trông thấy vẻ bề ngoài của hoàng hậu không mấy vui vẻ liền mang máng hiểu ra vấn đề. Hắn chỉ cần biết nàng ta chọc tức hoàng hậu, giờ ái hậu trách phạt thì đúng ý hắn rồi còn gì.

Hắn nhanh chóng nắm lấy bàn tay thon thả vừa mới tát nàng ta một cái ấy của nàng, giơ lên gần miệng thổi phù phù như thể muốn xoa dịu đi " nỗi đau " trên bàn tay của An Kiều. Nàng khó hiểu nhăn mặt, riết rồi hắn tưởng thật hay gì? Nhìn cái bộ mặt tự hào kia của hắn là sao chứ?

Mọi người thấy thế liền vội vã quay mặt đi cười tủm tỉm. Thấy nàng ta bị hoàng thượng chơi cho một vố lớn, chẳng lẽ lại đào hố cho nàng ta chui xuống bây giờ chứ nhỉ? Nhìn đi, nàng ta đen cả mặt lại, ngồi bệt dưới nền đất mà nghiến răng giận dữ không ngừng nghỉ. Vân phi tức giận mà không nói được lời nào. Cứ tưởng hoàng thượng vẫn sẽ lấy việc sủng hạnh nàng ta để hoàng hậu ghen mà, vậy thì sao khi nãy hoàng thượng không thừa cơ hội ấy mà hành động kia chứ? Nếu thế thì nàng ta cũng chẳng bẽ mặt như bây giờ rồi... Lại càng căm thù hơn, vậy mà hoàng hậu lại có thể sà vào lòng hoàng thượng than thở về bàn tay vừa mới tát Vân phi đó sao?

Nàng ta vẫn chẳng bỏ cuộc mà một tay vo lấy nắm cát dưới đất thật chặt kiềm chế cơn thịnh nộ, một tay ôm mặt che đi vết thương của mình. Nàng ta tiếp tục kêu ca:

- Thần thiếp mới là người bị đánh mà, hoàng thượng...

- Bổn cung đánh ngươi, nhưng tác động qua lại nên tay bổn cung cũng thấy đau mà. Trên hết, tội của ngươi đâu thể tha thứ, lãnh cũng chưa đủ hình phạt mà còn ngồi dưới đó khóc lóc cho ai xem? Cho ai thương hại? Nam nhân đêm qua ư?

Nàng ta thẹn đến đỏ mặt. Vân phi không dám nói thêm nữa mà chỉ ngậm ngùi cúi đầu xuống đất. An Kiều ra lệnh cho Hứa quý phi nhìn nàng ta tự đánh mình đủ hai mươi cái rồi mới hoàn toàn nhiệm vụ. Hứa quý phi cũng không phải dạng vừa, sau khi hoàng thượng cùng hoàng hậu rời đi liền tiến tới lại gần Vân phi, cười mỉa mai:

- Sao thế? Chưa nghe hoàng hậu nói gì sao?

- Ngươi... Ngươi là cái thá gì mà dám lên mặt với ta? Ta dù sao cũng bằng vai vế với ngươi, thậm chí ta còn là minh chứng cho sự hòa hữu giữa hai nước Vân Nam - Lạp Tư. Vậy Hứa quý phi ngươi lấy thân phận gì để ra lệnh cho ta?

- Hình như ngươi đã quên, phụ vương của ngươi đã qua đời cách đây không lâu rồi thì phải. Hơn nữa, giờ ngươi là người Vân Nam và hoàng thượng lại chưa từng sủng ái ngươi lấy một lần. Vậy, ngươi lấy gì mà hống hách ở nơi đất khách quê người này hoài vậy?

- Ngươi dám châm biếm ta?

- Haiz... Nói chuyện với một nữ nhân trong đầu chỉ quanh quẩn sự ngu dốt ấy thật nhàm chán.

Vân phi nghe tới đây liền tức giận đùng đùng, đứng phắt dậy chống nạnh ương bướng nhìn Hứa quý phi. Phồng má, trợn mắt lên mà hung dữ giậm chân uỳnh uỵch. Lườm nguýt:

- Chỉ là nữ nhi của Hứa đại nhân nhỏ bé của Vân Nam quốc mà làm như to lắm vậy à?

* Chát *

- Hoàng hậu có căn dặn, nếu Vân phi không tự mình phạt thì Hứa quý phi ta được toàn quyền xử lý.

Nàng ta ôm mặt, lắp bắp:

- Ngươi...ngươi...

* Chát *

- Tính cả khi nãy và bây giờ mới có tám cái, còn thiếu mười hai cái.

- Ha, ngươi không khác gì con chó nghe lời chủ nhân của hoàng hậu vậy.

* Chát *

- Còn cứng miệng? Thiếu mười một cái!

- Ngươi...

* Chát *

- Ếch ngồi đáy giếng mà tưởng mình là nữ hoàng thiên hạ? Đầu óc ngu xi, thích ảo tưởng trời cao đất rộng mà nghĩ mình là thông minh xuất chúng hơn người à? Ha! Sao đây, Vân quý phi? Để ta mà tát thêm mười cái nữa là đảm bảo không còn răng để ăn cơm nữa đâu.

Đang đoạn gay cấn thì có một nam nhân lạ mặt bước tới lại gần, không nhanh không chậm quàng tay ôm vai nàng ta vào lòng mà cười cười nham hiểm, nói mỉa móc lại Hứa quý phi:

- Bổn vương tưởng có chuyện gì vui mà náo nhiệt thế, hóa ra là đang ỷ đông hiếp yếu đó à?

- Ngài là ai vậy? Hậu hoa viên đâu phải ai cũng được vào?

- Quên không giới thiệu, bổn vương là ngũ vương của Vân Nam quốc. Có lẽ những nương nương đáng kính ở đây sao mà biết một hoàng đệ như bổn vương cho được? Ỷ đông hiếp yếu là không tốt đâu đó nha.

- Nghe nói ngũ vương gia xưa nay ở Kinh Châu* sa mạc, nay mới được trở về kinh thành. Chưa từng gặp mặt, cũng chưa từng thất lễ. Hơn nữa, trong chuyện hậu cung theo lẽ thường cũng không phải việc của ngài, vậy ngài tới đây để làm gì vậy?

- Chỉ là đi ngang qua, thấy chuyện bất bình không thể đứng yên lặng nhìn. Càng hơn cả, một đám người hành hạ một nữ nhân ngoại quốc, vậy đây có phải là đối xử phân biệt hay không?

- Ngũ vương gia nói chuyện hài hước quá! Vân phi đây phạm phải tội lớn với hoàng hậu nương nương, là thiếp thất đâu thể khoanh tay đứng nhìn. Càng huống hồ nàng ta nói nhăng nói cuội, không biết trên biết dưới, lại ngông cuồng, hống hách vô độ không chịu lãnh phạt. Theo lệnh hoàng hậu, ta chỉ có thể làm theo. Nếu ngũ vương gia vẫn muốn quản chuyện không đâu, e là không hợp lẽ cho lắm.

Lý Trung cố tình để con thú cưng bạch xà của mình thò đầu ra khỏi vạt áo, ý là muốn đe dọa đối phương một phen. Ai ngờ Vân phi lại vừa hay nhìn thấy lại được một phen kinh hồn bạt vía, hồn bay phách tán mà không kịp nghĩ ngợi đã vội vã hét toáng lên, nhảy cẫng, ôm trọn lấy cổ ngũ vương gia mà run rẩy sợ hãi.

Ủa? Chơi gì kì thế? Con rắn vẫn ở trong vạt áo ngũ vương gia. Nếu có sợ, thì phải tránh xa khỏi hắn ta, lấy lý gì mà lại ôm lấy hắn chặt đến mức nghẹt thở như thế chứ?

Hắn ta thấy vậy liền đưa tay theo quán tính lên vỗ về nàng ta, rồi lại nói tiếp với Hứa Di Nhiên:

- Không biết Vân phi đã làm gì mà khiến hoàng hậu nổi giận phạt nàng ấy đến mức ngũ quan nhìn mãi không ra?

- Đã là chuyện hậu cung, một ngũ vương gia như ngài không đáng bận tâm nhiều thì giờ tới thế đâu. Hơn nữa, hành động này của hai người rất dễ bị quy vào đại tội đấy.

- Haha, Vân phi là do kinh hãi tột độ nên mới như thế. Bổn vương chỉ là muốn trấn an tinh thần nàng ấy, có gì mà nên tội?

- Nực cười thật!

Hắn thấy ánh mắt quái dị của những phi tần quanh đó liền ho lên vài cái rồi thả nàng ta ra khỏi người mình. Vân phi biết ý cũng nhanh chóng ngậm ngùi đi ra. Hứa quý phi cười nhạt, tay khoanh trước ngực nói chế diễu:

- Ừm hứm! Cảnh này đúng thật là có chút nóng mắt mà... Vân phi này, đừng nói là ngươi đã quên đi mình vẫn chưa chịu phạt xong nhé?

Nàng ta ngậm ngùi, mím chặt môi lại. Vân phi cúi gằm mặt để che đi khuôn mặt đầy nộ khí này của mình. Cứ ngỡ gặp phải ngũ vương gia sẽ thoát nạn, ai ngờ cũng chẳng làm được cơm cháo gì cả. Nàng ta cũng vẫn mượn cớ ngũ vương gia đang góp mặt ở đây, chắc hẳn hắn sẽ nói đỡ cho mình nên Vân quý phi tự vả vào mặt cũng không quá mạnh tay. Đúng là ăn mày gặp chiếu manh. Sau khi xong xuôi, Hứa phi cũng muốn bắt lỗi nhưng bị ngũ vương gia nhanh chóng cản lại, muốn đưa người đi với lý do Vân phi đã chịu đủ áp bức, khuôn mặt cũng đã sưng lên rồi nên cần được nghỉ ngơi kịp thời. Hứa Di Nhiên cau mày lại, đi tới nói móc với ngũ vương gia vài câu:

- Ta khuyên chân tình, nếu mà ngài cứ qua lại với Vân phi như vậy, sớm muộn cũng thân bại danh liệt. Đến khi ấy đừng trách ta không nói trước.

Hắn cười nhạt, nói:

- Cảm ơn Hứa quý phi đã tận tình nhắc nhở. Tự ta biết lo liệu, không cần phải để Hứa quý phi phải bận tâm cho hao tổn sức lực. Hứa đại tướng quân có một nữ nhi biết quan tâm tới người khác như này, đúng là tích đức ba kiếp mới có được. Ta thấy mừng cho phụ thân của Hứa quý phi lắm đấy!

Nói rồi hắn ôm Vân phi trong tay rồi rời đi. Hứa quý phi khuôn mặt vẫn chưa hề biến sắc, thầm nghĩ rằng hai người này có lẽ sẽ làm cho hậu cung thêm phần thú vị. Chắc chắn sẽ tự hủy hoại lẫn nhau, càng đỡ khiến hoàng hậu nương nương phải nhún tay vào cho bẩn người.

* Kinh Châu: Tên đại lao ở sa mạc.



Mẩu chuyện nhỏ:

Hoàng thượng sau khi cùng nàng rời đi, bấy giờ mới thèm mở miệng, hỏi:

- Rốt cuộc Vân phi đã phạm phải tội gì?

- Làm mất thời gian của ta, vô phép vô tắc, dối trên lừa dưới. Đáng bị phạt!

- Ồ! Vậy thì nàng đã thu xếp ổn thỏa chưa?

- Rồi!

Hoàng thượng thơm cái chụt lên tay nàng rồi nhẹ nhàng hỏi han quan tâm nàng:

- Còn đau không?

An Kiều đỏ bừng mặt, lắp bắp:

- Hết...hết rồi!

- Lần sau nếu gặp trường hợp như thế thì phải kêu người hầu đánh hộ, đâu cần phải tự mình ra tay làm gì? Trẫm xót!

- Xót? Ngài thì xót cái quái gì?

- Nàng đau mà ~