Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 28: Ẩn chứa bão táp



"Trung Thu trăng sáng, Hạ Hầu Liễm ôm vợ con, vái Thỏ Ngọc ăn bánh Trung Thu, cả nhà hòa thuận vui vẻ như vậy, một người đàn ông độc thân như y chạy đến làm phiền mà không thấy xấu hổ à?"

Chương 28: Ẩn chứa bão táp.

Biên tập: Nina.

Sửa lỗi: Meo Meo.

Một mũi tên sắc nhọn chợt vút ngang trời, lướt qua đỉnh đầu Thẩm Quyết, bắn vào đầu hãn huyết mã.

Con ngựa hí một tiếng dài rồi quỳ rạp xuống, thân hình to lớn trượt dài trên mặt đất đến cạnh Ngụy Đức và Thẩm Quyết, bùn đất bắn tung tóe lên đầy đầu đầy mặt hai người. Đại hoàng tử thét chói tai, người bị văng ra xa rơi mạnh xuống nền đất.

Thẩm Quyết quay đầu lại, một thanh niên có khuôn mặt lạnh lùng đang ngồi trên lưng ngựa, tay vẫn đang giương trường cung.

Đại hoàng tử ngã đập đầu, đại não mất ý thức, một lúc sau mới nhận ra cơn đau ập đến từ cẳng chân, ùn ùn kéo đến như chiếm cứ toàn bộ thần kinh của hắn.

"Đau...Đau quá...!"

Nhóm phiên tử hoảng hốt xông đến, Ngụy Đức đẩy mọi người ra, vừa hô truyền thái y vừa xem xét tình trạng vết thương của Đại hoàng tử. Mấy phiên tử khác ba chân bốn cẳng lôi Tư Đồ Cẩn xuống ngựa đưa đến trước mặt Ngụy Đức.

"Công công, người này... Người này đã bắn ngựa cứu người. Nhưng lại hại Đại hoàng tử bị ngã ngựa, phải xử lý thế nào đây?"

Thẩm Quyết mím môi, vừa quỳ vừa tiến về phía trước vài bước, dập đầu nói: "Tư Đồ giáo úy vì cứu người mới làm vậy, mong công công xử lý nhẹ tay."

Tư Đồ Cẩn bình tĩnh quỳ trên mặt đất, biểu cảm giống như người sắp gặp họa lớn không phải hắn vậy.

"Vớ vẩn!" Ngụy Đức quát to, "Chúng ta chỉ là thứ tiện mệnh, sao có thể đánh đồng với điện hạ kim chi ngọc diệp? Nếu có thể đổi lấy an khang cho điện hạ, phải bỏ lại mạng này thì đã làm sao? Thân là giáo úy, đến cả bên nào nặng bên nào nhẹ cũng không biết phân biệt, nên trị tội! Người đâu, nhốt hắn vào thiên lao, chờ Thánh Thượng xử lý!"

Thẩm Quyết cắn chặt răng không nói nữa.

Người có địa vị thấp kém có nói thêm nữa cũng chẳng thể làm gì, y chẳng qua chỉ là một con kiến nhỏ, muốn bảo vệ bản thân còn phải hao hết sức lực, làm sao có thể cứu nổi người đã hại Đại hoàng tử ngã gãy chân được? Thôi, cứ để hắn tự cứu lấy mình đi.

Dáng vẻ trầm mặc của Thẩm Quyết lọt vào mắt Ngụy Đức. Những đứa trẻ ở tuổi này nếu không phải người nóng nảy bốc đồng, miệng lúc nào cũng treo câu tình nghĩa huynh đệ, có ân tất báo, thật ra lại là thứ không biết lượng sức, thiêu thân lao đầu vào lửa; thì cũng là loại nhát gan co đầu rụt cổ, gặp chuyện liền trốn, không gan dạ không hiểu biết, đặc biệt khi ở trong cung gặp phải mấy chuyện dơ bẩn ít ai biết là bị dọa mất mật, nói năng cũng không lưu loát.

Đứa trẻ này thấy ân nhân bị bắt, có can đảm đứng ra nói chuyện, có thể thấy được không phải người vong ân phụ nghĩa, thấy không lay chuyển được ý định của lão cũng không cưỡng cầu, có thể thấy được là một kẻ thức thời. Trong lòng Ngụy Đức sinh ra vài phần hứng thú, lão nâng Thẩm Quyết đứng dậy khỏi mặt đất, nói: "Lúc nãy ngươi nói tên ngươi là gì?"

Cơ hội đến rồi.

Thẩm Quyết cố nén lại nhịp tim đang đập loạn của mình, nói: "Nô tài là Thẩm Quyết, là người hầu ở Càn Tây Tứ Sở."

"Thẩm Quyết, tên hay lắm, ai đặt cho ngươi vậy?" Ngụy Đức nói, khuôn mặt hiếm khi trở nên ôn hòa.

"Là mẹ nô tài đặt cho", Thẩm Quyết nói dối mà mặt không đổi sắc, "Mẹ nô tài từng đọc qua một ít sách vở."

Phụ nữ từng đọc sách nếu không phải khuê tú cửa lớn không ra cửa trong không bước thì cũng là kỹ nữ thanh lâu. Bình thường thái giám trong cung đều là những người xuất thân đê tiện, nếu không cũng sẽ không làm loại chuyện đoạn tử tuyệt tôn thế này. Trong lòng Ngụy Đức sáng tỏ, lão nói: "Ngươi biết chữ à?"

"Có biết một ít ạ." Thẩm Quyết không biết Ngụy Đức đang mưu tính gì, cẩn thận đáp lại.

"Tốt, không tệ. Chỗ này không có chuyện của ngươi nữa, trở về nghỉ ngơi đi."

Nhóm phiên tử đã nâng Đại hoàng tử lên cáng đem đi rồi đám thái y mới rề rà đến muộn, không nhịn được lấy khăn lau mồ hôi đang túa ra trên trán. Hiện tại thái y chính là nghề nghiệp có độ nguy hiểm còn cao hơn cả thích khách, động chút là lại "Trẫm nuôi các ngươi có ích gì", "Trị không khỏi thì chuẩn bị chôn cùng luôn đi!" ào ào đập vào mặt. Huống chi đây còn là độc đinh mà Hoàng Thượng vất vả cày cấy nhiều năm mới có được, nếu có chuyện gì không hay xảy ra, tất cả bọn họ đều phải rơi đầu.

Ngụy Đức thu lại sắc mặt, nhanh chân rời đi.

Thẩm Quyết vốn định đi theo phía sau, mấy câu nịnh nọt đã chuẩn bị tốt trước đó dâng đến cổ họng rồi lại bị cảm giác sỉ nhục mạnh mẽ trong lồng ngực ghì lại. Tâm tư Thẩm Quyết rối bời, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, mấp máy miệng mấy lần cuối cùng vẫn không thể nói thành lời.

Dù sao y cũng mới chỉ là thiếu niên mười bốn tuổi, ngạo khí từ trong xương cốt vẫn còn chưa mất hết, thắt lưng vẫn dựng thẳng. Chỉ có những kẻ bò ra từ bùn lầy mới có thể cảm thấy bản thân trời sinh mệnh tiện, mới có thể khúm núm nịnh bợ mà không hề có chút gánh nặng, khuôn mặt nhìn người khác lúc nào cũng vui vẻ. Bản lĩnh của Thẩm Quyết còn chưa tới được mức đó, cho dù đã thu bớt nét cứng cỏi, cũng không thể nặn ra được bộ dạng tươi cười mua vui cho kẻ khác.

Thẩm Quyết uể oải trở về Càn Tây Tứ Sở, từ xa nhìn thấy Hạ Hầu Liễm đang ngồi trên bậc cửa Thuận Trinh Môn duỗi cổ nhìn ra, trong lòng không tự giác được cảm thấy ấm lên, tựa như đang được sưởi bên than nóng.

Hạ Hầu Liễm trông thấy Thẩm Quyết, đôi mắt sáng lên, vội đến đón. Lúc nhìn thấy vết máu loang lổ nơi ống tay áo y, hắn hoảng sợ nói: "Không phải ngươi nói là không đâm...cái người gì đó sao! Đây là chuyện gì?"

Hắn không nói Thẩm Quyết cũng quên mất trên người mình có vết thương. Y không bận tâm nhìn miệng vết thương nói: "Không có gì, chỉ bị rách ít da thôi." Nói xong, khuôn mặt trắng bệch liếc Hạ Hầu Liễm một cái, nói: "Ta đâu phải thần tiên, sao có thể lấy đầu kẻ khác trước mặt bao người được?"

Thấy y không làm ra chuyện gì dại dột, Hạ Hầu Liễm mới yên tâm, túm y về phòng, vừa lấy băng vải và thuốc trị thương, vừa hỏi: "Vậy ngươi đã làm gì? Ngươi nhìn thấy Ngụy Đức chưa? Lão ta dài ngắn ra sao?"

"Bộ dạng giống người bình thường thôi." Thẩm Quyết cúi đầu trả lời.

Hạ Hầu Liễm ngẩng đầu nhìn, thấy sắc mặc y không vui vẻ lắm, trong lòng thầm nghĩ có lẽ y thấy được kẻ thù giết cả nhà mình nhưng lại không đủ bản lĩnh lấy mạng chó của lão nên mới thấy không thoải mái. Hắn nhẹ nhàng nói: "Thiếu gia, đừng gấp, sau này chắc chắn sẽ có cơ hội làm thịt lão tặc đó." Nói được một nửa thì Hạ Hầu Liễm nhớ tới cái gì, mặt mày hớn hở nói, "Đúng rồi, ngươi không biết đó thôi, vẫn có cách lấy đầu người khác trước mặt nhiều người đấy. Ngươi có từng nghe qua Khiên Cơ Ti bao giờ chưa?"

"Chưa từng" Thẩm Quyết nheo mắt nhìn hắn, "Trong bao nhiêu cách giết người đoạt mệnh, ta chỉ mới nghe qua Trương Lương đại thiết chùy."

Hạ Hầu Liễm lập tức lộ rõ trình độ không học vấn, không nghề nghiệp của mình: "Là trò gì á? — Ài, cái ta đang nói là một loại binh khí mà thích khách Già Lam ba đời trước dùng ấy. Hình dạng như tơ tằm, lại có thể "tóc rơi liền đứt" [1], thậm chí là gọt vàng cắt ngọc. Vẻ ngoài của nó vô cùng tinh vi, mắt thường không thể nhìn thấy được, người đi ngang qua nó không hề có cảm giác gì, đi được vài bước rồi quay đầu nhìn lại, ớ, người mình bị cắt thành hai nửa rồi."

[1] Xuy mao đoạn phát – 吹毛断发: Là một cách thử độ sắc bén của đao. Thổi một sợi tóc đến lưỡi đao, sợi tóc nhẹ nhàng đứt làm hai.

Thẩm Quyết không tin lắm, dù là thanh đao sắc bén nhất cũng không thể dễ dàng chặt đứt thân thể được, giết heo cũng phải chặt mấy nhát mới được mà. Y nghi ngờ nói: "Vậy sao bây giờ lại không dùng nữa?"

"Cách chế tạo quá khó. Khiên Cơ Ti truyền ba đời, cả ba đời đểu chỉ có Già Lâu La là có năng lực mở lò tinh luyện ra nó. Không chỉ khó luyện mà còn khó sử dụng nữa. Điều khiển một sợi cũng còn dễ, bày ra cả một cái lưới hàng trăm sợi tơ cũng không khó lắm, nhưng nếu phải bày trận, thay đổi bố cục của lưới liên tục, khiến cho kẻ địch không thể trốn cũng không thể lùi, vậy thì hơi khó. Bắn một sợi tơ là phải cử động toàn thân mà, muốn học tơ trận thì trước đó còn phải học được bảng cửu chương với một đống thứ nữa, phải biến hóa thành thạo mọi loại tơ mới có thể điều khiển được tơ trận." Hạ Hầu Liễm nhún vai, "Nhưng ngươi biết đấy, bọn ta chỉ biết cầm đao thôi, làm gì có thời gian rảnh rỗi mà học toán chứ, đọc được hết Tam Tự Kinh là đã tốt lắm rồi."

Hắn còn xấu hổ không dám nói ra, Đoàn thúc ngay cả tên của mình mà còn có thể viết sai cơ mà.

"Vậy sao những người đời trước lại làm ra được?" Thẩm Quyết cười nhạt, "Rõ ràng là do đời các ngươi sau này, đời sau không bằng đời trước."

"Ba đời Già Lâu La đó đều là họ Ban, nghe nói là người đời sau của Công Thâu, tinh thông thuật Cơ Quan. Nhà bọn họ sau ba đời đều chết hết, không truyền được cho người sau cũng đâu có gì lạ."

"Sao ngươi không thử nghĩ cách khôi phục lại Khiên Cơ Ti đi, nói không chừng lúc đó người còn có thể giết được trụ trì, tự mình nắm trong tay cả Thất Diệp Già Lam." Nói xong, y liếc mắt nhìn cánh tay bị Hạ Hầu Liễm băng kín mít của mình, bất đắc dĩ nói, "Chỉ là vết thương nhỏ thôi, quấn nhiều băng vải vậy làm gì chứ?"

"Da thịt ngươi non mịn như vậy ta đâu dám làm qua loa?" Hạ Hầu Liễm lấy kéo cắt cắt một đoạn băng vải, cột thành một nút thắt cát tường xinh xắn, "Làm trụ trì đâu có dễ, vừa phải cạo trọc đầu, còn không thể cưới vợ, khổ biết bao nhiêu. Ta cũng không có chí lớn gì giống ngươi. Hơn nữa, hiện tại ta đi theo ngươi như vầy, đợi sau này ngươi ngồi được vào ghế Đề Đốc Đông Hán rồi thì phân cho ta một chức vụ nhàn hạ chỉ việc ăn chơi sống vui vẻ như thần tiên, vậy là ta đã thỏa mãn rồi."

Thẩm Quyết phục sát đất, may mà tên nhãi này không sinh ra làm thiếu gia có nhà cao cửa rộng, nếu không chắc chắn sẽ là một tên công tử quần là áo lượt chỉ biết ăn uống, đàn đúm, bài bạc, đánh nhau, vừa tham lam lại vừa gian trá— mọi tật xấu đều đủ cả. Thôi, dù sao thì hiện tại Hạ Hầu Liễm cũng chỉ cần yên ổn ở lại trong cung, đợi y có đủ uy thế rồi, Hạ Hầu Liễm muốn kiểu phụ nữ gì mà không có, chỉ cần không phải nương nương thê thiếp của vua là được.

Thẩm Quyết vốn đã tính sẽ sống cả đời trong thân phận thái giám giả này, con cháu với y tựa như hoa trong gương, trăng trong nước, y không thể thân mật với người khác, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện này. Khi Hạ Hầu Liễm có vợ rồi, đợi hắn sinh được mấy đứa con, y sẽ tự mình chọn ra một đứa thông minh nhất trong đó, cho nó làm người thân chăm sóc mình lúc về già.

Thẩm Quyết nghĩ đến đó bỗng nhiên lại thấy trong lòng chua xót. Hạ Hầu Liễm có gia đình riêng rồi, vậy y thì sao? Y là cái gì đây? Trung Thu trăng sáng, Hạ Hầu Liễm ôm vợ con, vái Thỏ Ngọc ăn bánh Trung Thu, cả nhà hòa thuận vui vẻ như vậy, một người đàn ông độc thân như y chạy đến làm phiền mà không thấy xấu hổ à? Thẩm Quyết cũng tự cảm thấy oán giận bản thân như vậy, giống như có vật gì sắc nhọn đâm vào ngực, đau đến mất ý thức.

Điều này sao có thể xảy ra!

Bỗng dưng Thẩm Quyết ngẩng đầu trừng mắt nhìn Hạ Hầu Liễm, nói: "Ngươi đừng có mơ!"

Hạ Hầu Liễm bị trừng mà chẳng hiểu chuyện gì, đơ người tại chỗ không biết phải làm sao. Tính chó của Thẩm Quyết nói đến là đến, còn đột ngột hơn cả mưa rào tháng sáu, không có dấu hiệu báo trước nào. Hạ Hầu Liễm cố chịu đau, vẫn chẳng thăm dò được quy luật gì như trước, tròn mắt hỏi: "Ta làm sao nữa hả?"

Thẩm Quyết không trả lời. con ngươi u oán nhìn Hạ Hầu Liễm.

"Rốt cuộc là ta làm sao, ngươi có định nói không đấy?"

Y có thể nói gì? Chẳng lẽ lại nói Hạ Hầu Liễm cả đời phải đi theo y, cả đời không cưới vợ sinh con sao? Hạ Hầu Liễm có thể đồng ý ở lại trong cung đối với y mà nói đã là ân đức lớn nhất mà trời cao ban cho y rồi. Thẩm Quyết quay mặt đi, mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trời đã tối sầm một mảng u ám, mấy ngôi sao nhỏ cố sống cố chết bám trên bầu trời, tựa như chỉ cần trong chớp mắt sẽ bị rơi xuống.

Hạ Hầu Liễm không còn cách nào khác, không nói thì thôi, còn tưởng hắn sẽ vui vẻ đi dỗ à! Hắn không buồn hé răng, cúi đầu cất kéo với băng vải, lúc ngẩng đầu lên đã thấy Thẩm Quyết ôm đao gỗ đi ra ngoài.

"Ngươi bị điên à!" Hạ Hầu Liễm đi đến cướp lấy đao gỗ trong tay y. "Muốn vứt luôn tay phải không?"

Thẩm Quyết nhíu mày nói: "Cũng đâu phải thương gân động cốt gì, chẳng qua chỉ rách ít da thôi, ngươi có cần làm quá đến mức đó không?"

Con mẹ nó, sao lại thành hắn đang lo chuyện bao đồng rồi. Hạ Hầu Liễm tức đến mức hai mắt tối sầm. Nghĩ kĩ lại, thằng nhãi này muốn tự hành hạ mình thì hắn cứ để cho y hành hạ thôi, mắc gì hắn phải suốt ngày chiều theo ý y chứ? Không bệnh cũng bị chiều cho sinh hư!

À không! Đã sinh hư luôn rồi!

Liếc nhìn thanh Tĩnh Thiết trên bàn, Hạ Hầu Liễm bất chấp nói: "Đi, không phải ngươi muốn luyện đao sao. Hôm nay ta cho ngươi dùng đao thật, để xem ngươi thế nào."

Hai người đi ra bên ngoài, bậc thềm lạnh như nước, đom đóm phát sáng thành từng chấm nhỏ bay đầy dưới bóng cây, gió thổi xào xạc, tiếng lá rơi tựa như tiếng ai thì thầm không dứt. Hạ Hầu Liễm không đeo mặt nạ, khuôn mặt sắc sảo lộ ra bị bóng cây che khuất một nửa, nhưng lại không che được đôi mắt sáng như sao trời của hắn. Thẩm Quyết nhìn một lát rồi yên lặng quay đi.

Hạ Hầu Liễm rút Tĩnh Thiết ra đưa cho Thẩm Quyết, nói: "Dùng sống đao đối phó với ta."

Dưới ánh trăng, Tĩnh Thiết yên tĩnh nằm trên tay Hạ Hầu Liễm, thân đao đen nhánh như hút hết tất cả ánh sáng xung quanh.

Những thanh đao lừng lẫy trên giang hồ đều có truyền thuyết của riêng mình, nào là Chú Đao Sư lấy người mở lò, dùng máu thịt con người để đúc ra thanh đao tuyệt thế, đã định trước sẽ uống cạn máu tươi, người dùng đao này không ai được chết tử tế. Lại ví dụ như yêu đao đã chém tám ngàn sáu trăm bảy mươi sáu đầu người, chỉ cần chém đủ chín ngàn chín trăm chín mươi chín đầu người thì từ nay về sau sẽ trở nên bất bại, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.

Nhưng những lời này đều là do đám thợ rèn thổi phồng lên để bán được đao với giá tốt thôi. Trên đời này làm gì có chuyện thần kì như vậy chứ? Bảo kiếm Can Tương còn không biết là thật hay giả kia kìa.

Tĩnh Thiết không có chuyện xưa gì, nó sinh ra từ lò luyện đao của Già Lam, Hạ Hầu Liễm chính là chủ nhân đầu tiên của nó.

Nó không có quá khứ, tương lai cũng mịt mờ.

Thẩm Quyết cầm chuôi đao, trong khoảnh khắc đó, y cảm thấy như chạm đến nhịp tim đang đập điên cuồng dưới thân đao trầm tĩnh.

Hạ Hầu Liễm nói: "Đao là vận mệnh của thích khách, cả đời Già Lam chỉ đưa một thanh đao, ngươi nắm vận mệnh của ta cho cẩn thận đấy, làm rớt thì coi chừng."

Thẩm Quyết: "..."

Hạ Hầu Liễm tiếp tục nói: "Trước khi vung đao, ngươi phải hiểu rõ nó trước, giống như hiểu rõ chính thân thể ngươi vậy. Ngươi nhìn kĩ thanh đao này, lưỡi đao Tĩnh Thiết không sắc bén lắm, không phải kiểu "tóc rơi liền đứt", nhưng nó lại có thể đâm xuyên áo giáp, là một thanh đao dùng trên chiến trường."

"Đao dùng trên chiến trường, ngươi lại dùng để ám sát. Vì sao vậy?"

Hạ Hầu Liễm cúi đầu thở dài, nói: "Có thể xuyên giáp thì cũng có thể phá xương. Trụ trì nói ta không đủ tàn nhẫn, đao thô ráp một chút sẽ phù hợp với ta hơn. Kiểu phá xương này nếu dùng để đánh nát xương sống là hoàn hảo nhất, sẽ khiến đối thủ không thể thở được rồi chết. Nhưng nếu đánh lên đầu thì lại khác, hắn sẽ không chết ngay, có thể sẽ biến thành một tên ngốc, bị cơn đau đầu tra tất thật lâu rồi mới chết. Ta nghe nói có một tên đồ tể rất nhân từ, trước khi giết heo sẽ cho chúng uống thuốc tê, khiến bọn chúng lúc bị giết sẽ không thấy đau. Bọn ta là thích khách, không nhân từ được như vậy, chỉ cần có thể giết người thì sẽ không từ thủ đoạn, không màng mọi thứ."

Thẩm Quyết cười lạnh, nói: "Sao ngươi biết được tên đồ tể đó vì nhân từ nên mới cho đám heo kia uống thuốc tê? Có khi là vì gã không thích nghe tiếng heo kêu chói tai cũng nên."

Hạ Hầu Liễm sửng sốt, cười khổ nói: "Ngươi nói có lý, tiếng heo bị giết đúng là rất khó nghe."

Hai tay Thẩm Quyết nắm đao, vung một đường cung sắc bén, nói: "Đừng nhiều lời nữa, xông lên đi!"

Y nâng đôi mắt vẫn thường buông xuống bấy lâu nay, ánh mắt sắc lạnh, giữa đầu mày ẩn chứa bão táp.

Trong phút chốc, sát khí như núi, Thẩm Quyết cúi đầu quát một tiếng, đao thật và đao gỗ va chạm với nhau, đao gỗ yếu ớt nhanh chóng xuất hiện vết nứt.

Dáng vẻ ác liệt của Thẩm Quyết kích thích Hạ Hầu Liễm, huyết dịch yên lặng đã lâu cuộn trào như nước, hắn như nhớ lại những năm tháng đẫm máu hăng hái chiến đấu trước kia, sát tính trong cơ thể rít gào như một con mãnh thú hung hãn đang bị vây khốn. Hắn không liều mạng chém Thẩm Quyết nữa mà né sang bên sườn, cho dù chỉ dùng sống đao, Tĩnh Thiết cũng có thể chém cho đao gỗ đứt thành hai đoạn.

Đao gỗ trong tay xoay vòng, hai thanh đao dây dưa trong không trung, đao gỗ nhanh chóng xuất hiện đầy vết thương, những vết lõm gồ ghề giống như hàm răng chưa mọc đủ của đứa con nít. Thế đao của Thẩm Quyết hung mãnh, Tĩnh Thiết trong tay y tựa như ác quỷ khát máu lộ rõ răng nanh trong đêm tối. Nhưng dù sao y cũng học đao chưa lâu, hơn nữa còn đánh kiểu liều mạng, Hạ Hầu Liễm rất nhanh đã tìm được sơ hở của y, đao gỗ chém một nhát nặng nề xuống Tĩnh Thiết rồi nghiêng qua hạ thêm một đao, dừng lại trên đầu vai Thẩm Quyết.

Thẩm Quyết vẫn không dừng lại, hai tay vẫn vung đao xuống phía dưới, dừng ở cần cổ Hạ Hầu Liễm.

"Ấy, ta chém trúng bả vai ngươi trước thì sau đó làm sau ngươi còn cử động được nữa."

"Ta có thể." Ánh mắt Thẩm Quyết kiên định.

Y tất nhiên có thể.

Chỉ cần y còn một hơi thở là có thể ghim sâu lưỡi đao vào ngực đối thủ.

"..." Hạ Hầu Liễm thở dài, "Được rồi."

Tháng ngày như dòng nước, theo kẽ hở thời gian lặng lẽ trôi qua.

Hạ Hầu Liễm thay quần, bỗng nhận ra ống quần đã ngắn đi một khúc. Hắn không tính rõ được đã bao lâu mình không liên lạc với Già Lam rồi, mà Già Lam cũng không phái người đến tìm hắn, có lẽ cho rằng hắn đã chết trong hoàng cung. Hiện tại hắn đã là một kẻ bị Già Lam vứt bỏ.

Hạ Hầu Liễm miên man nghĩ, không biết mẹ hắn lúc này thế nào rồi, bà cô đó mỗi lần ra ngoài là đi cả một năm. Năm Hạ Hầu Liễm tám tuổi đã bị nàng bỏ lại trên núi chẳng đoái hoài tới, nàng lúc đó còn đang bận ở xó xỉnh nào đó ăn uống chè chén, làm gì còn biết phải nhớ đến Hạ Hầu Liễm nữa.

Trong lòng hắn bỗng dâng lên một nỗi muộn phiền khó tả. Trước kia còn ở trên núi thì chẳng cảm thấy gì, dù sao thì mấy đứa nhỏ trên núi cũng đều không cha không mẹ, tốt xấu gì thì hắn cũng có một người mẹ rất lợi hại, có thể đem đi rêu rao khắp nơi. Đến lúc xuống núi rồi hắn mới biết mẹ con nhà người ta đều là một tấc không rời, nào là may đồ mới, nấu cơm canh, những nhà nghèo khó hơn thì người mẹ lúc làm việc cũng sẽ không quên cõng đứa nhỏ trên lưng.

Chỉ có mẹ của hắn, có cũng như không.

Đang mở cửa muốn đi ra ngoài, suýt chút nữa hắn đụng phải một tiểu thái giám, Hạ Hầu Liễm đỡ lấy gã, nói: "Ngươi đi không nhìn đường hả."

"Xin lỗi, xin lỗi!" Tiểu thái giám nhỏ giọng giải thích.

Hạ Hầu Liễm nghe thấy giọng điệu gã da gà lập tức nổi khắp người, vội buông tay cho gã đi, bỗng thoáng nhìn thấy trong lòng gã ôm một mớ hoa sen giấy, hỏi: "Cái này để làm gì vậy?"

"Đèn hoa sen ạ, qua vài ngày nữa là Tết Trung Nguyên rồi, đến lúc đó Hoàng Thượng sẽ cho phép chúng ta thả đèn hoa sen ở hồ Ngọc Thanh."

Hạ Hầu Liễm giật mình, lẩm bẩm nói: "Ngày tháng trôi qua nhanh thế à! Sắp đến Tết Trung Nguyên rồi?"

Cửa cung bỗng nhiên có tiếng nói ồn ào, Hạ Hầu Liễm vội đến xem, một thái giám mặc lĩnh sam thêu hoa văn hướng dương đi đến, trên tay nâng một bộ mũ áo, vừa đi vào viện đã lia cặp mắt hẹp dài khắp một vòng, kéo dài giọng nói: "Người ở đây chết hết rồi à, đã vào đến cửa rồi cũng không ai đến dâng trả, gọi Thẩm công công ra đây."

Thái giám này khí thế quá cao khiến mấy tiểu thái giám xung quanh sợ tới mức lùi lại đứng khép nép một bên. Hạ Hầu Liễm đang định đến nghênh đón đã thấy Thẩm Quyết bưng trà đi ra, kính cẩn hành lẽ, nói: "Người phía dưới không hiểu chuyện, có hơi chậm trễ, công công chớ trách."

Thái giám kia vừa thấy Thẩm Quyết là mặt mày như nở hoa, lập tức tươi cười, vội sang người nhận ly trà trên tay Thẩm Quyết, nói: "Ngài nói đùa, ta là Tào Lệnh, là thái giám theo học ở phòng công văn, theo lệnh của Ngụy công công đưa quần áo đến đây cho ngài." Lúc nói chuyện, ánh mắt gã dò xét đánh giá Thẩm Quyết, bọn thái giám quanh năm khom lưng uốn gối, mười người thì hết chín người bị còng lưng, thân hình không có chút sức sống nào. Thẩm công công này lại tựa như nhành trúc, lúc cúi người, độ cong của thắt lưng vừa đúng độ. Khó trách Ngụy công công lại xem trọng.

"Đưa quần áo?"

"Ngài còn chưa biết sao, công công làm ở phòng công văn trước đây đã được thăng chức lên cầm bút rồi. Bây giờ vị trí đó đang trống, Ngụy công công không nói hai lời lập tức gọi đích danh ngài." Tào lệnh cong mắt cười, "Qua vài ngày nữa, chờ công công rảnh rỗi, còn muốn ngài dâng trà nhận cha nuôi đấy! Sau này ở phòng công văn, mong rằng Thẩm công công sẽ chiếu cố nhiều hơn."

Hạ Hầu Liễm nghe vậy như sét đánh ngang tai.

Nhận cha!? Con mẹ nó ai lại đi nhận yêm tặc làm cha bao giờ?

Hắn theo bản năng nhìn về phía Thẩm Quyết, thấy y lẳng lặng đứng đó, dáng vẻ bất động trước sau như một, gương mặt không buồn không vui tựa như lọ sứ tinh tế.

Thẩm Quyết nhìn chằm chằm đường chỉ vàng trên áo mũ, ánh mắt tịch mịch. Thái giám theo học tại phòng công văn, nội thị hầu hạ ngự tiền, theo lệ mang mũ ô sa mạ vàng, lĩnh sam có hoa văn hướng dương, cùng một kiểu với Tào công công. Nhưng từ nay về sau, y cũng sẽ là người dưới trướng Ngụy Đức, nói khó nghe chút thì là con chó mà Ngụy Đức nuôi, kêu thì chạy đến, còn luôn mồm kêu vài tiếng cha, vừa vui vẻ vừa náo nhiệt.

Y không tranh giành, vậy mà cái số phận chết tiệt này lại tự rơi xuống đầu y, chẳng lẽ tất cả là ý trời sao?

Y đưa tay nhận lấy mũ áo thêu chỉ vàng, khóe miệng chậm rãi cong lên nụ cười lạnh lẽo: "Đương nhiên, Thẩm Quyết còn cần công công chỉ điểm nhiều điều. Ngoài ra, làm phiền công công thay Thẩm Quyết thỉnh an cha nuôi. Chính sự vất vả như vậy, mong cha nuôi chú ý thân thể, đừng làm con trai phải lo lắng."