Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 62: Sương giá đêm lạnh



"... khi còn bé Trẫm bị thầy đánh lòng bàn tay, lúc ngươi vừa cầm tay Trẫm vừa khóc vừa thổi, Trẫm không bao giờ ngờ rằng sẽ có ngày hôm nay!..."

Chương 62: Sương giá đêm lạnh.

Biên tập: Hải Miên Bảo Bảo.

Đi nửa đường Thẩm Quyết bỏ xe ngựa, leo lên ngựa rồi ra roi thúc ngựa hồi kinh. Hạ Hầu Liễm thấy sắc mặt của y đỡ hơn rất nhiều, nên cũng không ép y ngồi xe ngựa nữa. Sau khi về kinh bọn họ bỏ lại Hạ Hầu Liễm và Chu Thuận Tử, hai người không biết đi nơi nào. Tất nhiên không rõ bọn họ có phái người theo dõi không. Trước khi đi Tư Đồ Cẩn nói với Hạ Hầu Liễm rằng mấy ngày này nên đóng cửa ở trong nhà, chớ có ra ngoài.

Hạ Hầu Liễm biết kinh thành chắc chắn sắp xảy ra chuyện lớn, nhưng chưa kịp ngẫm nghĩ lại lời nói của Tư Đồ Cẩn thì đã ngã bệnh ngay khi vừa về đến Vân Tiên Lâu, vết thương trên lưng được xử lý quá muộn, lại còn sơ sài, bây giờ nó đã nhiễm trùng và chảy mủ. A Sồ cắt quần áo dính trên lưng Hạ Hầu Liễm, thấy vết thương ghê người vắt ngang lưng Hạ Hầu Liễm thì sợ đến mức đánh rơi cây kéo, suýt nữa đã đâm vào đùi mình. Nàng lập tức giục Chu Thuận Tử đi mời đại phu về, bốc thuốc, quần quật cả bảy, tám ngày trời mới khởi sắc được một chút.

Tiểu nha hoàn của A Sồ đi mua thuốc về tặc lưỡi bảo rằng bên ngoài có rất nhiều Cẩm Y Vệ và binh sĩ, hung hăng quát nạt khiến mọi người sợ khiếp vía. Mấy hôm sau, trong kinh ban lệnh cấm, bắt đầu có lệnh giới nghiêm. Vân Tiên Lâu ế ẩm hơn rất nhiều, không có khách quý tới, ngay cả ra cửa đứng mời chào cũng không ai ghé lại, mấy tên sai vặt cùng với các cô nương đều ngồi trong viện đánh mã điếu.

Hạ Hầu Liễm vẫn còn đang dưỡng thương, chỉ đành nhờ vả A Sồ và tiểu nha hoàn báo cáo tin tức bên ngoài cho hắn. Nói đi nói lại cũng chỉ là phiên tử Đông Xưởng, Cẩm Y Vệ và binh mã ti Ngũ Thành chạy khắp phố, việc kiểm tra cổng thành rất nghiêm ngặt, không chỉ đường đi mà còn lục soát cả người. Thẩm Quyết không hề có tin tức gì, ba bốn chục người sống sờ sờ mà như thể bốc hơi khỏi nhân gian. Hạ Hầu Liễm tự an ủi mình, không có tin tức gì chính là tin tức tốt nhất.

Ngày đầu tiên của tiết thu phân đã qua, màn đêm mới vừa buông xuống, bên ngoài đã vang lên tiếng đàn ông quát to, còn có tiếng giày sắt giẫm trên mặt đất, mấy cái khoen trên áo giáp lưới bằng sắt mạ vàng va vào nhau kêu leng keng, lửa cháy nhiều nơi trong kinh thành, khói đen mù mịt cả bầu trời. Các cô nương chen chúc ở hành lang, hoảng sợ nhón chân nhìn vòm trời nhuốm màu ánh lửa đỏ. Tú bà ra lệnh cho tạp dịch và mấy tay côn đồ trông chừng cửa thật kỹ, có người còn đánh liều ló đầu ra ngoài hóng thử, sau đó chui vào nói là binh tướng bắt rất nhiều đàn ông và phụ nữ, trên đường còn có cả vết máu.

"Trong cung xảy ra chuyện rồi," tú bà phe phẩy quạt mỹ nhân chỉ trỏ, "Thời thế thay đổi, ai mà chọn sai phe coi như xong đời!"

"Những người bị bắt bên ngoài đều là chọn sai phe sao? Là người của đại điện hạ hay là nhị điện hạ?" Có cô nương vỗ vỗ ngực hỏi, "Chẳng biết tên nhân tình chết tiệt của ta thế nào rồi. Tháng trước hắn uống say nói với ta mấy câu, gì mà Phúc Vương điện hạ có hi vọng nhất, chắc chắn có thể kế thừa sự nghiệp cai trị đất nước này."

Tú bà nói chuyện rất có dáng vẻ nữ trung hào kiệt, "Mặc xác hắn! Cho dù là cả nhà thằng vua có đổi họ cũng không cản trở được bà đây buôn bán đâu. Đợi qua mấy hôm nữa, đến lúc đó đợi xem tên tình nhân của ngươi có tới không thì biết ngay thôi?"

Hạ Hầu Liễm tránh những cô nương đang rôm rả trò chuyện, ngồi dưới giàn nho, tay vuốt ve bồ đề Thất Diệp của Thẩm Quyết.

Mong ông trời phù hộ, hi vọng Thẩm Quyết bình an, được như ước nguyện.

— — —

Tử Cấm Thành.

Màn đêm nặng nề buông xuống, những chiếc đèn lồng giấy giăng thành một hàng đỏ trên tường, ánh đèn to cỡ nắm tay rải rác dưới mặt đất, tựa như những mảnh vàng vỡ vụn trên nền gạch xanh đen. Dường như hôm nay bóng tối dày đặc hơn, đèn lồng trong cung chỉ có thể chiếu sáng những nơi rộng lớn, quá nửa là chìm trong bóng đêm. Tiểu thái giám canh cửa cúi đầu đứng đó, bóng tối bao trùm nửa người cậu, không để ý thì sẽ không thấy.

Giữa cung đình yên tĩnh chỉ có tiếng côn trùng râm ran, bỗng nhiên có tiếng bước chân dồn dập vang lên, âm thanh giáp sắt soàn soạt càng lúc càng gần. Tiểu thái giám như bừng tỉnh, lập tức ngẩng đầu nhìn lên con đường. Một mũi tên ngắn màu đen xé gió lao đến, trong nháy mắt đã xuyên thủng cái đầu mong manh của cậu. Tiểu thái giám ngã xuống đất, máu tươi tràn ra nền gạch xanh, đôi mắt vô thần phản chiếu hình ảnh của Ngụy Đức và Phúc Vương, cùng với đội Ngự Lâm Quân đang di chuyển rất nhanh.

Thật ra vẫn còn cung Càn Thanh đèn đuốc sáng trưng, hoàng đế thích sáng sủa, lúc ngủ còn phải thắp một cái đèn. Lão hoàng đế dựa vào cột giường long phượng, màn giường làm bằng lụa sa tanh màu vàng, chăn bông cũng là gấm vàng hơi đỏ, khắp nơi đều nhuốm màu sắc tươi sáng, nhưng người thì thần sắc ảm đạm hết thuốc chữa, mặt mày xám xịt, thở không ra hơi, tựa như ngọn lửa leo lét giữa gió rét, cứ nhảy nhót rồi vụt tắt, như thể sắp lụi tàn.

Trương hoàng hậu ngồi trên bảo tọa, cổ tay quấn một chuỗi Phật châu Già Nam, đang lần từng hạt một, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lý quý phi bưng chén thuốc, cùng với nhị điện hạ mười tuổi ngồi bên chân hoàng đế đang cao giọng đọc thơ, âm thanh non nớt vang lên từng tiếng từng tiếng, là thứ duy nhất còn sức sống giữa cung điện tràn ngập mùi thuốc cùng với hơi thở của sự chết chóc này.

Trương hoàng hậu thở hắt ra một hơi, ba người kia hòa thuận vui vẻ, như là một gia đình, còn bà giống một người ngoài, không hòa hợp với họ.

Đế hậu bất hòa không phải chuyện ngày một ngày hai, hoàng thượng đã không đặt chân đến tẩm điện của hoàng hậu hơn mười năm rồi. Hoàng hậu thất sủng thì quý phi hưởng sủng, quý phi này chết thì còn quý phi khác thay thế, nói tóm lại, chỉ mình hoàng hậu không có phần. Thôi thôi, hoàng hậu vươn tay đỡ búi tóc và cây trâm phượng trên đầu mình rồi đứng dậy. Trên đời này sao có thể chỉ hướng tới mỗi tình yêu thôi chứ? Bà cũng không hiếm lạ gì mấy thứ phù phiếm đó.

Thái y bắt mạch xong, quỳ gối xuống khấu đầu một cái, suy nghĩ rồi nói: "Bựa lưỡi của vạn tuế đỏ lên, tay chân lạnh, mạch tượng yếu, bệnh tình càng lúc càng trầm trọng." Ông nói vòng vo, song mọi người đều hiểu, đây là hết thuốc chữa rồi, chỉ có thể chờ chết thôi.

Thái y run sợ chờ hoàng đế nói chuyện, nhưng ông chỉ phất tay, nói: "Ngươi lui xuống đi. Tuổi tác của Trẫm cũng lớn rồi, đây là mệnh trời khó cãi, người phàm chúng ta không quản được. Ông trời muốn Trẫm đi gặp tổ tông thì Trẫm phải đi thôi."

"Bệ hạ!" Lý quý phi rưng rưng nước mắt gọi một tiếng.

Nhị điện hạ cũng không ngâm thơ nữa, cậu bé ngẩng đầu mờ mịt nhìn hoàng đế.

"Mục Hoành," hoàng đế nắm tay của tiểu hoàng tử, "Con phải nghe lời mẫu phi con, nghe lời của thầy, tương lai sau này đều dựa vào con cả."

Đến nay lão hoàng đế vẫn chưa lập di chiếu, nghe tin này có vẻ như muốn truyền ngôi vị hoàng đế cho nhóc con miệng còn hôi sữa này. Trương hoàng hậu lộp bộp trong lòng, bà ngẩng đầu lên, cố nặn ra một nụ cười rồi nói: "Hoàng thượng nói gì thế? Nhị điện hạ còn nhỏ, chỉ nên tập trung đọc sách, ăn no ngủ kĩ, lớn lên khỏe mạnh thông minh là được. Trách nhiệm đều đã có người lớn chúng ta gánh vác, sao phải để nó làm?"

Lão hoàng đế liếc bà một cái, ánh mắt lạnh lẽo khiến Trương hoàng hậu vô thức rùng mình, bất giác để cung tì đỡ mình đứng xa một chút. Làn da nhăn nhúm già nua của lão hoàng đế rung rung, ông khàn khàn cất lời: "Thế theo ý bà, trách nhiệm này nên giao cho ai đây?"

Trương hoàng hậu ưỡn ngực, lên giọng nói: "Bệ hạ, chuyện này rõ ràng như thế, ngài cứ cố tình không thấy là làm sao. Nhị điện hạ mới mười tuổi, nhóc con mười tuổi thì có bản lĩnh gì chứ? Ngay cả mấy con chữ lớn cũng không biết nhận mặt! Mục Sâm con trai ta minh mẫn tuấn tú, từ khi nhận đất phong tới nay, vùng đất đó thái bình, dân chúng an cư lạc nghiệp, chưa từng phạm phải lỗi lầm gì. Nhưng ngài chỉ vì chân nó bị thọt mà đối xử với nó như giày rách!"

Không nói thì thôi, vừa nhắc tới thì sắc mặt hoàng đế liền thay đổi. Ông nghiến răng, cả giận nói: "Mười tuổi thì có làm sao? Sau bốn năm nữa thì nó sẽ mười bốn tuổi, là độ tuổi mà khi xưa Trẫm đăng cơ còn gì! Mục Sâm, bà nói Mục Sâm ư! Trẫm đã cho nó cơ hội, chân nó bị thọt Trẫm cũng đau lòng chứ! Nhưng nó nhậu nhẹt chơi bời, ngõ lớn ngõ nhỏ có nơi nào nó chưa đi qua không! Vân Tiên Lâu, to gan lớn mật thật đấy! Người ta đến cả cửa cung Trẫm đòi nợ kia kìa! Mặt mũi ông đây đều bị con trai bà làm mất hết rồi!"

Trương hoàng hậu cười khẩy một tiếng, nói: "Nói như thể ngài chưa từng đi qua vậy. Cẩm Y Vệ bao che, Đông Xưởng giấu diếm, giả dạng thành cậu ấm bình thường chơi bời với một đám nhân tình không biết xấu hổ, lúc hồi cung toàn là mùi son phấn, tưởng thần thiếp không biết sao! Cũng không nhìn xem Mục Sâm là con trai ai!"

Bà vừa nói xong, mọi người trong cung Càn Thanh càng cúi thấp đầu, giả vờ như mình là người gỗ, không nghe không thấy gì hết.

"Bà! Bà! Bà câm mồm!" Hoàng đế cực kỳ tức giận, phun ra một ngụm máu.

Lý quý phi hoảng sợ, cuống quýt vỗ ngực hoàng đế, khóc lóc nói: "Hoàng hậu nương nương, người đừng nói nữa mà! Đừng chọc giận bệ hạ nữa!"

Người sống cả đời ai mà chẳng có lúc hoang đường? Mấy chuyện bừa bãi của hoàng đế truyền đến tai thế hệ sau là tình sử phong lưu, lúc nhàn rỗi buông đôi câu nói chuyện phiếm, nhưng tuyệt đối không thể đem ra bàn ngay bây giờ. Trương hoàng hậu không lựa lời nói, cũng không quan tâm nói ra những lời vạch trần xấu hổ.

"Sâm Nhi của ta được văn võ bá quan hướng về, là niềm hi vọng của bá tánh Đại Kỳ, ông không lập cũng phải lập!" Trương hoàng hậu ngạo nghễ nói, "Sâm Nhi, ra đây đi!"

Phúc Vương bước ra từ phía sau chiếc mũ long phượng, vái chào hoàng đế rồi mỉm cười nói: "Phụ hoàng an khang." Vẫn là thân hình to béo đó, gã vừa bước ra, cung Càn Thanh tức khắc nhỏ hơn rất nhiều, bóng dáng to lớn được ánh nến phản chiếu lên vách tường và nóc nhà, nặng nề áp xuống. Thái y, cung nữ và thái giám đều cảm thấy cung điện bỗng nhiên tối sầm lại, không thở nổi.

Ngụy Đức bưng khay nhanh chân chạy đến, bên trên đặt giấy bút, lão cung kính chìa ra trước mặt lão hoàng đế, nói: "Bệ hạ, ngài lập Phúc Vương điện hạ làm tự[1] đi thôi. Mấy nguyên lão[2], nhóm Lục Bộ Thượng Thư đều đang quỳ gối ở trước điện khóc lóc cầu xin đấy ạ. Việc lập tự là chuyện căn bản đối với thánh triều, thịnh trị của quốc gia, nô tài cả gan quỳ thỉnh bệ hạ sớm đưa ra quyết định!"

[1] Lập tự: lập người thừa kế.

[2] Nguyên lão: người có địa vị và chức vị cao.

Phúc Vương chắp tay sau lưng nói: "Đúng vậy, phụ hoàng. Nhân lúc ngài còn động đậy được thì nhanh tay lên đi! Các quan lại đang chờ đó, ngài tội gì phải bất khuất như vậy? Chẳng lẽ ngài lo lắng cho hai mẹ con nhị đệ sao? Ngài yên tâm đi, nhi thần sẽ chăm sóc tốt cho họ mà."

Cung Càn Thanh im phăng phắc, mọi người đều im lặng không lên tiếng, mấy thái y cúi đầu lặng lẽ lùi lại và nấp sau bức màn, giảm thấp độ tồn tại của mình. Lão hoàng đế nhìn chiếc khay trong tay Ngụy Đức, lão thái giáp cụp mắt cúi đầu, mũ cánh chuồn mạ vàng đổ bóng lên khuôn mặt lão.

Hoàng đế nhìn chằm chằm Ngụy Đức, thở dài một tiếng rồi nói: "Ông bạn à, khi còn bé Trẫm bị thầy đánh lòng bàn tay, lúc ngươi vừa cầm tay Trẫm vừa khóc vừa thổi, Trẫm không bao giờ ngờ rằng sẽ có ngày hôm nay!"

Một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt Ngụy Đức, vẫn là bộ dạng vui vẻ khi không phạm phải sai lầm thường ngày của lão, lão hoàng đế nhìn đã vài thập niên rồi, hôm nay mới phát hiện hóa ra nụ cười này chưa từng đọng lại nơi đáy mắt Ngụy Đức.

"Bệ hạ, con người ai rồi cũng sẽ thay đổi. Phận của lão nô bèo dạt mây trôi, không thể so sánh với bậc tôn quý như ngài được. Ngài là cây đại thụ cành lá tươi tốt trên bầu trời, lão nô chỉ là một dây đằng quấn quanh người, ngài héo khô, nhưng lão nô còn muốn sống mà. Lão nô phải tìm một cái cây khác, cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi."

Hai ông bạn già một nằm một quỳ, không khí hệt như ngưng lại giữa hai người bọn họ, khuôn mặt già nua của lão hoàng đế dường như trong nháy mắt lại già thêm rất nhiều, từ trong ra ngoài toàn là hơi thở chết chóc.

Phúc Vương mất kiên nhẫn nói: "Phụ hoàng, nếu ngài không động bút thì đừng có trách nhi thần không giữ mạng của mẹ con nhị đệ lại đấy!"

Hoàng đế lạnh lùng liếc Phúc Vương một cái, cầm chiếc gối ném vào mặt gã, quát: "Súc sinh, mày câm miệng cho Trẫm! Trẫm còn chưa chết đâu! Mày không lấy được chiếu thư thì vĩnh viễn là vị vua bất chính! Là tiểu nhân soán vị!"

Phúc Vương thế mà lại không tức giận, gã không hề hoang mang thả cái gối xuống, ngồi xuống bảo tọa bên bức bình phong rồi nói: "Được, tùy ngài đấy. Dù sao toàn bộ hoàng cung này đều đã rơi vào tay nhi thần rồi, ngài rướn đầu ra ngoài nhìn thử đi!"

Gã vừa nói xong, lão hoàng đế và Lý quý phi mới nhận ra rằng màn đêm đen kịt bên ngoài bất giác đã sáng hơn rất nhiều. Đó không phải ánh mặt trời, mà là đuốc trong tay binh sĩ. Cung Càn Thanh sớm đã bị bao vây, tiến thoái lưỡng nan.

Mặt hoàng đế xám như tro, ông nằm liệt trên giường, ngón tay run lẩy bẩy.

Bỗng nhiên, một tiếng thét chói tai cắt rạch đêm dài yên tĩnh, vang vọng khắp Tử Cấm Thành. Bên ngoài bỗng loạn cả lên, Ngụy Đức cuống quít quay đầu hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy!"

"Báo! Báo!" Thống lĩnh Ngự Lâm Quân vọt vào hô lớn: "Thẩm Quyết mang theo ba đội binh mã lớn tiến cung! Đã... Đã vào Huyền Vũ Môn!"