Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 79: Nhà nát còn nghiêng



"... Nương nương, người quên rồi, thần đã dạy người rằng nếu không nắm chắc hoàn toàn thì không nên ra tay... Nhưng một khi đã ra tay thì phải diệt cỏ tận gốc, không để lại hậu hoạn..."

Chương 79: Nhà nát còn nghiêng.

Biên tập: Bảo Bảo + Chị M.

Sửa lỗi: Bảo Bảo.


Vừa dứt lời, cả sảnh đường đều giật mình. Các quan ngồi vây quanh đều trợn mắt há hốc mồm, xung quanh lặng ngắt như tờ.

Hạ Hầu Liễm thầm run lên trong lòng, hai tay siết chặt.

Tư Đồ Cẩn cảm nhận được sự khác thường của hắn, thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"

Hạ Hầu Liễm lắc đầu, giương mắt nhìn chằm chằm Từ Nhã Ngu.

Trán Từ Nhã Ngu rịn đầy mồ hôi, tóc mai bết dính trên má, sắc mặt tái nhợt như người chết. Dù sao thì cũng đã mất đi hai chân, mới nghỉ ngơi được ba ngày, thân thể suy yếu vô cùng. Hai thái y cầm theo hòm thuốc chờ sẵn bên ngoài, đề phòng gã đột ngột ngất xỉu.

Hình Bộ Thượng thư miễn cưỡng kiềm chế lại vẻ mặt kinh ngạc, nói với Từ Nhã Ngu: "Ngươi cũng biết mưu phản là tội lớn thế nào đúng không? Thẩm Xưởng thần rõ ràng là công thần cứu giá, sao lại thành mưu hại Tiên hoàng? Mau thành thật khai ra những gì ngươi biết!"

Từ Nhã Ngu liếc Thái hậu sau bình phong, hít sâu một hơi rồi nói: "Đại nhân chớ vội, xin cho ti chức cẩn thận phân trần. Tiên hoàng đã sớm biết Ngụy Đức thông đồng với Phúc Vương điện hạ mưu đồ bức vua thoái vị, từng bí mật phó thác di chiếu và hổ phù cho Thẩm Quyết. Thế mà Thẩm Quyết chẳng những không niệm ơn Tiên hoàng tin cậy gửi gắm niềm tin, mà còn lấy oán trả ơn, vọng tưởng lấy hổ phù gạt Phúc Vương vào kinh thành, rồi gán tội danh vào kinh mà không có sắc lệnh cho Phúc Vương. Ai ngờ giữa đường Phúc Vương gặp phải lũ lụt rồi bỏ mạng. Vừa lúc Thẩm Quyết tìm được Vô Danh Quỷ, Vô Danh Quỷ tinh thông nhiều kỹ xảo hiếm thấy, giỏi nhất là dịch dung đổi mặt. Thẩm Quyết lệnh Vô Danh Quỷ dịch dung cho ti chức, để ti chức giả thành Phúc Vương vào kinh, đi theo Ngụy Đức bức vua thoái vị, lúc trong cung có biến thì lệnh cho ti chức giả chết, lúc này mới có thể mượn danh mưu nghịch mà giết Ngụy Đức. Nhưng Thẩm Quyết vẫn chưa thỏa mãn, vì nâng đỡ hoàng thượng đăng cơ mà phát rồ, bức tử tiên đế, nói với bên ngoài rằng tiên hoàng bị Ngụy Đức và Phúc Vương làm tức chết, thậm chí tự cho mình cái danh công thần! Mỗi một việc này, nếu ti chức có lời nào gian dối, tình nguyện bị thiên lôi đánh chết!"

Từ Nhã Ngu nói xong, quan chức xung quanh đều hít một hơi thật sâu, ai mà ngờ Thẩm Quyết lại to gan lớn mật đến thế, một tên hoạn quan mà lại có thể bức tử hoàng đế! Ba ông lão ngồi phía trên đều giật mình kinh hãi nhìn Thẩm Quyết, thế nhưng Thẩm Quyết lại không có biểu cảm hay phản ứng gì.

Hình Bộ Thượng thư chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, ông rút một chiếc khăn tay từ bên hông ra lau mặt, nói với giọng run run: "Lời của ngươi chỉ là từ một phía, lừa giết Phúc Vương, bức tử tiên đế là tội lớn! Tội này có ngũ mã phanh thây, lăng trì xử tử cũng không phải là quá đáng. Ngươi có chứng cứ gì không!?"

"Đương nhiên là có! Phiên tử Hạ Hầu Liễm của Đông Xưởng Thần Tự Khỏa đang quỳ dưới đài chính là Vô Danh Quỷ của Già Lam. Ai nấy đều biết Vô Danh Quỷ tinh thông kỹ thuật dùng con rối điều khiển Khiên Cơ Ti giết người, hôm qua Cẩm Y Vệ đã lục soát được Chiếu Dạ trong nhà hắn, chư vị đại nhân nhìn là biết ngay."

Gã vừa nói xong, hai Cẩm Y Vệ lập tức khiêng Chiếu Dạ đưa lên đài. Con rối tinh xảo hờ hững đứng dưới ánh mặt trời, mặt nạ trắng sứ phản xạ ánh sáng, một cánh tay đao đã bị gãy, chỉ còn lại cánh tay trái, ánh đao thoáng ẩn thoáng hiện dưới ống tay áo rộng, ẩn giấu sát khí khắc sâu vào xương tủy.

Các quan thần ngồi xung quanh đều nhìn chằm chằm Chiếu Dạ không chớp mắt, ngay cả Cẩm Y Vệ cũng mang thần sắc tò mò. Con rối Chiếu Dạ vang danh đã lâu, ngoại trừ những tên xui xẻo bỏ mạng dưới đao của Chiếu Dạ thì hiếm có kẻ nào được trực tiếp nhìn nó. Lần này nhìn thấy, tất cả mọi người đều lấy làm hiếm lạ.

Ánh mắt của Hình Bộ Thượng thư quét về phía Hạ Hầu Liễm, "Hạ Hầu Liễm, ngươi có nhận tội không?"

Hạ Hầu Liễm tiến lên phía trước, nói: "Ti chức không nhận. Đại nhân minh giám, Đốc chủ truy sát loạn đảng Già Lam đã nhiều năm, thanh tra vô số ám sào của Già Lam, bao gồm cả hang ổ riêng của Vô Danh Quỷ, Chiếu Dạ là thu hoạch từ vụ đó. Ti chức vô năng, biết sơ sơ thuật rèn nên Đốc Chủ đưa Chiếu Dạ đến cho ti chức nhìn thử, nó thực sự không phải của ti chức!"

Tư Đồ Cẩn ở phía sau bổ sung: "Nếu đại nhân không tin thì có thể lục xem công văn của Đông Xưởng, mỗi một lần thanh tra thu được gì đều có ghi chép lại."

Hình Bộ Thượng thư trầm ngâm một hồi, đoạn nói: "Bản quan nghe nói Đông Xưởng có bức họa của Vô Danh Quỷ, chi bằng mang tới nhìn thử."

Từ Nhã Ngu định nói chuyện, bỗng vết thương trên đầu gối nhói lên một cái, sắc mặt tái nhợt cả đi. Hình Bộ Thượng thư khoát tay, Cẩm Y Vệ mang một chiếc ghế đẩu lên cho Từ Nhã Ngu ngồi. Từ Nhã Ngu thở hổn hển mấy hơi mới nói: "Đại nhân có điều không biết, tên Vô Danh Quỷ này không biết dùng cách gì mà đã thay hình đổi dạng từ lâu, dung mạo không còn giống lúc trước nữa. Nhưng hắn đã từng bị Thẩm Quyết xui khiến, dịch dung cho ti chức để ti chức giả trang thành Phúc Vương vào kinh bức vua thoái vị – người sớm đã chết đuối trong trận lũ lụt, ti chức vẫn còn giữ tấm mặt nạ da người kia, mời chư vị đại nhân xem."

Từ Nhã Ngu móc tấm mặt nạ Phúc Vương từ trong ngực áo ra trình cho Cẩm Y Vệ, Cẩm Y Vệ dâng lên cho ba vị đại nhân ngồi bên trên. Ba người châu đầu vào cùng nhìn cho kỹ, mặt nạ mềm giống da người, quả thật là diện mạo của Phúc Vương, ba người nhìn nhau, sau đó chuyền mặt nạ xuống dưới cho từng vị quan bên dưới xem qua, tiếng xì xầm bàn tán vang lên chung quanh.

Hình Bộ Thượng thư trầm giọng nói: "Hạ Hầu Liễm, ngươi có giải thích gì không?"

"Ti chức chưa bao giờ nhìn thấy tấm mặt nạ da người này." Hạ Hầu Liễm nói.

Có người nói: "Có lẽ là Từ Nhã Ngu tìm thuật sĩ giang hồ nào đó làm mặt nạ da người rồi vu khống bậy bạ cho Xưởng thần cũng không biết chừng."

Từ Nhã Ngu nghiến răng nói: "Vậy xin đại nhân bắt tất cả các phiên tử Thần Tự Khỏa lại, những huynh đệ ngày đó bôn ba đi tìm Phúc Vương đều có mặt ở đây. Còn cả thủ lĩnh Đông Xưởng Tư Đồ Cẩn cũng là tòng phạm! Mong đại nhân dùng đại hình, không sợ bọn họ không khai!"

Chúng thần đều gật đầu, muốn nghe lời thật vẫn là phải dùng đại hình mới được.

Hình Bộ Thượng thư vừa định bảo Cẩm Y Vệ đem hình cụ lên, Thẩm Quyết bước vài bước lên giữa đài, cất lời: "Đáng lẽ Gia mới là đương sự hôm nay, các ngươi cố tình truy hỏi Hạ Hầu Liễm không chịu buông tha, nhưng lại không hé lời nào với Gia là đạo lý gì đây?"

Hình Bộ Thượng thư xấu hổ cười cười rồi nói: "Xưởng thần nói phải, nếu Xưởng thần có oan khuất, cứ việc biện bạch."

Thẩm Quyết liếc Từ Nhã Ngu một cái, gã vội cúi đầu, rõ ràng chỉ là một ánh nhìn nhẹ bẫng, song lại lạnh lẽo tựa như trời đông giá rét, khiến toàn thân Từ Nhã Ngu lạnh thấu xương. Thẩm Quyết thu ánh mắt lại, nở một nụ cười khinh khỉnh, nói: "Gia vẫn luôn lấy làm kỳ lạ, rõ ràng Gia đối xử với ngươi không tệ, năm đó ngươi lưu lạc giang hồ, nợ nần chồng chất, mẹ già sáu mươi tuổi nhà ngươi bị đòi nợ đến nỗi không dám ra khỏi cửa, là Gia thay ngươi trả nợ, đề bạt ngươi vào Đông Xưởng, ngươi mới có được cuộc sống giống như một con người. Ngày trước còn mạnh miệng bảo dù đầu rơi máu chảy cũng phải báo đáp Gia, bây giờ vừa xoay đầu đã quên sạch, còn thành chó điên cắn người bậy bạ."

Đôi tay Từ Nhã Ngu run lẩy bẩy, gã chậm rãi dập đầu với Thẩm Quyết, nói: "Đại ân của Đốc chủ, đời này ti chức khó mà quên được. Nhưng hôm nay Đốc chủ phạm lỗi lớn thế này, ti chức không thể nối giáo cho giặc! Đại ân của Đốc chủ, kiếp sau ti chức sẽ báo đáp!"

"Gia không nhận nổi báo đáp đại ân của ngươi." Thẩm Quyết cười một tiếng, sau đó nói tiếp: "Sau đó, Gia phái người đến điều tra nhà ngươi, quả nhiên tỏ rõ mọi chuyện."

Từ Nhã Ngu ngẩn ra.

Thẩm Quyết vỗ tay hai cái, cao giọng nói: "Đưa Cao thị vào đây!"

Một thái giám đưa một bà lão từ trong đám đông bên ngoài bước vào, bà lão túm lấy khăn tay, vừa thấy Từ Nhã Ngu dưới đất đã nhào tới gào khóc nói: "Con ơi là con, sao con lại ra nông nỗi này!"

"Mẹ!" Từ Nhã Ngu thấy mẹ gã thì hai mắt cũng ửng đỏ.

Sau bình phong, Thái hậu siết chặt tay, móng tay đâm vào da thịt.

Tả Đô Ngự sử nói: "Vậy..."

"Lão phu nhân, mấy ngày qua bà đã gặp phải chuyện gì, cứ nói rõ ràng với các đại nhân đi!" Thẩm Quyết khoanh tay nói một cách từ tốn.

Bà lão lau khô nước mắt, nghẹn ngào nói: "Ngày đó bà già này đang trồng hoa trong nhà thì đột nhiên có người bịt miệng bịt mũi lão, đưa lão đến một nơi lão không hề biết, nhìn sơ qua thì... giống, giống như là một cái điền trang. Bọn họ không cho lão đi lại tự do, cả ngày lão chỉ có thể ở yên trong phòng, bắt lão với mục đích gì cũng không nói, chỉ kêu lão yên ổn chờ đợi, không được đi lung tung. Lão thấy sốt ruột, nhưng già rồi, đi đứng cũng mệt nhọc, hoàn toàn không biết phải làm sao. May thay hôm trước Xưởng công phái người tới cứu lão, lão mới thoát ra được."

"Nói như vậy, có nghĩa là có người bắt cóc bà à!" Hình Bộ Thượng thư vừa kinh ngạc vừa ngờ vực.

"Đáng tiếc mấy người kia đều là kẻ liều mạng, bị Gia tóm được, tất cả đều lần lượt cắn lưỡi tự sát." Thẩm Quyết nhìn Từ Nhã Ngu, mỉm cười lạnh lẽo, "Cho nên những tên đó rốt cuộc là ai, chỉ có thể hỏi ngươi thôi, Từ Nhã Ngu."

"Ta..." Từ Nhã Ngu nhìn Thẩm Quyết, lưng đổ mồ hôi đầm đìa.

Tư Đồ Cẩn ở phía sau nói khẽ: "Từ Nhã Ngu, ngươi cho rằng ngươi thay bà ấy vu oan Đốc chủ thì ngươi và mẹ ngươi sẽ còn đường sống à? Chi bằng hỏi mẹ ngươi xem, xem mấy ngày qua bà ấy sống có tốt không?"

Bà lão khóc lóc lắc đầu, "Không có nổi một bữa no, cũng không cho ta nói, cứ bỏ đói ta thế đó." Bà rớt nước mắt, lúc nhìn thấy chân Từ Nhã Ngu thì khóc còn dữ hơn, "Con ơi, đúng là tạo nghiệp mà! Chúng ta đã tạo nghiệp gì thế này!"

Phía sau bình phong, Thái hậu chợt cất giọng lạnh lùng: "Từ Nhã Ngu, ngươi nghĩ cho kỹ đi rồi hẵng trả lời!"

Từ Nhã Ngu im lặng thật lâu, nghẹn tới mức mặt tái mét, hồi lâu sau, bỗng nhiên gã giãy khỏi vòng tay bà lão, bò đến bên chân Thẩm Quyết, rơi lệ nói: "Như các vị đại nhân đã thấy, mẫu thân của ti chức bị người ta bắt cóc, ép buộc ti chức phải vu cáo Đốc chủ. Những lời ti chức vừa nói đều là giả, tất cả đều là do người kia xúi giục ti chức! Người đó chính là Thái hậu nương nương!"

Hình Bộ Thượng thư kinh hoàng, "Thái hậu nương nương!"

Từ Nhã Ngu lại xoay người dập đầu với Thẩm Quyết, "Đốc chủ, ti chức biết ti chức vừa phản bội ngài, vừa phản bội Thái hậu, dù sao cũng chẳng còn đường sống! Xin Đốc chủ niệm tình ti chức xưa kia từng vào sinh ra tử, không có công lao cũng có khổ lao, xin ngài bảo vệ mẫu thân của ti chức! Ti chức... Nguyện lấy cái chết để đền tội!" Dứt lời, thân thể Từ Nhã Ngu run lên một cái rồi ngã phịch xuống. Bà lão thét lên một tiếng, bổ nhào về phía gã đỡ gã dậy, thấy khóe miệng gã chảy máu, đã cắn lưỡi tự sát.

Cả sảnh đường giật mình, ba vị quan ngồi trên đều không nỡ nhìn, Hạ Hầu Liễm cũng chau mày thật sâu. Cẩm Y Vệ lập tức bước lên, đưa thi thể và cả bà lão kia đi. Thái hậu giận đến run cả người, bàn tay run rẩy nhận trà nóng Chu Hạ đưa cho nàng, nhấp vài ngụm, khó khăn lắm mới trấn tĩnh lại, nói với giọng vững vàng: "Các vị đại nhân, tên Từ Nhã Ngu này lúc thì nói Xưởng thần mưu phản, lúc lại bảo ta tính kế hãm hại Xưởng thần, mới nói có mấy câu mà đã lật mặt liên tục, đúng là không thể tin được. Theo ta thấy, người này ăn nói hàm hồ, toàn là lươn lẹo. Cả triều đều biết công cứu giá của Xưởng thần, giúp đỡ ấu chủ (chủ nhân còn nhỏ), mọi người đều chứng kiến tận mắt. Ta là mẫu thân của Hoàng thượng, sao lại vô duyên vô cớ hãm hại Xưởng thần chứ?" Nàng quay đầu, nhìn Thẩm Quyết cách tấm bình phong, khẽ cười nói, "Xưởng thần, ngươi nói có đúng không?"

Thẩm Quyết xoay chiếc nhẫn trên ngón cái, đoạn nở nụ cười hờ hững. Đầu óc của nữ nhân này đúng là lanh lợi, một kích không trúng mất đi cơ hội thì lập tức trở mặt cầu hòa với y ngay. Nhưng Thẩm Quyết y đây nào phải người lương thiện? Thẩm Quyết từ tốn nói: "Nương nương khoan hãy vội, án tử kia còn chưa xong. Mấy ngày trước vụ án Gia cho nổ chùa Quảng Linh còn chưa thẩm vấn, chư vị đại nhân, hay là cùng thẩm vấn đi!!"

Thái hậu vội nói: "Ta thấy không cần đâu, Xưởng thần sẽ không vô duyên vô cớ cho nổ chùa Quảng Linh, nhất định có nguyên cớ! Hay là sau khi thẩm tra xong, Xưởng thần cứ bẩm báo riêng với ta và Hoàng thượng, hà tất phải làm phiền chư vị quan thần ở đây chứ?

Chúng khanh đều lắc đầu, Tả Đô Ngự sử chắp tay nói với Thái hậu: "Lời này của nương nương sai rồi, chùa Quảng Linh cung phụng bài vị trường sinh của tiên đế, chuyện liên quan đến phúc lợi của Đại Kỳ, vẫn nên cùng nhau thẩm tốt hơn ạ."

Thái hậu ngơ ngác buông thõng tay, sắc mặt tái mét. Thẩm Quyết chủ động đòi thẩm chắc chắn đã có chuẩn bị tốt, nước cờ này nàng đã thua.

Thẩm Quyết lại vỗ tay lần nữa, mấy phiên tử Đông Xưởng khiêng một người máu chảy đầm đìa tới, đặt gã nằm trên mặt đất. Người nọ đầu bù tóc rối, khắp người toàn là máu dơ, đã không nhìn rõ diện mạo. Một phiên tử ngồi xổm xuống vén tóc gã lên để lộ ra khuôn mặt, sau đó nhấc đầu lên cho mọi người cùng nhìn, thế mà lại là thống lĩnh cấm quân – Vạn Bá Hải.

"Vạn đại nhân!" Chư thần đồng loạt đứng phắt dậy, ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc.

"Tha cho ta... tha cho ta..." Vạn Bá Hải bò về phía Thẩm Quyết, duỗi tay nắm vạt áo y, Thẩm Quyết khẽ nhíu mày, lui về sau nửa bước.

Vạn Bá Hải lẩm bẩm: "Xưởng công tha cho ta... Là ta, đều là ta, ta và Thái hậu nương nương tư thông, bà ấy bảo ta bao vây chùa Quảng Linh, phái cấm quân giết ngươi, đều là ta... Xin ngài tha ta một mạng..."

Giọng gã không lớn, song người ở đây đều nghe thấy, đặc biệt là hai chữ "tư thông" như kim đâm vào tai mọi người, chư thần xôn xao nhìn về phía Thái hậu sau bức bình phong với vẻ kinh ngạc không thôi. Sau bình phong vang lên âm thanh loảng xoảng, là tiếng chung trà rơi xuống đất vỡ nát.

"Dùng ngục hình, đánh cho nhận tội!" Thái hậu nghiến răng nghiến lợi, "Lời gã nói không thể tin!"

"Vạn Bá Hải, Thái Hậu nương nương nói ngươi bôi nhọ Người. Bôi nhọ Thái hậu là tội chết." Thẩm Quyết rũ mắt nhìn Vạn Bá Hải, y mỉm cười hờ hững, bóng đen dày đặc trong ánh mắt, như thể ẩn chứa muôn vàn yêu ma.

Vạn Bá Hải bị đôi mắt ấy nhìn đến mức cả người run lẩy bẩy, bèn lớn giọng gào lên: "Ta không nói dối! Ta không có! Thái hậu... rìa mông của Thái hậu có cái bớt hình quả đào, các ngươi tìm ma ma tới xem đi! Mông trái! Là mông bên trái!

"Gia hỏi ngươi, vụ án Diêu thị là do ai làm?" Thẩm Quyết ung dung hỏi.

"Là Thái hậu... Đều là Thái hậu! Thái hậu muốn giết Xưởng thần, là Thái hậu!"

Mọi người đều trầm mặc, Vạn Bá Hải có thể nói ra cái bớt thầm kín như vậy, tạm chưa nói án Diêu thị có phải do Thái hậu giá họa hay không, nhưng tư thông chắc chắn là có. Đây là nỗi ô nhục của Hoàng gia, vốn không nên bị bêu rếu tại nơi này, mọi người vội ngậm miệng, không dám ho he lời nào. Sắc mặt của ba vị đại nhân ngồi trên cũng xấu hổ, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, như gà chọi trừng nhau.

Cuối cùng Thẩm Quyết mở miệng nói: "Mọi việc là như thế, đầu tiên Thái hậu giá họa vụ án mẹ con Diêu thị lên đầu Gia, rồi lệnh Vạn Bá Hải đi dâng hương bao vây Gia ở chùa Quảng Linh, Gia vì muốn bảo vệ bản thân nên đành phái người cầu viện Thần Cơ Doanh. Huống chi phạm phải sát giới trong thánh địa Phật môn là bất kính với Phật tổ! Việc Thái hậu đã làm đúng là thiên lý bất dung."

Thật ra y cho nổ chùa Quảng Linh còn hơn cả thiên lý bất dung, song chẳng ai dám nói lời nào. Giờ đây tình thế đã quá rõ ràng, Thái hậu thất bại thảm hại, còn Thẩm Quyết hả hê đắc ý, nếu ai xui rủi động phải Thẩm Quyết chính là tự tìm đường chết.

Hình Bộ Thượng thư lau mồ hôi liên tục, khăn đã ướt một nửa. Ông cân nhắc một hồi rồi nói: "Chuyện của Thái hậu phải giao Tông Nhân Phủ xử trí, kính xin Xưởng công để tâm nhiều hơn, ta sẽ không nhúng tay vào."

Thẩm Quyết gật đầu. Việc trong cung đình đúng là phải giao cho y lo liệu.

Bình phong tách ra, Thái hậu bước ra từ phía sau. Sắc mặt nàng dưới ánh mặt trời tái nhợt đến mức gần như trong suốt, như thể sẽ bốc hơi bất cứ lúc nào. Nàng bước từng bước về phía trước, lúc đi ngang qua Thẩm Quyết, Thẩm Quyết chắp tay với nàng, sau đó khom lưng nhường đường.

"Thẩm Xưởng thần đúng là mưu tính lợi hại, tính không sót cái gì."

"Nương nương quá khen." Thẩm Quyết nói: "Chỉ nhờ chút may mắn thôi."

"Ta vốn cho rằng ta có thể đánh bại được ngươi."

Thẩm Quyết cười khẽ, "Nương nương, người quên rồi, thần đã dạy người rằng nếu không nắm chắc hoàn toàn thì không nên ra tay." Ánh mắt y trở nên sâu thẳm, "Nhưng một khi đã ra tay thì phải diệt cỏ tận gốc, không để lại hậu hoạn."

Thái hậu huơ tay, Chu Hạ đỡ nàng, trên mặt cô toàn là nước mắt, Thái hậu nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi nói: "Rất tốt, vậy ta chúc mừng Xưởng thần, cầu người được người, được như ý nguyện."

Thái giám Tông Nhân Phủ đưa Thái hậu đi, thấy mọi việc đã hạ màn, Hạ Hầu Liễm nhẹ nhàng thở hắt ra, lúc giương mắt nhìn Thẩm Quyết, vừa hay Thẩm Quyết cũng ngóng sang đây. Hai người trao đổi ánh mắt với nhau, không hiểu sao mà Hạ Hầu Liễm thấy vành tai mình hơi nóng. Hạ Hầu Liễm làm bộ ho khan một tiếng, sau đó chỉ chỉ bên ngoài, ý là mình chờ y ở bên ngoài. Thẩm Quyết gật đầu, tỏ ý đã biết.

Mọi người đang chuẩn bị rời đi, Đại Lý Tự khanh vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng.

"Chậm đã, chư vị, tuy Thẩm Quyết chưa từng mưu hại Tiên hoàng, việc cho nổ chùa Quảng Linh về tình có thể tha, nhưng năm xưa y và Ngụy Đức điên đảo triều chính, đùa bỡn cơ quyền, giờ đây lại kết bè gian thần, khiến Bệ hạ trầm mê chơi đùa, không biết tiến thủ, thân là loạn tặc, không giữ đạo trung nghĩa, chẳng lẽ không nên thẩm sao!"

Hạ Hầu Liễm sửng sốt, vội quay đầu lại thì trông thấy Thẩm Quyết và Đại Lý Tự khanh ở trên đài đang nhìn nhau từ xa, nơi ánh mắt giao nhau xẹt ra tia lửa.

Thẩm Quyết thong thả cất lời: "Bệ hạ lệnh các vị đại nhân Tam Ti hội thẩm, thẩm là thẩm án mưu nghịch của Gia. Nếu đại nhân muốn buộc tội Gia thì phải dâng tấu chương lên ngự tiền mới đúng."

Đại Lý Tự khanh cười khẩy một tiếng.

"Dâng tấu chương lên ngự tiền, người phê sổ còn không phải là Thẩm Quyết ngươi sao? Bệ hạ chỉ mới mười tuổi, ngay cả cầm bút còn lười thì ai sẽ quản chứ? Ngươi nhiễu loạn triều cương, đục loạn triều thường, Đại Kỳ đương thời chỉ biết Thẩm Quyết mà không biết Bệ hạ, đồng nghĩa với mưu phản, vẫn có thể thẩm!"