Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 88: Sân phủ trắng tuyết



"Chúng ta không liên quan gì đến thế giới này cả, hai ta đều là quái vật không chốn dung thân! Quái vật và quái vật nên ở bên nhau, Trì Yếm."

"Ta có," "Tiểu Liễm là mối liên kết của ta. Đệ ấy là đệ đệ của ta, huyết mạch của bọn ta nối liền với nhau."


Chương 88: Sân phủ trắng tuyết.

Biên tập: Bảo Bảo.

"Ai mua mạng ta?" Tư Đồ Cẩn hỏi.

"Không ai hết, Già Lam muốn ngươi chết."

"Thế à? Thì ra ta quan trọng như vậy." Giọng Tư Đồ Cẩn trầm thấp, "Già Lam muốn lấy mạng ta, là định công khai đối nghịch với Đông Xưởng à?"

"Không biết. Chư sự mạc vấn, sát nhân vô cấm. Ta chỉ là một thanh đao, chỉ phụ trách giết người."

"Một thanh đao..." Tư Đồ Cẩn hờ hững cười một tiếng, "Ngươi giống Hạ Hầu Liễm, dùng sát thuật Khiên Ti này bước lên vị trí Già Lâu La sao?"

"Không phải, ta là dùng đao thuật." Già Lâu La nói, "Ta xuất đao, một chiêu là có thể giết chết ngươi."

"Ồ? Ta từng so đao với Hạ Hầu Bái, đó là đao thuật mạnh nhất mà ta từng thấy. Ngươi so với bà ấy, ai mạnh hơn?"

Tư Đồ Cẩn điều chỉnh hơi thở, chậm rãi đến gần thích khách đang đứng nơi xa, thích khách cũng bắt đầu di chuyển bước chân. Hai người đi vòng quanh đường, duy trì khoảng cách mười bước.

Thích khách im lặng lắc đầu.

"Ngươi tên gì?"

"Già Lâu La."

"Ta hỏi tên thật của ngươi!"

"Thích khách, vô danh."

Hai người đồng thời vung đao, không khí bỗng đông cứng lại, ngay cả tiếng gió cũng chậm hơn, kéo theo bên tai một tiếng rít gào sắc nhọn. Gió tuyết bay lượn đầy trời, Tư Đồ Cẩn nhìn thấy rất rõ thích khách nọ đang đến gần mình, đôi mắt trong hốc mắt mặt nạ trống rỗng vô tình, như thể cất chứa băng tuyết vạn năm.

Đây là hạng thích khách gì vậy? Giống một thanh sắt vô tâm, y tồn tại, gần như chỉ vì giết người.

Tư Đồ Cẩn giấu đao sau khuỷu tay, đó là sát thuật hắn quen dùng, như thế thì kẻ địch sẽ không thấy góc độ ra đao của hắn, cũng không tài nào tránh được một đao tuyệt mệnh mà hắn chém ra. Bọn họ hệt như hai con chim kiêu dang rộng đôi cánh lao vào nhau vật lộn, ống tay áo phấp phới của hai người hệt như đôi cánh màu đen. "Xoẹt" một tiếng, đao trượt ra khỏi vỏ. Ánh kim loại cực mảnh chợt lóe lên trong khoảnh khắc hai người giao nhau, giống hệt một khe nứt thình lình xuất hiện giữa không khí trống rỗng. Ngay lập tức họ tách ra, đứng giữa gió tuyết đưa lưng về phía đối phương.

Yên tĩnh.

Tiếng máu nhỏ giọt tí tách chậm rãi vang lên, Tư Đồ Cẩn cúi đầu, dưới nền tuyết có vết máu đỏ thắm. Hắn chậm chạp cảm nhận cơn đau ở bên hông, máu tươi nóng hổi đang rỉ ra. Chúng nó chảy ra từ miệng vết thương, đồng thời bị không khí bên ngoài làm lạnh, kết thành một lớp sương máu mỏng.

Quá nhanh, hắn cảm thấy thật khủng khiếp, tốc độ xuất đao nhanh như vậy, ngay cả Hạ Hầu Bái cũng phải cam bái hạ phong! Gã thích khách này nói không sai, một chiêu của y là có thể giết chết hắn, vì hắn hoàn toàn không kịp vung đao.

Bây giờ hắn sắp chết rồi, hông phải của hắn bị chém một nhát thật dài, hắn sẽ nhanh chóng lìa đời vì mất máu quá nhiều.

"Mau về nhà đi." Thích khách đột nhiên cất lời.

Tư Đồ Cẩn ngẩng đầu lên, thích khách xoay người lại nhìn hắn, tay phải giơ lên, dường như chạm phải sợi dây nào đó của Khiên Cơ Ti, tia sáng xoay chuyển trong không trung, Khiên Cơ Ti bị y thu vào lòng bàn tay.

"Công văn ta nhận được viết rằng ngươi có một thê tử, và một đứa con gái."

Tư Đồ Cẩn hít hơi sâu, "Bọn họ không liên quan gì tới Đông Xưởng hết."

"Ta biết." Thích khách nói, "Hôm nay rất lạnh, máu của ngươi sẽ chảy chậm một chút. Từ chỗ này đến nhà ngươi phải đi mất hai trăm bảy mươi tám bước, ngươi đi nhanh một chút, có thể về đến nhà trước khi máu chảy cạn. Nhưng cũng đừng đi quá nhanh, như vậy máu sẽ chảy nhanh hơn."

"Ngươi..." Tư Đồ Cẩn cười khổ, "Đây là lòng từ bi của thích khách sao?"

Giọng của thích khách nhẹ hẫng, "Thật ra ta không muốn giết ngươi, nhưng ta không còn cách nào cả, ta chỉ là một thanh đao. Mau về nhà đi, ít nhất còn có thể nói lời từ biệt với bọn họ. Ta vẫn luôn hối hận lúc rời đi đã không từ biệt với đệ đệ mình. Ta hi vọng ngươi cũng sẽ không phải hối hận."

Tư Đồ Cẩn vất vả đỡ đao Nhạn Linh lảo đảo bước về nhà. Thích khách vô danh nọ đứng phía sau lẳng lặng nhìn hắn, bóng dáng màu đen chậm rãi tan vào gió tuyết rồi biến mất không còn lại dấu vết gì.

Tư Đồ Cẩn dần dần không còn cảm nhận được sự đau đớn bên hông nữa, không biết là vì trời quá lạnh, hay là vì máu đã chảy quá nhiều. Hắn chỉ hi vọng mình có thể gắng gượng được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Hắn nghe thấy hơi thở nặng nhọc của mình, hệt như một cái ống bễ cũ nát bị lôi đi, vô cùng mệt mỏi. Không biết đi được bao lâu, cuối cùng hắn cũng thấy tường rào nhà mình, hắn đỡ tường lết vào cổng, thở hổn hển mấy hơi rồi đẩy cửa cổng ra bước vào sân, lại lê từng bước đến gian nhà ở, máu rơi nhỏ giọt xuống nền tuyết rồi bị bông tuyết vùi lấp.

Trong phòng đốt lửa than cháy lách tách. Hắn nghe thấy tiếng hô hấp đều đều của Minh Nguyệt và Ngọc Tỷ Nhi, từng nhịp từng nhịp một thật an tường. Hắn yên tâm, thích khách Già Lam không gây phiền phức cho hai mẹ con nàng. Hắn nhẹ nhàng bước qua, vén màn giường màu lam bằng vải đay lên, Ngọc Tỷ Nhi đang ngủ bên trong, Minh Nguyệt ôm bé, hơi cuộn người lại.

Hắn vươn tay sờ mặt Ngọc Tỷ Nhi, rồi lay lay Minh Nguyệt, khẽ gọi nàng: "Minh Nguyệt, Minh Nguyệt!"

Minh Nguyệt mơ màng mở mắt ra, nhẹ nhàng xoay người, nhìn thấy Tư Đồ Cẩn trước mắt thì có hơi ngạc nhiên pha lẫn chút vui mừng. Sắc mặt nàng hơi tái, trong bóng tối lờ mờ, Tư Đồ Cẩn thoáng thấy vệt nước mắt trên má nàng. Hẳn là nàng rất nhớ hắn, mong hắn về nhà.

"Xin lỗi, muộn như thế này mới về." Tư Đồ Cẩn sờ mặt nàng, tay hắn quá lạnh, Minh Nguyệt rùng mình một cái, song vẫn nắm chặt lấy tay hắn."

"Không muộn đâu, về là tốt rồi." Minh Nguyệt vùi tay hắn vào ngực mình ủ ấm, "Về là tốt rồi."

"Ta mua cho nàng một cây trâm, nàng xem có thích không." Tư Đồ Cẩn móc hộp gỗ đỏ từ trong ngực áo ra, đưa cho Minh Nguyệt xem.

Minh Nguyệt oán trách: "Vợ chồng già rồi mà phí tiền mua cái này làm gì? Bổng lộc của chàng lại không nhiều mấy. Được rồi, mau đi thay quần áo đi, ngủ sớm một chút. Sáng mai chàng còn phải đi điểm danh, tranh thủ ngủ một tí đi."

"Ta muốn ôm một cái." Giọng của Tư Đồ Cẩn khàn khàn.

Hắn luyến lưu nhìn nàng, thật ra da dẻ của nàng hơi xỉn màu một chút, làm lụng vất vả quanh năm khiến nàng trông có hơi tiều tụy, đôi mắt còn sưng húp vì đã khóc trước khi ngủ. Nhưng hắn vẫn cảm thấy rất đẹp, chẳng ai sánh bằng nàng cả. Ánh mắt của hắn lướt theo từng đường nét trên khuôn mặt Minh Nguyệt, phác họa nên dáng hình của nàng, không hề rời khỏi một tấc, như thể muốn vĩnh viễn in sâu dưới đáy lòng, dù có luân hồi cũng không bao giờ quên được.

Minh Nguyệt nhìn hắn với ánh mắt oán trách, đoạn thở dài, cuối cùng vẫn tựa vào người hắn, nhẹ nhàng ôm chặt lấy hắn. Một người lớn xác vậy rồi mà đôi khi cứ như trẻ con ấy. Hắn mới vừa từ bên ngoài trở về, người rất lạnh, Minh Nguyệt ôm chặt hắn, hi vọng hắn nhanh chóng ấm lên.

"Xin lỗi về chuyện hôm qua, không nên cãi nhau với nàng." Tư Đồ Cẩn nhẹ giọng nói.

Minh Nguyệt vùi đầu vào ngực hắn, rầu rĩ đáp: "Không phải chàng sai, là ta không đúng. Hơn nữa chàng đâu có cãi nhau với ta, lần nào cũng là ta gây sự với chàng mà."

"Minh Nguyệt, ta rất thích nàng, vẫn luôn thích nàng." Tư Đồ Cẩn quyến luyến mùi hương trên người nàng, nàng có một hương vị đặc trưng, giống như hương của loài hoa nào đấy, ngửi rất dễ chịu.

"Được rồi, ta biết rồi." Minh Nguyệt bật cười, "Hôm nay chàng sao thế? Cây vạn tuế nở hoa hả? Nói đi, có phải chàng làm gì có lỗi với ta, nên mới nịnh ta không?"

Tư Đồ Cẩn lắc đầu, "Ta không đi trực nữa, ta ở nhà với nàng luôn, được không?"

"Được đó, ta sớm định nói với chàng rồi, Đông Xưởng cực như vậy, ngày nào chàng cũng đi sớm về trễ, không đáng chút nào. Thật ra mấy năm nay chúng ta để dành tiền có thể kinh doanh mà. Chúng ta có thể mở một gian y quán, ta làm đại phu, chàng làm trợ lý cho ta. Chàng không làm việc cho Đông Xưởng nữa, vậy chúng ta đến Kim Lăng được không, nghe nói nơi đó đẹp lắm, mùa xuân có hải đường tây phủ, mùa hè có sen đỏ, đến mùa thu còn có rất nhiều lá phong. Chàng xem hôm nào thích hợp thì mở lời với Đốc chủ xem, nếu y không đồng ý thì ta đi tìm y nói chuyện thử."

"Được, nghe nàng cả."

Tư Đồ Cẩn bỗng nhiên cảm thấy rất mệt, mí mắt dần trở nên nặng trĩu, không nhấc lên nổi. Hắn tựa lưng vào thành giường, chậm rãi nhắm mắt lại.

Ánh trăng xuyên qua màn cửa tiến vào gian phòng, song cửa sổ phân nó thành nhiều mảng sáng tối. Nhành cây khô ngoài cửa sổ in bóng loang lổ trên đó, tựa như một cuộn tranh được vẽ bằng mực. Tư Đồ Cẩn không nhúc nhích, Minh Nguyệt định giúp hắn cởi quần áo để lên giường ngủ. Trong lúc vô tình nàng chạm tay vào tay hắn, lạnh lẽo hệt như một khối băng. Nàng cảm thấy rất kỳ lạ, vào nhà lâu vậy rồi mà sao vẫn không ấm lên được chút nào vậy?

Nàng nhấc tay Tư Đồ Cẩn lên, định hà hơi sưởi ấm, nhưng lại phát hiện tay hắn dính đầy vệt máu khô. Đầu nàng 'ooong' một tiếng, cả người như bị đông cứng trong giây lát. Minh Nguyệt chậm chạp ngẩng đầu lên, ánh trăng chiếu vào gương mặt trắng bệch vì mất máu của Tư Đồ Cẩn, phủ một tầng ánh sáng mỏng lên cho hắn, khiến hắn trông như một pho tượng điêu khắc bằng ngọc.

Nàng muộn màng nhận ra điều gì đó, nước mắt trào ra khỏi hốc mắt.

"A Cẩn —!"

— — —

Thích khách đi vào một con ngõ nhỏ, y phục ngày thường của y giấu trong một cái sọt rác chất đống trước cửa nhà ai đó, y nhìn quanh quất, cuối cùng cũng tìm được quần áo của mình, bèn đặt thanh đao sang bên cạnh, sau đó cởi áo khoác ngoài màu đen ra rồi mặc chiếc áo khoác bằng vải bông giặt đến mức bạc thếch vào.

Một người bước ra khỏi bóng tối, gã cầm đao của y lên, lưỡi đao trượt nhẹ ra khỏi vỏ, hai chữ "Sát Na" lóe lên dưới ánh trăng.

"Trì Yếm, ngươi không nên thả hắn đi."

Trì Yếm không để ý đến gã, cứ thế xoay người bước đi.

"Đừng tưởng rằng ngươi là Già Lâu La thì có thể vi phạm quy tắc Già Lam. Giết người lấy đầu, ngươi nên lấy đầu của hắn." Người đàn ông âm trầm nói, "Thân là 'bọc' của ngươi, ta sẽ báo cáo tất cả mọi chuyện với Diêm La."

"Tùy ngươi."

"Trì Yếm, ta ghét nhất chính là thái độ không coi ai ra gì này của ngươi. Đừng quên ngươi giống với bọn ta, chúng ta đều là người phải dựa vào Cực Lạc Quả mới có thể sống sót. Không, ngươi còn hạ đẳng hơn cả bọn ta, ngươi phải giao nộp "Sát Na" của ngươi lên trên. Thích khách không đao thì không khác gì thịt cá mặc người xâu xé." Giọng của người đàn ông vang lên ở phía sau từ xa, "Nhớ lấy, khi nào có đơn hàng thì đến tiệm thuốc ở kênh Môn Đầu để lấy đao của ngươi, bây giờ ta đang giúp việc ở đó."

Trì Yếm vừa trở lại Vân Tiên Lâu thì nghe thấy tiếng cười giòn giã của nam nữ trong vườn, vui vẻ và ngọt ngào. Y vô cảm bước đi, đến thẳng hậu viện, múc nước trong chậu ra để rửa tay, vừa mới giết người nên tay dính máu, phải rửa sạch. Sau khi rửa xong thì quay lại phòng chứa củi, trong phòng không thắp đèn, cũng không đốt than, bóng tối lạnh lẽo bao trùm lấy thân thể, y đứng một chút rồi lôi lá thư bị chuột gặm phân nửa từ trong bọc quần áo dưới gầm giường ra.

Đó là di thư Hạ Hầu Bái để lại cho Tiểu Liễm, lúc y từ Sóc Bắc trở về đã tìm thấy nó trong căn nhà trúc của Tiểu Liễm. Chữ của Hạ Hầu Bái rất xấu, trông như vất vả lắm mới viết được. Y nghiên cứu ba ngày mới hiểu hết ý của Hạ Hầu Bái. Hạ Hầu Bái muốn Tiểu Liễm đi tìm một người tên là "Tiểu Thiếu Gia", bà ấy nói rằng mình có để lại cho hắn một con đường sống, còn mua một căn nhà ba lối vào ba lối ra ở kinh thành để cho hắn cưới vợ.

Mấy ngày nay Trì Yếm đến mấy khu lân cận hỏi thăm từng căn nhà có ba lối vào ba lối ra. Nhưng nhà nào cũng có một tiểu thiếu gia, y theo dõi tất cả các tiểu thiếu gia đó, song không phát hiện bất kỳ dấu vết gì liên quan đến Tiểu Liễm cả.

Có lẽ "Tiểu Thiếu Gia" chỉ là một biệt danh, giống như "Già Lâu La" vậy. Trì Yếm ôm đầu gối ngồi ngẩn người trong bóng tối, ánh mắt trở nên trống rỗng.

"Hạ Hầu! Muốn chết à! Ngươi lại lười biếng phải không!" Giọng của tú bà vang lên ở ngoài cửa.

Trì Yếm sực tỉnh, vội giấu di thư đi rồi ra ngoài giặt đồ.

Tú bà lải nhải sau lưng y: "Ôi là trời, lúc trước thấy ngươi thành thật mới giao việc cho ngươi làm! Ai ngờ ngày nào ngươi cũng lười biếng, đống quần áo này dồn ba ngày trời rồi mà ngươi vẫn chưa giặt xong! Cái tên trước ngươi cũng tên Hạ Hầu, người ta một ngày giặt ba chậu, còn ngươi thì sao, một chậu giặt ba ngày trời! Bảo sao người ta có thể hóa thành phượng hoàng bay lên cành cao, còn ngươi thì chỉ có thể chui rúc ở xó xỉnh này." Tú bà nói xong thì liếc y một cái, "Ta cho ngươi hay, hôm nay không giặt xong thì đừng hòng ngủ! Mệt chết bà đây rồi, vừa đối phó với đám đàn ông chết bầm kia xong thì phải quay sang giải quyết ngươi nữa!"

Trì Yếm lặng lẽ đổ nước vào chậu lớn, cái chậu kia lớn đủ để chứa một người đàn ông trưởng thành, bên trong chất đầy quần áo của các cô nương trong kỹ viện. Hôm qua mấy tên côn đồ canh cửa than giặt đồ mệt quá nên nhờ y giúp đỡ, rồi cũng ném quần áo của bọn họ vào chung. Y phục quá nhiều, ban ngày y phải tìm đệ đệ, tối đến lại đi giết người, sáng sớm còn phải xách nước cho A Sồ tắm, thật sự không có thời gian.

Nhưng y không nói gì cả, cứ cắm đầu chà quần áo lên bàn giặt. Tú bà cầm khăn dí vào trán y, "Nếu không phải thấy ngươi thành thật thì ta tống cổ ngươi từ đời tám hoánh nào rồi!"

Nói xong thì bà ta bỏ đi, để lại một mình Trì Yếm giặt đồ trên đất tuyết. Trì Yếm giặt từng cái một, trời tối om, trăng không đủ sáng nên có chỗ không thấy rõ vết bẩn. Giặt cả buổi trời mà quần áo trong chậu vẫn chất cao như núi. Không biết tên người hầu lúc trước làm sao mà có thể giặt một ngày ba chậu được, có lẽ là vì hắn ngu ngốc. Trì Yếm chau mày, tiếp tục giặt đồ.

"Hạ Hầu! Muội muội của ngươi tới tìm ngươi kìa!" Giọng của A Sồ vang lên sau lưng, Trì Yếm hoang mang quay đầu lại.

A Sồ nắm tay một bé gái bước qua cổng thùy hoa đi về phía y, bé gái kia cầm một con diều hình hổ lớn, đang cười với y.

Bách Lý Diên hô lớn: "Ca ca!"

"Hạ Hầu, không phải ngươi nói là vào kinh thành để tìm đệ đệ sao, sao lại biến thành muội muội rồi?"

"Ca ca ta bị ngốc, hay nói nhầm lắm." Bách Lý Diên bước đến bên cạnh Trì Yếm, đưa con diều cho y xem, "Ca ca, có người xấu làm hỏng diều huynh làm cho muội rồi. Muội thông minh lắm, tìm được một lỗ chó chui ra ngoài tìm huynh chơi, huynh sửa nó đi."

Trì Yếm không đám lời, chỉ cúi đầu nhìn vết rách trên đầu con hổ.

A Sồ ngồi xổm xuống trước mặt Bách Lý Diên, tiểu cô nương thật là đẹp, khuôn mặt thanh thuần, đôi mắt to tròn đen láy, A Sồ càng nhìn càng thích, cảm thấy con bé thật là giống mình hồi còn nhỏ, vì vậy bèn móc một túi kẹo hạt thông từ trong ngực áo ra đặt vào tay nàng rồi cười nói: "Cho muội kẹo nè."

"Cảm ơn tỷ tỷ xinh đẹp." Bách Lý Diên cúi đầu nhìn túi kẹo đầy ắp, cái túi này nằm trong ngực áo phụ nữ quá lâu nên có mùi hương ngào ngạt, Bách Lý Diên chun mũi, trong lòng có hơi chán ghét, định bụng vứt đi.

"Ui chao, cái miệng này ngọt chết tỷ rồi!" A Sồ cười rất vui vẻ, "Tỷ tỷ thích người khác khen mình đẹp lắm! Lại đây, thơm cái nào!"

Bách Lý Diên sửng sốt một chút.

A Sồ không chờ con bé đáp lời đã 'chụt' một phát rõ to lên má con bé, sau đó cười hì hì nói: "Thơm quá đi!" A Sồ vỗ vỗ váy đứng dậy, "Được rồi, tỷ tỷ về ngủ đây, muội cũng ngủ sớm chút nha. Nhớ là đừng chạy lung tung, ở đây rất nguy hiểm. Nếu muội đi nhong nhong bị ma ma nhìn thấy thì sẽ bị bắt đó."

Bách Lý Diên nhìn nàng với vẻ mặt phức tạp, "Ồ" một tiếng, không biết có để trong lòng không nữa.

"Ta thế mà lại bị hôn." Bách Lý Diên lẩm bẩm một câu, đoạn ngẩng đầu nhìn Trì Yếm, nói: "Huynh đang làm gì đó?"

"Giặt quần áo."

Bách Lý Diên cúi đầu, trong cái chậu to đùng kia chứa đủ loại quần áo, áo ngoài, váy mã diện, áo lót đàn ông, vớ, yếm của phụ nữ, thắt lưng, còn có rất nhiều khăn tay không biết là của nam hay nữ.

Sắc mặt của Bách Lý Diên trở nên âm u, "Huynh chưa giặt đồ cho muội à."

"Giặt rồi."

Bách Lý Diên yên tâm, "Vậy là được rồi."

A Sồ đi xa, âm thanh ồn ào của Vân Tiên Lâu càng lúc càng nhỏ, có lẽ là khách khứa đều mệt mỏi rồi nên ôm đào kép và kỹ nữ về phòng ngủ. Trong tiểu viện yên tĩnh chỉ còn lại Trì Yếm và Bách Lý Diên, trong sân có rất nhiều cây héo úa, cành khô đổ bóng thật sâu dưới mặt đất.

Tiếng chuông gió đột nhiên vang lên, giữa âm thanh leng keng vụn vỡ, có vô số bóng người xuất hiện từ trong bóng tối, tựa như ác quỷ theo gió tuyết bò ra khỏi địa ngục để giáng xuống trần thế. Nhóm thích khách đi đến dưới ánh trăng, thành kính hành lễ với Bách Lý Diên. Bọn họ là tám bộ Già Lam, là thích khách mạnh nhất, cũng là quỷ hồn hung ác nhất dưới trướng Diêm La.

"Diêm La đại nhân, Già Lâu La không tuân thủ quy tắc Già Lam chém đầu Tư Đồ Cẩn." Càn Đạt Bà nói.

Bách Lý Diên quay đầu nhìn y, Trì Yếm vẫn đang tập trung giặt đồ, không để ý ai cả.

Bách Lý Diên đi qua sờ mặt y, "Trì Yếm, huynh không ngoan nha."

Trì Yếm ngước mặt lên, im lặng nhìn nàng.

"Nhưng muội sẽ không phạt huynh. Bởi vì huynh giống muội, chúng ta giống nhau, chỉ có huynh mới có thể làm bạn với muội." Bách Lý Diên nở nụ cười rực rỡ, "Huynh biết vì sao ngày đó ở Tử Kinh Quan muội lại đi theo huynh không?"

Trì Yếm không hé răng.

"Bởi vì đôi mắt đó, thấy đôi mắt của huynh, muội liền biết chúng ta là cùng một hạng người." Bách Lý Diên vuốt ve gương mặt điềm tĩnh của y, y giống nàng, có đôi đồng tử to tròn, bên trong trống rỗng, như thể chứa đầy gió tuyết thê lương của Sóc Bắc. Bách Lý Diên thấp giọng nói: "Chúng ta không liên quan gì đến thế giới này cả, hai ta đều là quái vật không chốn dung thân! Quái vật và quái vật nên ở bên nhau, Trì Yếm."

"Ta có," Trì Yếm nói, "Tiểu Liễm là mối liên kết của ta. Đệ ấy là đệ đệ của ta, huyết mạch của bọn ta nối liền với nhau."

"Huyết mạch? Thế mà huynh lại tin vào thứ quỷ quái này à. Trì Yếm, huynh tự đặt tên giả cho mình là Hạ Hầu, huynh nhận ả đàn bà đã vứt bỏ huynh kia là mẹ sao?"

Trì Yếm lắc đầu, "Hạ Hầu là cùng họ với Tiểu Liễm."

Bách Lý Diên cười khẩy, "Huynh thích hắn ta đến vậy à? Hết hi vọng đi, bởi vì muội sẽ tìm được hắn, sau đó giết chết hắn. Như vậy thì huynh sẽ hoàn toàn thuộc về muội."

Trì Yếm im lặng cúi đầu, không nói chuyện nữa, khom lưng tiếp tục giặt đồ.

Đoàn Cửu từ dưới hiên đi ra, nói: "Diêm La đại nhân, đã phát Cực Lạc Quả xuống, bây giờ hắc đạo nam bắc, ba tào bang lớn, hai mươi bốn ban phái đều nghe theo lệnh chúng ta. Có điều tối hôm qua Đông Xưởng đã chiếm được một lô Cực Lạc Quả chuẩn bị bán ở kinh thành, ta sẽ phái người qua đó tìm cách tiêu hủy."

"Rất tốt," Bách Lý Diên lạnh lẽo mỉm cười, "Thật nực cười, một tên thái giám mà lại muốn giúp đỡ xã tắc. Cái tên Thẩm Quyết này chấp mê bất ngộ, lầu cao sắp đổ, chỉ bằng tấm thân nhỏ bé của y mà muốn cứu vớt thiên hạ à? Ngày xưa tổ tông của ta chỉ biết co đầu rụt cổ làm chuột nhắt dưới cống rãnh, đúng là một lũ nhu nhược. Hôm nay, ta muốn hủy hoại thế đạo này, khiến cả cái thiên hạ này sụp đổ! Chỉ khi ánh sáng bị đẩy lùi, bóng tối mới có thể lên ngôi!"

Đoàn Cửu cúi đầu nói: "Ta nguyện chết vì đại nhân!"

Bách Lý Diên nhìn quanh tiểu viện, những cây cột treo lụa đỏ trên hành lang, mấy ánh đèn tỏa ra ánh vàng mờ ảo, và những gian phòng nơi xa sáng mãi không tắt, hàng rào đỏ son phủ đầy tuyết, cả thế giới như chìm vào yên tĩnh.

"Nơi này không tệ, cho bọn chúng uống Cực Lạc Quả hết đi, tú bà, kỹ nữ, kể cả mấy tay côn đồ trông cửa, không chừa một ai."

"Rõ."

Nhóm thích khách cúi đầu cáo lui, Bách Lý Diên hờ hững nhìn bọn họ, bàn tay siết chặt, bỗng nhiên cảm nhận được thứ gì đó, cúi đầu nhìn thì thấy túi kẹo hạt thông mà ả đàn bà kia cho nàng. Chiếc túi màu đỏ vàng trông rất dung tục, thêu hình cỏ cây hoa lá lung tung, có lẽ là cô ả kia tự thêu, may vá đúng dở tệ, xấu vô cùng.

Bách Lý Diên chau mày nhìn một lúc, bỗng nhiên nói: "Trừ ả kỹ nữ tên A Sồ ra, gạt ả, đừng để ả biết chuyện."

"Rõ, Diêm La đại nhân."

***

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả ngu ngốc nằm sẵn dưới đất rồi, xin nhẹ chưn một chút.